Mục lục
Chiến Thần Trở Lại – Sở Phàm – Vân Mộc Thanh
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 148: Thầy giáo tốt

“Mẹ, mẹ nói gì vậy”.


Chu Dĩnh thật sự nghe không nổi nữa, đỏ mặt trách móc một tiếng.


Tối qua, mẹ còn đang tức giận mắng chửi nam minh tinh bị lộ tin ngoại tình suốt hai tiếng đồng hồ, chửi người ta cặn bã, vô tình vô nghĩa.


Sao tới lượt con trai mình lại nói muốn “tam thế tứ thiếp” chứ, mẹ thật sự là người tiêu chuẩn kép điển hình mà.


“Chao ôi, xin lỗi Bác sĩ Đường, dì không có ý đó, không phải muốn cháu làm vợ bé cho Tiểu Phàm nhà dì đâu…”



Lưu Minh Hà cũng nhận ra không đúng, liên tục giải thích, bà ấy ngẫm nghĩ một hồi rồi nói: “Dì chỉ cảm thấy cô gái tốt, dáng người đẹp như cháu, không sinh con trai thật sự quá đáng tiếc”.


“Tuy Tiểu Phàm nhà dì đã có một đứa con gái, nhưng có nếp có tẻ mới là quan trọng nhất, cháu thấy đúng không”.


Hai má Đường Miên Miên nóng bừng, cần cổ trắng nõn cũng đỏ ửng, ấp úng không biết nên nói gì.


Chu Long đen mặt, vội vàng kéo Lưu Minh Hà đi: “Mau về nhà thôi, tôi đói rồi, về nhà nấu cơm”.


Chu Dĩnh cũng đỏ mặt, vội vàng đẩy Lưu Minh Hà, quá mất mặt.


“Anh, tụi em về nhà trước, cảm ơn Bác sĩ Đường giúp cả nhà nhé…”


Sở Phàm không nhịn được bật cười, thấy dáng vẻ trốn tránh ngại ngùng của Đường Miên Miên thì không khỏi cười nói: “Thì ra cô cũng biết đỏ mặt à?”


Đường Miên Miên tức giận trừng Sở Phàm một cái, đầy mùi thuốc súng: “Đỏ mặt không phải phản ứng của người bình thường à, chẳng lẽ anh muốn nói tôi không phải người?”


Sở Phàm vội sửa lời: “Không không, ý của tôi là Bác sĩ Đường như tiên nữ trên bầu trời, lạnh lùng kiêu ngạo, không nhiễm khói lửa nhân gian, sao tiên nữ có thể giống những người bình thường như chúng tôi được?”


Đường Miên Miên bĩu môi, cắm tay vào túi, kiêu ngạo hừ lạnh một tiếng: “Vậy còn nghe được”.


Sở Phàm thầm tặc lưỡi, quả nhiên phụ nữ đều phải dỗ dành bằng lời ngon tiếng ngọt.


Anh cười bất đắc dĩ, thuận miệng nói một câu: “Mấy ngày nay cảm ơn cô đã chăm sóc cho bố nuôi tôi”.


Đường Miên Miên sải bước, lạnh lùng để lại một câu: “Trách nhiệm của bác sĩ, đây là việc tôi nên làm thôi. Còn anh ấy, người thân nằm viện cũng chỉ đến có mấy lần, xem ra anh rất yên tâm nhỉ”.


Cô tuyệt đối không bỏ qua bất cứ một cơ hội nào để công kích Sở Phàm.


Sở Phàm biết vì chuyện bái sư lần trước khiến người phụ nữ này tức giận, anh cười khẽ một tiếng: “Có học trò tốt như con ở đây, đương nhiên thầy thấy yên tâm rồi”.


“Học trò tốt, hôm nào thầy mời con ăn ngon một bữa nhé”.


Đường Miên Miên tức giận đến mức đỏ mặt, cô đột nhiên đảo mắt qua lại, cười gian trá: “Cần gì đến hôm nào, hôm nay tôi vẫn còn thời gian, anh mời tôi đi ăn bữa trưa đi”.


Sở Phàm sửng sốt: “Tôi chỉ thuận miệng nói thôi…”


“Tôi xem là thật rồi”, Đường Miên Miên nhướng mày, ra vẻ ngạc nhiên: “Đừng nói người làm thầy như anh mà cả một bữa cơm cũng không mời nổi nhé”.


Sở Phàm: “…”


Nửa tiếng sau, trong một nhà hàng Tây có ba sao Michelin, trang trí theo phong cách châu Âu xa hoa lãng mạn nào đó.


Đường Miên Miên ngồi trên chỗ ngồi đắt tiền nhất, đôi chân thon dài bắt chéo, tay lắc lư ly vang đỏ Lafite năm 82, đôi môi cong lên, trong mắt tràn đầy đắc ý và vui sướng vì đã trả được thù.


“Quý ông, quý bà, món ăn của hai người đã lên đủ rồi, chúc ăn ngon miệng”.


Nữ phục vụ cung kính nói, cười vô cùng nhiệt tình, lâu rồi không gặp khách hào phóng như thế, mấy món cô ta đề cử đều gọi hết, tiền hoa hồng hôm nay chắc cũng được mấy chục nghìn.



“Đây là cái gọi là bữa trưa đơn giản sao?”


Sở Phàm tức giận nói, còn nhấn mạnh hai chữ đơn giản.


Mức độ xa hoa của nhà hàng Tây Đường Miên Miên chọn có thể xếp vào top ba ở cả Giang Lăng, một món đồ ăn cũng không thấp hơn bốn con số, cô gọi một bàn sơn hào hải vị thế này, tốn ít nhất một trăm mấy chục nghìn của mình.


Vẫn chưa tính cả chai Lafite năm 82 trong tay cô nữa!


Đường Miên Miên nhấp một ngụm rượu, cười tươi như hoa: “Là anh cứ đòi cảm ơn tôi mà, quán ăn đẳng cấp quá thấp, sao có thể thể hiện ra phong độ của người làm thầy là anh được?”


“Vả lại, với đống tiền bất chính của mấy tên khốn các anh, tôi đây cũng chỉ là cướp của người giàu chia cho người nghèo thôi”.


Mấy hôm nay, người của hội thương mại Tứ Hải vô cùng cung kính canh giữ bên ngoài phòng bệnh của Chu Long 24/24. Đương nhiên Đường Miên Miên cũng cho rằng Sở Phàm là đồng bọn với mấy nhân vật lớn trong thế giới ngầm như Mã Minh Nguyên.


Sở Phàm rót cho mình một ly rượu, lịch sự chạm cốc, tức giận nói: “Cảm ơn đại mỹ nữ Đường, trong lúc bận rộn chăm sóc người bị thương còn có thời gian đâm tôi một dao”.


“Đừng khách sáo”, Đường Miên Miên cười khẽ: “Đây đều là chuyện bác sĩ chúng tôi phải làm thôi”.


Dứt lời, cô thành thạo mà tao nhã dùng dao nĩa, hưởng thụ bữa tiệc lớn phong phú.


Không nhanh không chậm, cảnh đẹp ý vui, rõ ràng là từ nhỏ đã huấn luyện nghi thức cơm Tây cao cấp, trong xương cốt vô thức đã tuân theo những tiêu chuẩn của quý tộc phương Tây kia rồi.


Sở Phàm nhìn thấy hết những chi tiết đó, thầm nghĩ: “Xem ra Đường Miên Miên này có bối cảnh bất phàm, lai lịch cũng không nhỏ.


Chẳng lẽ là con cháu của một gia tộc lớn nào đó?


Qua ba tuần rượu, Sở Phàm nhìn ra người phụ nữ đối diện luôn tràn đầy tâm sự, như muốn nhờ vả mình chuyện gì đó nhưng lại ngại mặt mũi, khó lên tiếng.


“Có chuyện gì cứ nói thẳng đi”.


Sở Phàm thành thạo cắt bò bít tết ở một bên, thản nhiên nói: “Cô hẹn tôi ra ngoài không chỉ đơn giản là muốn tôi mời một bữa cơm đúng không?”


Đường Miên Miên bị nhìn thấu tâm sự, mặt đỏ lên, cô ngẩng đầu, lấy mấy xấp tài liệu dày ra nói: “Đây đều là một vài người mắc bệnh hiểm nghèo tôi ghi lại gần đây, có vài căn bệnh rất kỳ lạ, tôi nhìn không hiểu, anh có thể giúp tôi không?”


Tuy tên thầy dở hơi này có khốn kiếp, nhưng trình độ y học của anh cũng không thể nghi ngờ, ngay cả ông ngoại Phó Thiên Ân của mình cũng phải kính nể không thôi mà.







Sở Phàm hơi sửng sốt, không ngờ lại vì chuyện này, anh không khỏi thầm thấy kính nể, Đường Miên Miên giữ vững mục tiêu của mình, mang trái tim nhân từ của người học y, rất có khí phách của ông ngoại cô.


Ngoài mặt thì Sở Phàm vẫn rất bình tĩnh: “Thầy dạy trò là chuyện hiển nhiên, nhưng điều kiện tiên quyết là cô phải tôn trọng người làm thầy là tôi”.


Anh trêu chọc nói: “Kêu một tiếng thầy tôi nghe xem”.


Đường Miên Miên đỏ mặt, tức giận trừng Sở Phàm, nói nhỏ như tiếng muỗi: “Thầy ơi…”


“Không nghe rõ, cô gọi lại lần nữa đi”.


Đường Miên Miên nghiến răng nghiến lợi: “Thầy ơi!”


“Vẫn không nghe rõ lắm…”


Đường Miên Miên không nhịn được nữa, tức giận cầm dao ăn trên bàn lên, Sở Phàm vội né tránh, xua tay nói: “Được được, đưa ca bệnh của cô đây”.


“Được nước lấn tới, khốn kiếp”.


Đường Miên Miên hừ một tiếng, bước qua ngồi xuống bên cạnh Sở Phàm, mở hồ sơ ca bệnh ra bắt đầu thảo luận.


Một làn hương thơm bay vào mũi, cảm nhận được hơi thở trẻ trung bên cạnh khiến Sở Phàm vui vẻ thoải mái, lần lượt phân tích từng ca bệnh…

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK