Chuyện giữa Tiền Khải và Lâm Thúy chỉ là một việc xen giữa, chẳng mấy chốc đã qua đi.
Lúc bọn họ ồn ào, buổi đấu giá chưa bắt đầu, rất nhiều nhân vật có thân phận lớn vẫn chưa đến đủ, bởi vậy cũng chưa gây ra sóng to gió lớn gì.
Mười giờ tối, buổi đấu giá chính thức bắt đầu.
Hội trường với sức chứa hơn ba trăm người đã chật kín, có tổng cộng mười bảy món đồ được đem ra đấu giá ngày hôm nay, mỗi món đều được lựa chọn vô cùng cẩn thận, giá trị không hề nhỏ.
“Cậu Sở, nếu như cậu thích món đồ nào thì cứ nói với tôi, tôi bảo đàn em giữ lại giúp cậu”, Tề Đại Thuận nói, hết lòng tạo dựng quan hệ với Sở Phàm.
Sở Phàm chỉ xua tay, từ chối ý tốt của ông ta.
Anh đến tham gia buổi đấu giá chỉ để góp vui một chút, mục đích cuối cùng là mảnh đất ở trung tâm thành phố Yên Kinh.
Đương nhiên, đại đa số những người tới tham gia buổi đấu giá hôm nay cũng đều có mục đích này.
Sau khi người chủ trì đấu giá hào hứng mở màn thì món đồ đầu tiên đã được mang ra, đây là một bức tranh sơn thủy của nhà thư họa lớn Trương Đại Túy.
Cả căn phòng lập tức trở nên kích động hào hứng, không ngờ mới mở đầu mà hoành tráng như vậy, món đồ đầu tiên đã quý giá đến thế, vậy thì đằng sau nhất định đều là đồ tốt, lần này đến không uổng phí rồi.
“Bức tranh sơn thủy này, nét mực đậm màu, kỹ thuật vẽ tinh tế, vẻ đẹp phi thường và rất đáng kinh ngạc. Đại sư Trương Đại Túy quả thật vô cùng hiểu tâm tư các vị khách quý đang ngồi đây. Ông ấy là một nhà thư họa nổi tiếng, tác phẩm của ông ấy dù là lĩnh vực nghệ thuật hay là giá trị sưu tầm thì đều là những tác phẩm tuyệt vời hiếm có”.
“Giá khởi điểm là mười triệu tệ, mỗi lần tăng giá không thấp hơn năm trăm nghìn tệ, bây giờ bắt đầu đấu giá!”
Người chủ trì buổi đấu giá hét lên, bắt đầu phiên đấu giá.
“Mười một triệu!”
“Mười hai triệu!”
“Mười lăm triệu!”
Quan khách trong phòng tăng giá rất nhanh và quyết liệt, không ai chịu nhường ai. Chẳng mấy chốc, giá trị của bức tranh sơn thủy này đã tăng vọt lên tới hai mươi lăm triệu.
Bút tích thật của Trương Đại Túy, lại còn là bức tranh sơn thủy tuyệt phẩm với kỹ thuật vẽ tinh xảo như vậy sẽ có giá trị sưu tầm trên thị trường rất cao, có thể mua được về thì sẽ kiếm được món hời lớn!
“Ba mươi triệu!”
Đúng lúc này, tại khu vực số một, một người đàn ông mặc âu phục đi giày da, ngồi vắt chéo hai chân, khí chất cao ngạo, lười nhác giơ bảng lên.
Tất cả mọi người ngay lập tức hít vào một hơi khí lạnh, vô số ánh mắt hướng về phía người đàn ông đó.
Người đàn ông đắc ý đứng lên, hắn cười ha ha chắp tay nói: “Thưa các vị, cho phép tôi tự giới thiệu, tôi là Kim Hân, là đại quản gia của Cửu Thiên Tế thuộc Hiệp hội võ thuật. Ông cụ Cửu Thiên Tế nhà chúng tôi rất thích bức thư họa này, mong các vị nể mặt tôi vài phần”.
Mặc dù nói như vậy nhưng ngữ khí của hắn lại cao ngạo xa cách, kiêu ngạo không ai bì nổi, cứ như ra lệnh cho mọi người không được phép nâng giá lên nữa.
Trong nháy mắt, cả căn phòng liền bàn tán xôn xao:
“Trời ạ, vậy mà lại là quản gia của Cửu Thiên Tế, hắn cũng nhúng tay vào rồi sao?”
“Kim Hân này ghê gớm lắm, hắn là người phát ngôn bên ngoài của Cửu Thiên Tế, đi đến đâu mà chả được nể nang vài phần?”
“Bỏ đi, bỏ đi, chỉ là một bức tranh thôi, coi như tỏ lòng tôn kính Cửu Thiên Tế”.
Cả căn phòng liền im phăng phắc, không có ai nâng giá thêm nữa.
Mặc dù Tề Đại Thuận hơi buồn bực, bức tranh này ông ta dự đoán có thể bán với giá bốn mươi triệu tệ, nhưng với bối cảnh hùng mạnh như Hiệp hội võ thuật thì ông ta cũng đành phải bó tay.
Chỉ mười triệu mà đổi lại được thiện cảm của Cửu Thiên Tế của Hiệp hội võ thuật thì số tiền này bỏ ra cũng đáng!
Tề Đại Thuận ra hiệu bằng ánh mắt với người chủ trì đấu giá, ngầm bảo có thể bán đi được rồi.
Kim Hân càng dương dương tự đắc, hắn ngồi vắt chéo hai chân, vô cùng nhàn nhã.
Quả nhiên, tấm bảng chữ vàng của Hiệp hội võ thuật vô cùng có giá trị. Bất cứ lúc nào, chỉ cần giương lên ngọn cờ của Hiệp hội võ thuật thì có ai dám không nể mặt cơ chứ?
Gương mặt hắn nở nụ cười nhạt, không thể chờ đợi được muốn mang bức tranh sơn thủy quý giá này về mà thưởng thức tỉ mỉ …
Người chủ trì đấu giá nhận được ánh mắt ra hiệu của Tề Đại Thuận, hỏi đầy tượng trưng: “Ba mươi triệu, không có giá cao hơn, ba mươi triệu lần thứ nhất, lần thứ hai, lần thứ ba…”
Ông ta đang định gõ búa…
“Năm mươi triệu!”
Đột nhiên có một âm thanh vang lên từ trong đám người, Sở Phàm bình tĩnh mà hời hợt giơ bảng lên.
“Soạt …”
Hàng trăm cặp mắt đồng loạt đổ dồn về phía Sở Phàm, hoàn toàn kinh ngạc và không thể tin nổi.
Tên này dám không nể mặt Hiệp hội võ thuật sao?
Thế này đúng là không biết tốt xấu rồi!
Sắc mặt Kim Hân lập tức trở nên u ám, hắn quay sang nhìn Sở Phàm với ánh mắt hằn học và ác độc.
Vân Mộc Thanh cũng bị dọa hết hồn, vội vàng kéo góc áo của Sở Phàm kêu lên: “Anh hét cái giá gì vậy, hơn nữa chúng ta mua tranh thư họa cũng chẳng có tác dụng gì, mau mau giải thích rõ ràng với mọi người đi”.
Cô là một người phụ nữ thông minh, mặc dù cô không hiểu biết gì về ‘Hiệp hội võ thuật’ nhưng thấy mọi người cung kính và sợ sệt Kim Hân như vậy thì cũng biết bối cảnh thân phận của người này không hề tầm thường.
Sở Phàm làm như vậy là tát thẳng vào mặt người ta ngay trước đám đông, đây là muốn kết thù còn gì.
“Ai nói anh mua tranh thư họa không có tác dụng gì?”, Sở Phàm bật cười, ôm lấy Đan Đan đang nũng nịu ngồi trong lòng mình: “Gần đây Đan Đan đang học chữ thư pháp, anh muốn mua một bức thư họa để cho con bé học viết phỏng theo, thế nào?”
Đan Đan gật đầu: “Đúng vậy đúng vậy, Đan Đan rất thích, cảm ơn bố, thơm một cái nào”.
Huyết áp của đám quan khách có mặt ở đó lập tức tăng cao, suýt thì phun ra một ngụm máu.
Trời ạ, mua một bức thư họa giá năm mươi triệu chỉ để cho đứa trẻ con học viết phỏng theo?
Mẹ kiếp, đúng là phí của!
Lâm Mộc Thanh cũng trừng mắt, nổi giận nói: “Đúng là làm bậy, hai bố con anh thật biết cách khiến người khác lo lắng”.
Đan Đan chỉ cầm hai bím tóc đuôi ngựa, cười ngốc nghếch, chớp đôi mắt to tròn lanh lợi.
Cô bé chỉ vì không ưa dáng vẻ huênh hoang vênh váo của Kim Hân kia nên mới ngầm thương lượng với Sở Phàm, muốn dạy cho hắn một bài học.
Điểm này lại rất giống với suy nghĩ của Sở Phàm.
Người chủ trì đấu giá sững sờ, không biết phải làm sao...
Tề Đại Thuận lại càng sầu não, khóc không ra nước mắt.
Một bên là Hiệp hội võ thuật danh thế ngất trời, một bên là Sở Phàm không được phép làm mất lòng.
Hai bên đều phải nịnh nọt, hai bên đều không thể đắc tội.
Ông ta dứt khoát nghiến răng, nói: “Tiếp tục đấu giá, cứ theo trình tự mà làm!”
Lúc này, có người bên phía Kim Hân nhận ra Vân Mộc Thanh, thấp giọng nói: “Cậu Kim, người phụ nữ kia chẳng phải phải người mình đã gặp ở nhà hàng Tây tối qua sao? Tiểu Thiên Tế nhìn trúng cô ta, có lòng tốt tặng cô ta chi phiếu và quần tất mà cô ta lại đập thẳng tiền vào mặt cậu, còn muốn cậu mặc quần tất chạy một vòng quanh khách sạn”.
Kim Hân lập tức nhớ ra, cười khẩy nói: “Hóa ra là cô ta, đây là muốn trả đũa tôi sao, đúng là không biết tốt xấu!”
“Sáu mươi triệu!”
Kim Hân lập tức giơ bảng, người giàu có như hắn hoàn toàn không thèm coi Sở Phàm ra gì.
“Một trăm triệu!”
Sở Phàm tiếp tục lên tiếng, mắt cũng không buồn chớp.
Ầm…
Cả căn phòng bùng nổ trong nháy mắt.
Thế này là muốn đấu với Kim Hân đến cùng mà, vô số người đều cảm thấy ớn lạnh, trợn mắt há mồm.
Cả Yên Kinh này, không, cả Đông Hoa còn chưa có ai dám công khai khiêu khích sự uy nghiêm của Hiệp hội võ thuật.
Sắc mặt Kim Hân trở nên vô cùng khó coi, cái giá một trăm triệu đã vượt xa so với kế hoạch của hắn, cũng vượt xa so với giá gốc của bức tranh.
Hắn đứng dậy, ánh mắt căm hận: “Thằng kia, ông cụ Cửu Thiên Tế nhà tao rất thích bức tranh này, tao khuyên mày một câu, kẻ thức thời mới là trang hào kiệt, đừng…”
“Một trăm năm mươi triệu!”
Sở Phàm chẳng thèm quan tâm, anh nâng giá thêm lần nữa, điều này khiến cả phòng đấu giá trở nên sôi sục kích động.
Đây là mức cao kỷ lục, lần đầu tiên ngành thư họa có thể bán với mức giá cao trên trời như thế này!