Yên lặng!
Cả phòng lặng ngắt như tờ, không khí như đóng băng.
Các cậu ấm nhà giàu vốn đang vui vẻ uống rượu bỗng sửng sốt, mấy cô gái bồi bàn cũng không dám tin che miệng lại, cốc rượu đang giơ lên dừng lại giữa không trung.
Chỉ có người đàn ông ôn hòa ngồi ở ghế chính giữa nhếch khóe miệng nở nụ cười đầy vẻ thú vị.
“Cái gì? Cậu nói lại xem”.
Sắc mặt người đàn ông hống hách kia trở nên u ám, hắn tức giận tát người phục vụ ngã xuống đất, sau đó xé nát tấm chi phiếu của Vân Mộc Thanh.
“Con đàn bà đê tiện này, bảo tôi mặc quần tất chạy quanh nhà hàng, rồi còn lấy tiền đập vào mặt tôi? Một trăm triệu?”
“Mẹ kiếp, đúng là không biết cao thấp, muốn tìm đến cái chết!”
Mọi người không ngừng run rẩy, thân phận của người đàn ông hống hách đó không đơn giản, hắn là Kim Hân, quản gia nhà Cửu Thiên Tế - tổng thủ lĩnh của Hiệp hội võ thuật!
Lần này, hắn đến Yên Kinh với Tiểu Thiên Tế - đứa con nuôi thứ chín của Cửu Thiên Tế để tiếp quản tài sản của tập đoàn Tiêu thị, thế lực võ đạo hùng mạnh có thể nói là mang bảo kiếm đến.
Lúc ở ngoài hắn là người đại diện phát ngôn của Cửu Thiên Tế, người thân cận nhất của tổng thủ lĩnh thì ai dám chọc vào chứ?
Dù là các cậu ấm nhà giàu có thân phận trị giá hàng tỷ ở thành phố Yên Kinh nhiều nhân tài tiềm ẩn này cũng phải tươi cười gọi hắn một tiếng “cậu Kim”.
Thế mà bây giờ lại bị một người phụ nữ vả thẳng vào mặt?
Càng bực mình hơn là Kim Hân lại đang làm việc cho Tiểu Thiên Tế.
Người đàn ông ôn hòa ngồi ở vị trí chính giữa vẫn im lặng không lên tiếng, ngón tay trắng nõn xoay vòng trong lòng bàn tay, cười nói:
“Trước đó đã nghe nói phụ nữ đẹp ở Yên Kinh giữ gìn trinh tiết, thái độ rất nghiêm khắc, xem ra đúng là danh bất hư truyền”.
Các cậu chủ nhà giàu sợ toát cả mồ hôi, rõ ràng người này đang bất mãn với cách tiếp đãi của bọn họ.
“Thưa anh, chúng tôi đi điều tra ngay, tra xem đó là con nhà ai mà không biết phép tắc như vậy, chắc chắn sẽ cho anh một câu trả lời thích đáng”.
“Đúng vậy, phải bắt người phụ nữ ngông cuồng này trả giá!”
“Tôi sẽ đi chuẩn bị mười cô gái xinh đẹp nhất đến phục vụ anh”.
Mọi người vội vã nịnh nọt hắn, thề thốt đảm bảo.
Người đàn ông đó lại xua tay, lười biếng nói: “Bỏ đi, tôi không thích những người thô tục các cậu tìm đến, không cần các cậu bận tâm chuyện này nữa”.
“Còn nữa, đừng quên mục đích cuối cùng tôi đến khu resort, nhất định phải giành được mảnh đất ở trung tâm thành phố Yên Kinh ở buổi đấu giá tối mai”.
Hắn nói rất từ tốn nhưng vô thức lại mang theo cảm giác ra lệnh.
Kim Hân đứng dậy cung kính nói: “Cậu yên tâm, tôi đã sắp xếp hết mọi chuyện rồi. Tôi đã nói trước, Hiệp hội võ thuật chúng ta nhất định sẽ giành được mảnh đất đó. Nếu ai dám tranh với chúng ta thì chính là đang đối đầu với Hiệp hội võ thuật của chúng ta, tự mình cân nhắc hậu quả”.
Kim Hân độc đoán nói, tất nhiên đất đai của Hiệp hội võ thuật đã bao phủ khắp cả nước, thế lực và quyền lực đều rất hùng mạnh, dĩ nhiên hắn cũng có tự tin và tư cách để nói như vậy.
Dù là nhà giàu hạng nhất gì đó cũng phải tự cân nhắc đến hậu quả khi phải đối đầu với một mãnh thú khí thế bừng bừng như Hiệp hội võ thuật.
“Buổi đấu giá chỉ là hình thức mà thôi, cuối cùng chắc chắn Hiệp hội võ thuật của chúng ta cũng sẽ giành được với giá thấp nhất”.
Kim Hân hết sức tự cao tự đại tâng bốc một phen: “Cả thành phố Yên Kinh này còn có ai có tư cách, có lá gan tranh giành với Ngụy Kỳ Luân ‘Tiểu Thiên Tế’ cực kỳ nổi danh chứ?”
Người đàn ông ôn hòa híp mắt cười nhưng lại đầy sự kiêu ngạo và khinh miệt.
Thái độ xem thường mọi thứ.
“A Hân, buổi đấu giá tối mai giao cho anh toàn quyền xử lý đấy”, Ngụy Kỳ Luân vươn vai ném một tấm thẻ chuyên dụng có khắc hình kỳ lân lại rồi rời đi.
Mấy hoạt động này rất nhàm chán, chẳng thú vị gì, người có thân phận như hắn lười tham gia.
“Vâng”, Kim Hân cực kỳ mừng rỡ nắm tấm thẻ như vật quý giá. Các cậu chủ nhà giàu xung quanh cũng sáng mắt, tỏ vẻ vô cùng ghen tị.
Đây là thẻ chuyên dụng do võ đạo đặc biệt chế tạo, nó tượng trưng cho thân phận của Ngụy Kỳ Luân Tiểu Thiên Tế, đi đến đâu cũng được tôn trọng!
Kim Hân sẽ trở thành tâm điểm chú ý của buổi đấu giá này!
Không ít người thầm than thở, cực kỳ ghen tị.
Về đến khách sạn, cả nhà Sở Phàm không hề để tâm đến chuyện tối nay, họ tắm rửa thoải mái rồi đi ngủ.
Hôm sau họ lại dẫn Đan Đan đến khu resort ăn đồ ngon, ngắm phong cảnh, chụp ảnh. Thời gian vui vẻ nhanh chóng trôi qua, cuối cùng trời cũng tối.
Buổi đấu giá sắp bắt đầu!
Buổi đấu giá tối nay sẽ diễn ra ở một khách sạn sáu sao nguy nga tráng lệ trong khu resort.
Bãi đậu xe đã chật kín, khắp nơi có thể nhìn thấy rất nhiều xe sang trọng, nam nữ ăn mặc quyến rũ chen chúc lẫn nhau, một buổi họp mặt của những người tầng thượng lưu.
Sở Phàm đã đánh tiếng trước với Tiêu Hùng sắp xếp cho anh là khách quý trong buổi đấu giá. Khi anh đến đã có một cô lễ tân ở cửa nhận ra, vô cùng nhiệt tình dẫn cả nhà Sở Phàm vào trong.
Buổi đấu giá còn chưa bắt đầu, mọi người đều tụm năm tụm ba lại cùng nâng ly nói chuyện cười đùa mở rộng mối quan hệ của mình.
Chẳng mấy chốc, Sở Phàm và Vân Mộc Thanh gặp được người quen.
Bạn học thời cấp ba của Vân Mộc Thanh – Lâm Thúy và Tiền Khải!
Lúc này hai người bị bạn cũ vây quanh không ngừng nịnh nọt y hệt ngôi sao nổi tiếng khiến Lâm Thúy bừng bừng cảm giác hư vinh và ưu việt.
Mấy người bạn này muốn hưởng chút hào quang của Lâm Thúy vì bạn trai cô ta Tiền Khải là phó tổng giám đốc của hội đấu giá này nên cô ta mới có thể vào được bên trong. Mặc dù họ không thể mua được thứ quý giá gì nhưng vào đây gặp những người tai to mặt lớn, chụp tấm ảnh đăng lên mạng xã hội để giả vờ cũng tốt.
Nếu may mắn có thể bám được vào một ông chủ nào đó hoặc làm quen được với cậu chủ nhà giàu nào đó thì cũng có thể một bước thăng tiến!
Vì thế mấy bạn học này của cô ta đều rất hào hứng.
Chẳng bao lâu, có người nhận ra Vân Mộc Thanh.
“Ồ? Các cậu nhìn xem, đó chẳng phải là hoa khôi trường cấp ba của chúng ta Vân Mộc Thanh sao? Sao cậu ta lại ở đây?”
“Nghe nói ai có tư cách vào được hội trường buổi đấu giá này đều có giá trị mười triệu đấy, không ngờ cậu ta cũng được đấy chứ”.
“Chẳng trách cậu ta lại không tham gia buổi tụ họp tối qua của chúng ta. Người ta đã là bà chủ lớn rồi, nào vừa mắt mấy tên nghèo hèn như chúng ta nữa, chẳng phải đã là người lạ từ lâu rồi sao?”
Lâm Thúy nhướng mày khinh thường nói: “Cậu ta nào có giá trị mười triệu gì đó đâu, hôm qua tôi thấy cậu ta còn giả bộ lấy bộ váy cưới hơn hai triệu ở tiệm đồ cưới để chụp ảnh khoe khoang, kết quả không trả nổi nên bị chủ tiệm báo cảnh sát, mất mặt quá”.
“Nếu không phải tôi vừa lúc đi ngang qua nhận ra cậu ta rồi giúp cậu ta giải vây mua bộ váy cưới đó thì có lẽ bây giờ cậu ta vẫn còn đang bị tạm giam kìa”.
Lâm Thúy nói dối không chớp mắt, Tiền Khải bên cạnh cô ta cũng cười nhún vai nói: “Phải đó, chồng của Vân Mộc Thanh cũng thật kỳ lạ, biết tôi là phó tổng giám đốc của hội đấu giá là cứ mặt dày bám riết lấy tôi, bảo tôi cho họ hai thiệp mời, còn nói là muốn vào trong xem cho biết”.
Hắn bất lực lắc đầu: “Nể mặt Tiểu Thúy, tôi cũng đành đồng ý, vốn còn tưởng họ sẽ bớt lại chút nhưng không ngờ vẫn ham hư vinh như vậy”.