Vừa dứt lời, cả nhà họ Đường đều nhìn Sở Phàm với ánh mắt kỳ dị, không ngờ rằng anh còn xuất thân từ quân nhân?
Ngược lại Sở Phàm lại không hề cảm thấy bất ngờ khi Đường Việt Quân có thể nhìn ra được thân phận của anh.
Những chiến binh đã từng trên chiến trường, đã trải qua chiến trận sẽ có một luồng sát khí chảy trong cơ thể họ, kể cả sau khi đã rửa tội bao năm, loại khí chất đã ngấm vào trong xương này cũng không thay đổi.
Người bình thường như Đường Miên Miên đương nhiên sẽ không cảm nhận được loại khí chất này, nhưng Đường Việt Quân có kinh nghiệm chiến đấu giống như anh nên có thể sao mà không nhận ra được?
Nghĩ lại thì vừa rồi cụ ấy hẳn đã nhìn ra bản thân anh xuất thân từ quân nhân, vì vậy mới yên tâm để anh chữa trị.
Sở Phàm nhấp một ngụm rượu, bình tĩnh nói: “Tôi xuất thân ở Tây Dã”.
“Chẳng trách, cậu Sở đây còn trẻ như vậy mà đã xuất chúng như thế”.
Lúc này ánh mắt của Đường Việt Quân phát ra tia sáng, cụ ấy tỉ mỉ đánh giá Sở Phàm, lên tiếng khen ngợi: “Tây Dã là nơi nguy hiểm ác liệt nhất ở nước chúng ta, cũng là chiến khu có nhiều danh tướng nổi tiếng”.
Mấy người Đường Phùng lộ ra biểu cảm ngưỡng mộ và nhiệt tình.
Bốn chiến khu lớn ở Đông Hoa, quân Tây Dã chưa hẳn là mạnh nhất nhưng chắc chắn là đội quân dám đánh nhất, dám liều mạng nhất và nam tính nhất!
Thời kỳ chiến trận, mỗi năm cả nước có khoảng hai trăm nghìn chiến sĩ hy sinh, mà quân Tây Dã đã có tới một trăm ba mươi nghìn.
Hoang mạc rộng lớn, bão gió liên miên, quân địch sát phạt bừa bãi, nguy hiểm tứ phía, hơn trăm nghìn binh sĩ đã dùng máu tươi và mạng sống của mình để viết lên một bản trường ca, năm này qua năm khác không chút sợ hãi.
Càng khiến người ta khâm phục hơn là những danh tướng ở Tây Dã liên tục xuất hiện, hai vị tướng quân trong số ba vị ‘Đại tướng bốn sao’ danh tiếng lẫy lừng tượng trưng cho danh dự và quân quyền của Đông Hoa cũng xuất thân từ Tây Dã.
Dẫn đầu ba trăm nghìn binh lính tinh nhuệ dũng mãnh Bắc Lang, trấn giữ biên giới ba mươi năm, là thủ lĩnh Bắc Lang danh tiếng lẫy lừng - Tần Thiên Hạo.
Còn một người khác mới hai mươi tuổi, đã dùng máu để rửa sạch thế giới ngầm phương Tây, chỉ huy tám trăm nghìn quân xuất chinh về phía Tây, là danh tướng truyền kỳ liên tiếp chiếm được mười sáu thành, được gọi là Quân thần “Long thủ” của Long Hồn.
Họ đều là những danh tướng nổi tiếng khắp tứ phương, là hình mẫu lý tưởng của hàng triệu đàn ông.
Sở Phàm dường như nhớ đến điều gì đó, trong mắt lộ ra tia thương cảm phức tạp: “Bọn họ đều rất tài giỏi”.
Đường Việt Quân cũng xúc động, cảm khái nói: “Ba năm trước, mấy lão già chúng tôi đi Tây Dã khảo sát, nhưng không có cơ hội gặp được vị danh tướng truyền kỳ Quân thần của Long Hồn Tây Dã kia”.
“Sa mạc vô tận, gió bão hoành hành ‘Tây Phong Liệt’ mang trong mình xương máu và sự kiêu ngạo của những chiến sĩ Tây Dã thực sự làm say lòng người, hương vị bá đạo của rượu, cảm giác say sưa thỏa thích đến tận ngày hôm nay, tôi vẫn còn cảm nhận được dư vị, thật khó quên”.
Đường Việt Quân tặc lưỡi, gương mặt đầy tiếc nuối: “Nhưng đáng tiếc, Tây Phong Liệt vẫn là rượu xuất chinh của Tây Dã, là hồn quân của đàn ông Tây Dã, trước giờ không dễ truyền ra ngoài. Kể từ đó về sau tôi cũng không còn được uống loại rượu sục sôi nhiệt huyết đó nữa”.
Sở Phàm mỉm cười, anh không ngờ rằng, Tây Phong Liệt khô khốc và hoang dại năm đó anh tùy tiện sản xuất lại có được sự thèm muốn của nhiều người đến vậy.
Anh lên tiếng: “Cái này thì đơn giản, không phải chỉ là Tây Phong Liệt thôi sao, hôm nào đó tôi sẽ bảo vị Long thủ đó ủ mấy vò lớn gửi tới cho ông là được rồi”.
Đường Việt Quân ho liên tục, bị sặc rượu.
Đường Luân cũng không vui hừ một tiếng: “Thật nực cười, cậu cho rằng mình là ai? Bảo Long thủ giúp cậu ủ rượu, đó là đại tướng bốn sao, cả Đông Hoa này, không có mấy người có thể ra lệnh cho anh ấy, cậu biết không?”
“Cậu cho rằng cậu là ai, là Thái Tử của Đế Đô hay là Vương gia Sở ở Yên Kinh”.
Đường Phùng cũng hơi ngượng ngùng anh ta có thiện ý nhắc nhở Sở Phàm: “Cậu Sở à, cẩn trọng lời nói”.
“Mặc dù tuổi tác của cậu và Long thủ không chênh lệch là mấy nhưng người ta là tướng sĩ vô song, là danh tướng, công trạng và địa vị của cậu ấy nếu xếp vào lịch sử ba trăm năm của Đông Hoa cũng có thể xếp vào top mười”.
Đường Luân đặt ly rượu xuống, khinh thường liếc nhìn Sở Phàm: “Chú hai, chú nói với cậu ta những lời này để làm gì, tầng lớp như cậu ta cả đời này cũng không có cách nào tiếp xúc với nhân vật lớn như Long thủ”.
“Bây giờ tôi nghi ngờ rốt cuộc cậu ta có phải xuất thân từ Tây Dã hay không, tại sao lại ngu ngốc như vậy”.
Sở Phàm chỉ cười nhạt, không hề để ý: “Thân phận của tôi là thật hay giả, chờ tôi đưa Tây Phong Liệt tới cho ông, không phải là sẽ rõ sao?”
Đường Luân tức quá bật cười, thằng nhãi này, đã đến lúc nào rồi còn cố ra vẻ, giả vờ giả vịt?
Chỉ có Đường Việt Quân chăm chú quét mắt nhìn Sở Phàm, cười lớn: “Được, được, vậy tôi chờ rượu ngon của cậu Sở, ôm bụng chờ lộc ăn thôi”.
“Cứ quyết định vậy đi”, Sở Phàm gật đầu.
Đường Miên Miên chỉ là một cô gái, cô không hiểu chuyện đánh nhau của quân nhân, chỉ nhíu mày bất mãn nhìn Đường Việt Quân nói: “Không cho bố uống rượu, bố à, cơ thể bố thế nào rồi còn uống rượu, con không đồng ý”.
Cô tức giận vung nắm đấm với Sở Phàm: “Sở Phàm, cái gì mà Tây Phong Liệt chứ, không được phép tặng, tặng tôi cũng sẽ đập nát, nghe thấy chưa?”
Đường Việt Quân mỉm cười, đầy sự nuông chiều và bất lực: “Con bé này, thật là bị chiều hư rồi, càng ngày càng vô pháp vô thiên, bố phải nhanh chóng tìm một thằng con rể tốt gả con đi, ha ha”.
“Bố, bố nói gì vậy chứ”.
Đường Miên Miên giậm chân, mặt khẽ ngại ngùng ửng hồng, cúi đầu hờn dỗi nói, chỉ có đôi mắt xinh đẹp không ngừng quét qua Sở Phàm ở bên cạnh, rất có tình ý.
Đường Việt Quân đều nhìn thấy hết rồi bật cười ha ha, nâng cốc lên nói: “Nào, uống rượu, ăn cơm thôi”.
Uống được ba tuần rượu, cơm được đưa lên, các vị khách đang vui vẻ đột nhiên lúc này ngoài cửa truyền tới tiếng chửi bới chói tai.
“Cậu chủ, cụ Đường đang mở tiệc mời khách quý, căn dặn không ai được phép vào, cậu đừng làm khó tôi nữa”.
“Thứ chó má, mắt chó của mày bị mù rồi hay sao mà dám ngăn cậu đây, cút ra!”
Tiếp theo là mấy tiếng bạt tai dữ dội, bóng dáng cao ngạo hung hăng dùng chân đá mấy cái vào người giúp việc của nhà họ Đường, sau đó nhanh chân chạy vào bên cạnh Đường Việt Quân, ngồi phịch xuống đất lớn tiếng khóc tố cáo.
“Ông nội, ông phải làm chủ cho cháu, cháu bị người khác ức hiếp, ông xem cháu bị đánh thành bộ dạng này rồi, tay cũng bị gãy rồi, ông phải làm chủ cho cháu!”
Người tới chính là Đường Kha ban sáng đã bị Sở Phàm dạy dỗ một trận.
Sắc mặt Đường Miên Miên trùng xuống, khóe miệng Sở Phàm cong lên, thế giới này thật là quá trùng hợp.
Lúc này cả người Đường Kha vô cùng nhếch nhác, hai má sưng lên, tóc tai rối bù, tay phải băng bó bằng thạch cao đeo trên vai, thực sự thê thảm.
“Con trai, con, con bị làm sao thế, ai đánh con?”, nhìn thấy dáng vẻ thê thảm của con trai, lúc này Đường Luân không ngồi được nữa, tức giận đứng lên chửi bới, hai mắt rực lửa.
Khách khứa xung quanh cũng sững sờ, toàn bộ bắt đầu bàn tán, ai lại to gan như thế dám đánh cậu chủ nhà họ Đường thành ra như vậy?
“Tính cách của cháu không bắt nạt người khác đã tốt lắm rồi. Bị người khác bắt nạt sao? Hừ, ông thấy cháu hoàn toàn là tự làm tự chịu, chọc phải người không nên chọc vào, đá trúng tấm sắt rồi”.
Đường Việt Quân cũng nhíu mày, nhưng không hề bị Đường Kha làm mê muội. Cụ ấy biết tính xấu của đứa cháu trai này, vẫn luôn dựa vào sự nuông chiều của gia đình mà ngang ngược, ngạo mạn, mỗi lần dạy dỗ đều không biết hối cải, khiến cụ ấy vô cùng thất vọng.
Hôm nay để nó chịu chút ấm ức và nhận bài học cũng chưa chắc đã là chuyện xấu.