Cả sảnh tiệc nhà họ Chu bỗng chốc yên tĩnh, ngay cả tiếng kim rơi cũng có thể nghe rõ.
Đám con cháu nhà họ Chu và quan khách có mặt đều hết sức kinh ngạc, trợn mắt há mồm nhìn cả nhà Chu Long.
Cho dù cụ Chu cao ngạo xa cách kia cũng bắt đầu trở nên dè dặt, mặt mày tươi cười trò chuyện ở bên cạnh.
‘Lý Hải Đăng tỷ phú mười tỷ, Mã Minh Nguyên dẫn đầu Giang Lăng, còn cả hai lão tướng quân đức cao vọng trọng Đường Việt Quân và Phương Chấn Khang’.
Có ai không phải là nhân vật được người người kính trọng, có ai không phải là nhân vật cấp cao khiến người ta ngước nhìn.
Với lý lịch của mọi người ở đây, bình thường thấy mặt những nhân vật lớn này cũng khó như lên trời, chứ đừng nói là mời đến một lượt, chúc thọ và tặng lễ vật long trọng?
Đây còn là chú ba nhà họ Chu không chút bản lĩnh, bị người khác chế nhạo, mỉa mai bao năm qua sao?
Đây vẫn là trò cười thằng hề kia sao?
Từng con mắt nhìn về phía Chu Long đang trò chuyện vui vẻ, ung dung tự nhiên với các ông lớn và Lý Hải Đăng.
Khiếp sợ, ghen tị, nghi ngờ, căm hận…
Đủ loại cảm xúc tập trung vào nhau, cuối cùng khiến bản thân bọn họ vô cùng bối rối, muốn chui xuống đất luôn cho xong.
Hóa ra người vẫn luôn làm trò hề, trò cười cho thiên hạ là bản thân bọn họ!
Nhìn Chu Long vô cùng nổi trội bỏ xa mình mười con phố, sắc mặt của mấy người bác cả Chu Dũng và bác hai Chu Việt lập tức vô cùng u ám, hết sức khó chịu.
Những vị khách mà bọn họ mời tới, tuy nói cũng là người không tầm thường, nhưng so với mấy người Lý Hải Đăng thì quả thật là đám vô dụng, căn bản không thể so sánh được.
Trong bầu không khí gượng gạo này, bọn họ chỉ cảm thấy ánh mắt của đám quan khách giống như từng cái bạt tai vô hình, hung hăng tát lên mặt họ, vang lên tiếng bốp bốp!
“Có, có gì ghê gớm chứ, cho dù Chu Long mời nhiều người đi nữa, mời thêm người giàu có nhất đi nữa thì đã sao? Đây là nhà họ Chu ở Yên Kinh, không đến lượt chú ta diễu võ dương oai ở đây!”
Chu Dũng cầm ly trà, tay đang run rẩy, nói với vẻ không cam lòng: “Cho dù Chu Long có nở mày nở mặt hơn nữa thì con trai của chú ta cũng chỉ là một đứa con hoang, một tên vô dụng mà ngay cả cuộc họp gia tộc cũng không dám tham gia!”
Hy vọng đả kích Chu Long rơi vào khoảng không, phút chốc, bọn họ đã chuyển mục tiêu, đổ dồn lên Sở Phàm – người ‘không chút thành tích’ nào.
Đứa con hoang xuất thân thấp hèn, không rõ lai lịch này, tự nhiên trở thành đối tượng để họ bày tỏ sự bất mãn, khoe khoang cảm giác ưu việt của bọn họ.
“Không sai, Tiểu Dân mới là tinh anh tương lai của nhà họ Chu, mới là hy vọng tương lai của nhà họ Chu chúng ta! Chu Long chẳng qua chỉ nở mày nở mặt nhất thời mà thôi, ai cười đến cuối thì vẫn chưa chắc đâu”, Vu Tình ngẩng đầu ưỡn ngực theo, mặt đầy ngạo nghễ:
“Lẽ nào cậu ta thật sự cho rằng, mời mấy nhân vật lớn đến chống lưng, thì ông cụ sẽ xem trọng cậu ta, để thứ con hoang như cậu ta bước vào gia phả nhà họ Chu chúng tôi, trở thành người nắm quyền đời thứ ba sao? Ha ha, nực cười, con hoang từ đầu đến cuối cũng là con hoang, khó mà thành người có năng lực”.
“Con trai à, cục tức này của bố và mấy cô mấy chú của con, dựa hết vào con đấy”, Chu Việt cũng vỗ vai Chu Dân lời nói sâu xa, đầy kiêu ngạo và trịnh trọng.
Ông ta tin rằng, cho Chu Dân thêm mười năm nữa thì đứa con trai này của mình chắc chắn sẽ bất ngờ nổi tiếng, bay lượn trên chín tầng mây!
Đến lúc đó, tất cả mấy người Lý Hải Đăng, Mã Minh Nguyên gì đó đều cút hết, mấy lão già Đường Việt Quân, Phương Chấn Khang cũng sớm đã thành một đống đất vàng rồi!
Chu Long dựa vào cái gì mà so với mình? Lấy cái gì so với mình chứ?
“Bố, bố yên tâm, con nhất định không phụ hi vọng của mọi người”.
Được mấy trưởng bối của nhà họ Chu tâng bốc một trận, Chu Dân đầy tự tin, tự coi bản thân như một chúa cứu thế.
Hắn ngẩng đầu ưỡn ngực, để quân phục trên người thêm rực rỡ huy hoàng hơn, ánh mắt nhìn chằm chằm đám khách trước mặt, tay siết chặt nắm đấm, không cam tâm nói:
“Tiếc quá, bố nuôi vẫn còn chấp hành công vụ ở vùng khác, nếu không, có ông ấy ra mặt thì chắc chắn sẽ chấn động khắp nơi, còn có thể đến lượt gia đình Chu Long diễu võ dương oai, láo xược ở đây sao?”
Đám người Chu Dũng lên tiếng đồng ý không ngớt.
Nếu Tướng quân Dương Tuấn Huy ở đây, thì sao có thể để cho loại tiểu nhân láo xược như Chu Long đắc ý vênh váo chứ?
Chu Việt nhướng mày, ông ta suy nghĩ, có cần điện thoại cho Dương Tuấn Huy, bảo ông ta phái một sĩ quan quân đội, bí thư qua đây một chuyến, diệt sạch oai phong của cả nhà Chu Long, chống lưng cho họ hay không?
Đang suy nghĩ, bất ngờ, ngoài cửa lại vang lên một âm thanh kích động cao vút, dường như do quá kích động nên âm thanh cũng trở nên khàn khàn:
“Tổng, tổng thống lĩnh, chiến khu Yên Kinh, Tướng quân Dương Tuấn Huy đến!”
Trong nháy mắt, mọi người ở đây như bị sét đánh, nhốn nháo xôn xao, bàn tán sôi nổi.
Bên phía Chu Long, đám người Lý Hải Đăng cũng nhíu mày.
Cụ Chu càng không kiềm chế được vẻ mặt kích động vui mừng như điên, vội đích thân đến cửa tiếp đón.
Hai nhà Chu Việt, Chu Dũng lén nhìn nhau, cũng có thể nhìn ra được sự vui mừng điên cuồng và kinh ngạc trong mắt đối phương.
“Bố, xảy, xảy ra chuyện gì vậy? Không phải bố nuôi nói đang công tác ở vùng khác sao? Sao hôm nay đến đây?”, Chu Dân kích động nói năng không đầu không đuôi.
“Còn phải nói sao, chắc chắn là là Tướng quân Dương yêu thương cháu, cố ý chạy về từ vùng khác, ra mặt chống lưng cho cháu!”, bác cả Chu Dũng bật cười, mặt đầy vui sướng vì sắp được báo thù: “Sự có mặt của Tướng quân Dương đúng là trời hạn gặp mưa, tôi xem Chu Long còn phách lối thế nào”.
Chu Việt càng thêm hăng hái, đắc ý nói: “Đi, chúng ta đi đón bố nuôi của con!”
Tất cả đám con cháu nhà họ Chu và quan khách đồng loạt chạy ra cổng nhà họ Chu, đi ra khoảng năm sáu trăm mét, trông ra xa để tiếp đón vị khách quý Dương Tuấn Huy!
Khuôn mặt bọn họ đong đầy vẻ kích động, không kiềm chế được sự phấn khích.
Mặc dù Đường Việt Quân, Phương Chấn Khang cũng là tướng quân, nhưng hai người đã từ chức, thuộc tình trạng ở ẩn, nói câu khó nghe thì thời đại của bọn họ đã qua rồi, bây giờ cũng chỉ có chút danh tiếng, chút sức ảnh hưởng mà thôi.
Nhưng Dương Tuấn Huy thì khác.
Đó chính là thống lĩnh chiến khu Yên Kinh đương nhiệm, Trung tướng vai mang hai sao, tay nắm thực quyền, là người đạt đến đỉnh cao.
Quyền lực, gia cảnh, tiền độ, danh vọng, ông ta không thiếu thứ gì!
Đây là vị khách có địa vị tôn quý nhất, cấp bậc lớn nhất mà nhà họ Chu nghênh đón từ trăm năm đến nay.
Từ xa, một chiếc Audi A6 kiểu cũ chầm chậm chạy đến, bảng số xe màu trắng, ký hiệu đầu rồng, tượng trưng cho thân phận tôn quý cấp bậc cao nhất!
Phía sau, bốn năm chiếc xe tải quân dụng đồng loạt điều động, gần trăm binh lính vũ trang, toàn thân đầy nghiêm túc và ý chí kiên cường, oai phong lừng lẫy.
“Đến rồi, sắp đến rồi, không hổ là thống lĩnh chiến khu, quá khí phách, quá oai phong!”, đám người xung quanh bàn tán sôi nổi.
Con ngươi Chu Việt nhìn sang đám người Chu Long phía sau, mặt đầy vênh váo đắc ý, cho dù ông ấy có thể mời đám người Lý Hải Đăng, cho dù ông ấy có chỗ dựa của đám nhân vật tiếng tăm Giang Bắc thì đã sao chứ?
Một mình Tướng quân Dương Tuấn Huy, cũng đủ diệt tất cả khách quý của ông ấy!
Thoáng chốc, chiếc xe Audi kiểu cũ kia chạy đến cổng.
Chu Dân vội chỉnh sửa quân phục, hít sâu một hơi, đích thân bước lên tiếp đón dưới ánh mắt chăm chú ngưỡng mộ ganh tị của mọi người.
“Bố nuôi, hoanh nghênh sự có mặt của bố…”
Chu Dân nhiệt tình bước đến gần, thế nhưng giây tiếp theo, hắn chợt sững sờ, ở ghế lái có một dáng người khôi ngô, người đàn ông trung niên quân hàm hai sao xuống xe, mặt cung kính mở cửa ghế sau.
“Long thủ, chúng ta đến rồi”.
Mọi người trợn mắt há mồm, cứ như gặp ma giữa ban ngày:
Đường đường là thống lĩnh chiến khu lại đích thân lái xe sao?
Người ngồi trong xe là ai?
“Cạch!”
Giây tiếp theo, một đôi giày lính đáp xuống, chống đỡ cho thân thể thẳng tắp lại khí thế hào hùng đi ra.
Một gương trẻ tuổi rọi vào tầm mắt của mọi người… cương nghị, ung dung, bình tĩnh.
Con ngươi của Vu Tình chợt co rút mạnh, ngạc nhiên lên tiếng: “Sở Phàm?”