Mục lục
Chiến Thần Trở Lại – Sở Phàm – Vân Mộc Thanh
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 118: Cậu ta xứng với con gái tôi sao

“Lát nữa sẽ xử con sau”.


Lưu Minh Hà trừng Sở Phàm một cái, tức giận cầm lấy thực đơn, nhưng nhìn đồ uống giá năm chữ số kia thì trợn tròn mắt.


Cuối cùng chỉ gọi bốn ly nước soda, mất bảy tám trăm tệ.


Lưu Minh Hà rất tức giận vì chuyện này, cũng không biết đây là nước hay vàng nữa, hay là cái ly làm bằng vàng, một ly nước bán mấy trăm tệ, ăn cướp sao.


Sở Phàm dở khóc dở cười, chỉ có thể kiên nhẫn giải thích, cái mà khách nơi này uống là việc làm ăn, là tài nguyên quan hệ, cũng không đơn giản chỉ là một ly nước uống mà thôi.



Chu Dĩnh mím môi cười trộm, e rằng mẹ vẫn chưa biết anh mình đã mua lại cả câu lạc bộ này rồi, sau này muốn uống thế nào thì uống thế đó.


Cả nhà vừa tán gẫu vừa chờ đợi, nhưng đợi suốt hai tiếng vẫn chưa nhìn thấy nhà gái xuất hiện.


“Mẹ, người phụ nữ này có ý gì thế, đã muộn hai tiếng rồi đấy”, Chu Dĩnh nhìn đồng hồ, bất mãn nói: “Chọn câu lạc bộ đắt tiền như thế làm địa điểm gặp mặt thì đã đành, còn đến muộn vậy, rõ ràng là chẳng coi chúng ta ra gì, đang đùa giỡn với chúng ta mà”.


Lưu Minh Hà cười xấu hổ: “Cái này, con gái ra ngoài luôn phải chú trọng ăn diện mà, đợi thêm một lát nữa đi”.


“Mẹ, con nghe lời mẹ”, Sở Phàm cười đáp, anh cũng không có ý định xem mắt gặp mặt người phụ nữ kia, chỉ không muốn mẹ đau lòng, không muốn phụ lòng mẹ mà thôi.


Đối với việc nhà gái đến muộn, anh cũng thấy tức giận, trực tiếp đưa cô ta vào danh sách đen, e rằng sau này cũng không thể làm bạn được.


Người phụ nữ không biết tôn trọng người khác, cũng không xứng được người khác tôn trọng.


Cuối cùng đợi thêm nửa tiếng nữa, ba người bên nhà gái mới ung dung đến trễ.


Sở Phàm ngẩng đầu nhìn thoáng qua, cô gái ăn mặc thời thượng gợi cảm, dáng người uyển chuyển, đôi chân dài thẳng tắp trắng như tuyết, trang điểm tinh xảo, còn xinh đẹp hơn trên ảnh mấy phần, đương nhiên thái độ kiêu ngạo phách lối cũng càng thêm rõ ràng.


Nhưng kỳ lạ là cô ta mặc đồ rộng, bụng hơi nhô ra, theo lý thuyết, dáng người cô ta thon thả như vậy, bụng không nên to thế mới đúng…


‘Chẳng lẽ là bệnh sao?’, Sở Phàm cúi đầu ngẫm nghĩ, dù anh kế thừa quyển sách tuyệt vời như “Huyền Y Bảo Điển” thì trong chốc lát cũng không thể phát hiện được nguyên nhân.


Bố mẹ của cô ta đi sát theo sau, đều ăn mặc gọn gàng, cách ăn mặc của người thành công.


“Ông Phương, mọi người đến rồi à, mời ngồi mời ngồi”.


Chu Long và Lưu Minh Hà lập tức đứng lên nghênh đón, Sở Phàm và Chu Dĩnh cũng lễ phép đứng lên theo.


“Thật ngại quá, kẹt xe nên đến hơi muộn”, bà Phương giải thích qua loa một câu, tuy nói thế nhưng không hề có ý xin lỗi.


Bà ta cởi áo khoác lông chồn của mình ra, bực bội phất tay: “Tình trạng giao thông của Giang Lăng này đúng là quá tệ, hoàn toàn không thể sánh bằng phương Tây, quá mất trật tự”.


“Thành phố nhỏ hạng hai thôi, bà nên thoả mãn đi, Đông Hoa phát triển chậm hơn phương Tây cả trăm năm, đừng nói là Giang Lăng, dù là mấy thành phố lớn như Bắc Thượng Quảng cũng không bằng phương Tây được”, ông Phương cũng coi thường đáp, lộ rõ sự khí phách và kiêu ngạo của “tinh anh nước ngoài”.


Lưu Minh Hà hơi xấu hổ, còn Chu Long thì nhíu mày, khó chịu hừ một tiếng, ông ấy xuất thân quân nhân, trước giờ không ưa gì đám “sính ngoại” quên mất tổ tiên này.


“Phải phải, điều kiện của chỗ chúng tôi đúng là có hơi kém, nhà ông Phương đúng là toàn những người có hiểu biết rộng”, Lưu Minh Hà cười xấu hổ, bà ấy vui vẻ nhìn cô gái im lặng không nói gì bên cạnh.


“À, đây là Phương Nhã đúng không, người thật còn đẹp gấp mấy lần trên ảnh nữa đấy”.


“Đi đường chắc mệt rồi nhỉ, mau gọi mấy ly nước đi, đừng khách sáo”.


Cô gái lạnh lùng kia không khách sáo chút nào, chỉ tay vào menu, nói thẳng: “Ba ly cà phê Lam Sơn, không thêm sữa, không thêm đường, cảm ơn”.


Động tác tao nhã, hành động dứt khoát.



Bà Phương bưng ly cà phê lên, ra vẻ thượng đẳng: “Minh Hà ạ, bình thường nhà tôi chỉ uống cà phê Lam Sơn, hoàn toàn không uống được mấy loại hàng chất lượng kém trong nước”.


“Chắc bà có thể hiểu cho chứ?”


“Đúng, tôi hiểu, tôi hiểu”, Lưu Minh Hà xoa tay nhìn một ly cà phê đã có giá tám mươi tám nghìn kia, vô cùng đau lòng.


Gần ba trăm nghìn cứ thế bay mất rồi.


Nhưng nghĩ đến việc lớn cả đời của con trai mình, bà ấy chỉ có thể nhịn, cười nói: “Ông Phương, đây là con trai tôi, Sở Phàm, lúc trước từng giới thiệu với hai người rồi đó, ông xem có thể cho bọn nhỏ tìm hiểu nhau, tâm sự riêng không”.


Phương Nhã chỉ nâng mắt lên nhìn thoáng qua Sở Phàm, hờ hững gật đầu xem như đã chào hỏi.


Sau đó, cô ta tiếp tục cúi đầu chơi điện thoại, uống cà phê, giống như tất cả mọi chuyện ở đây đều không liên quan đến mình vậy.


Chu Dĩnh lập tức nổi giận, thở hổn hển quay đầu đi, Sở Phàm cũng nhíu mày, thầm thấy giận dữ.


Cả nhà này đến muộn, cố ý làm ra vẻ còn chưa tính.


Nhưng bọn họ vừa đến đã gọi ba ly cà phê giá cao nhất, tốn gần ba trăm nghìn của bố mẹ mình, bây giờ nói chuyện không chút khách sáo, phách lối ta đây, thấy mình tài trí hơn người.


Ngay cả sự tôn trọng tối thiểu cũng không biết còn tự xưng là gia đình có học thức, tiến sĩ du học cái gì?


Mình cũng không thiếu nợ gì bọn họ, dựa vào cái gì mặc cho bọn họ bắt chẹt chứ?


“Chuyện này không phải vội, chúng ta cũng quen biết đã nhiều năm, tôi nói thẳng nhé, điều kiện của Nhã Nhã nhà chúng tôi bà cũng thấy đó, cho dù là nhân phẩm, vẻ ngoài, năng lực đều là hàng đầu, không thể xoi mói”.


“Mỗi ngày người đến nhà họ Phương chúng tôi cầu hôn đều có thể đạp vỡ bậc cửa, tôi cũng là nể tình quan hệ nhiều năm của chúng ta mới đồng ý cho hai đứa nhỏ gặp nhau một lần”.


Bà Phương cầm ly cà phê, tao nhã mà kiêu ngạo khuấy cà phê, nhắc nhở hai vợ chồng Chu Long: “Nhưng qua lại thì qua lại, một câu thôi, muốn cưới Nhã Nhã nhà chúng tôi, trở thành con rể của nhà họ Phương cũng không phải chuyện dễ dàng, các người phải thể hiện bản lĩnh của mình đã”. Truyện thuộc sở hữu của Perfect Planet, được đăng tải trên ReadMe/FindNovel, mọi hành vi vi phạm bản quyền sẽ bị truy cứu theo pháp luật.


Phương Nhã nghe vậy cũng kiêu ngạo hất cằm tựa như một con thiên nga kiêu ngạo nhìn xuống Sở Phàm, tỏ vẻ khinh thường.


Giống như hôm nay anh có thể gặp mặt nữ thần như mình làm phúc tám đời của anh vậy.


Sở Phàm khẽ cười, ung dung nhìn cả nhà diễn trò.







Còn Chu Dĩnh thì tức giận phồng má, thầm oán: Cái gì vậy, loại phụ nữ thế này cũng xứng với anh mình à? Chị Mộc Thanh ném Phương Nhã này lại tám trăm con phố luôn ấy chứ.


Lưu Minh Hà giật khoé môi, cười nói: “Phải, phải, tôi cũng chỉ thấy hai đứa nhỏ rất thích hợp, điều kiện các mặt đều không tệ…”


“Thích hợp? Thích hợp chỗ nào? Điều kiện thích hợp chỗ nào?”, ông Phương lên tiếng ngắt lời, mày nhăn lại, ngón tay gõ lên bàn, vẻ mặt nghiêm túc.


Ông ta nhìn Sở Phàm một cái, hơi nâng mắt nói: “Con trai bà chúng tôi cũng thấy rồi, trông vẻ ngoài cũng được, rất sáng sủa đẹp trai, cũng có tinh thần, mặt mũi xem như ổn”.


“Nhưng mà…”


Lúc Lưu Minh Hà vui vẻ muốn lên tiếng, ông ta lập tức đổi chủ đề, bắt đầu xoi mói: “Nhưng con gái tôi là con nhà có học thức, tinh thông đủ cầm kỳ thi hoạ, là tiến sĩ xuất sắc của đại học nước Lệ, học sinh giỏi của ngành quản lý tài chính, có được vô số giải thưởng, lương một năm hơn ba mươi triệu, quản lý ba công ty niêm yết”.


Phương Nhã kiêu căng đắc ý, ông Phương thì xoi mói Sở Phàm, hống hách nói chuyện với thái độ của trưởng bối:


“Nhưng con trai bà thì sao, cậu ta có bằng cấp gì? Làm công việc gì? Có cống hiến gì? Lương một năm bao nhiêu? Tiềm lực trong tương lai thế nào? Có tài không, có hoài bão ước mơ không?”


Ông Phương vung tay, phách lối nói:


“Ngoài cái vẻ bề ngoài, cậu ta hai bàn tay trắng, bà bảo tôi gả con gái cho cậu ta kiểu gì, cậu ta xứng với con gái tôi sao?”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK