Trần Vi Vi nghiến răng, ngọn lửa giận dữ và tủi thân bùng lên trong mắt cô ấy.
Cô ấy vẫn còn nhớ hai năm trước ở đại học Yên Kinh, cô gái này đã cầm thành tích, học bạ, dùng thân phận của cô thẳng thừng nhập học.
Mình đi tìm cô ta nói lý nhưng lại bị vài tên vệ sĩ ném ra ngoài, trở thành trò cười.
Gương mặt này, vẻ mỉa mai khinh thường này, mặc dù cô ấy chỉ mới nhìn thấy một lần nhưng lại khiến cho cô ấy choàng tỉnh dậy vô số lần từ cơn ác mộng, làm sao cô ấy có thể quên đi được!
Tiêu Hà ung dung ngồi xuống vị trí tốt nhất, cô ta cởi cặp kính râm, cười nhạt, thưởng thức nét mặt của Trần Vi Vi với vẻ vênh vênh váo váo.
“Xem ra cô còn chưa quên tôi”.
“Đúng thế, tôi có thể nói thẳng cho cô biết, tôi đã lấy điểm thi đại học của cô, mạo nhận thân phận và học bạ của cô để nhập học một cách trắng trợn thế đấy”.
“Mà hình như cô có kết cục không mấy tốt đẹp đâu, xem ra hai năm nay cô sống khổ sở lắm nhỉ?”
Tiêu Hà nhìn quanh quất cửa hàng nhỏ cùng với đồng phục của phục vụ trên người Trần Vi Vi, cô ta tấm tắc ngợi khen, gương mặt nom rất thỏa mãn: “Đây đúng là những gì tôi muốn”.
Vệ sĩ bên cạnh cô ta cũng ưỡn ngực nhếch môi cười: “Thứ thấp kém thì phải biết thân biết phận, giống như ông bố què chân của cô vậy, vẫy vùng nhọc nhằn suốt đời ở thôn Thành Trung mới là vận mệnh của hạng người như các cô, còn muốn trèo cao sao? Nực cười thật”.
Trần Vi Vi siết chặt nắm đấm, cảm giác đau thấu tim khiến cho lòng bàn tay cô ấy gần như ứa máu, cô ấy nhìn Tiêu Hà rồi nói:
“Đồ vô liêm sỉ, cô đúng là quân ăn cướp, thổ phỉ, lừa đời lấy tiếng!”
“Cô nhất định sẽ gặp báo ứng”.
“Báo ứng?”, Tiêu Hà chợt nở nụ cười, giọng nói của cô ta đượm vẻ mỉa mai, trông rất ngang ngược: “Trên đời này, hễ là thứ mà nhà họ Tiêu chúng tôi ưng ý thì đều có thể tự lấy mà dùng, đừng nói là mạo danh thay thế thân phận của cô, cho dù tôi muốn cô biến mất khỏi cõi đời này thì tôi cũng không bị tổn thất một chút nào cả, cô tin không?”
Người đứng đầu nhà họ Tiêu, Tiêu Vân Lung, trước giờ vẫn luôn ngang ngược, nhờ vào sự tàn bạo độc ác mà nhanh chóng đứng vững trong Hiệp hội võ thuật, mở rộng địa bàn của nhà họ Tiêu trong vòng năm năm ngắn ngủi, được Cửu Thiên Tế trong Hiệp hội võ thuật xem trọng nên mới có địa vị ‘dưới một người trên vạn người’ như ngày hôm nay.
Bởi thế, con cháu trong nhà họ Tiêu cũng bị ảnh hưởng, tính cách ai nấy cũng ngày càng bạo ngược, không xem ai ra gì.
Không quan tâm đến đúng sai thị phi, đạo nghĩa hay ân tình, chỉ có nắm đấm có đủ cứng hay không, gia thế có mạnh hay không mới là điều làm cho bọn họ quan tâm.
Cá lớn nuốt cá bé là định luật ngàn năm không đổi.
Gã vệ sĩ áo đen cười lạnh nói xằng: “Cô chủ lấy thân phận của cô để đi học, khiến cho hạng con gái đê tiện nên bị giẫm đạp bên dưới chân suốt cả đời như cô được vinh dự, đây là vinh hạnh của cô, là phúc phần cô phải tu tám kiếp mới có”.
“Cô nhớ cho rõ, không phải con chó con mèo nào cũng có thể có quan hệ với nhà họ Tiêu được đâu. Tôi thấy ông trời cho cô cái đầu thông minh, cho cô đậu thủ khoa toàn quốc nhập học đại học Yên Kinh là để mang lại lợi ích cô chủ nhà tôi, đây chính là vận mệnh của cô, và cũng là giá trị tồn tại của cô đấy”.
Tiêu Hà vui như mở cờ trong bụng, cô ta rất hài lòng với lời lẽ của tay vệ sĩ.
Cô ta là cành vàng lá ngọc, tất nhiên phải hoàn hảo, không thể bắt bẻ ở điểm gì được mới phải.
Trần Vi Vi tức muốn điên, cô ấy bực bội chỉ tay vào người Tiêu Hà: “Nhất định các người sẽ gặp báo ứng, nhất định các người không có kết cục tốt đâu”.
Cuộc đời của cô ấy chỉ có thể lấy việc Tiêu Hà mạo danh thay thế mình làm điều vinh quang sao? Sao phải thế, logic chó má gì thế này.
Tiêu Hà nở nụ cười giễu cợt: “Thứ ngu xuẩn cứng đầu, có phải cô nghĩ mình vẫn còn cơ hội giành phần thắng hay không, nghĩ kẻ giúp cô cô cạy được miệng của hạng tầm thường giống như Tôn Chương thì đã đủ tư cách đấu với nhà họ Tiêu chúng tôi chứ gì?”
“Không biết tự lượng sức mình, tôi nói cho cô biết, anh ta không sống lâu được đâu, nhà họ Tiêu đã bắt đầu triển khai hành động rồi, đến lúc ấy, tôi sẽ tiễn hai người lên đường!”
Gương mặt Trần Vi Vi lập tức trắng nhợt, trong lòng cô ấy cảm thấy căng thẳng giống như đã mất hồn: “Anh Phàm, anh ấy gặp nguy hiểm…”
“Anh Phàm? Thân mật gớm nhỉ, thế thì tôi sẽ cho các người được toại nguyện, đợi qua ngày đại thọ của bố tôi thì tôi sẽ cho các người làm đôi uyên ương mệnh khổ dưới địa phủ”.
Tiêu Hà cười lạnh khinh thường, sau khi đạt được mong muốn, cô ta lập tức cảm thấy vô vị, bèn khoát tay ra hiệu rời khỏi đây.
Tay vệ sĩ nhún vai với Trần Vi Vi, nụ cười mang vẻ uy hiếp nở rộ trên gương mặt hung hãn của hắn.
Giống như một con ma quỷ có thể lấy mạng người ta bất cứ lúc nào.
“Các người dám đụng đến anh Phàm, tôi liều mạng với mấy người, đồ khốn nạn”.
Không biết Trần Vi Vi lấy dũng khí từ đâu, vừa nghĩ đến việc tính mạng Sở Phàm gặp nguy hiểm, đầu óc cô ấy ong ong máu nóng dâng tràn.
Cô ấy hét lên một tiếng, vớ lấy cao dao trên bàn xông đến đâm Tiêu Hà.
Nhân viên và khách hàng đều chưa từng nhìn thấy bộ dạng này của cô gái luôn dịu dàng như Trần Vi Vi bao giờ, bọn họ sợ hết hồn, gương mặt Tiêu Hà cũng sầm xuống.
Nhưng rốt cuộc thì cô ấy cũng chỉ là một cô gái yếu ớt, làm có thể đánh lại vệ sĩ đã từng được huấn luyện chuyên nghiệp, lương vài triệu của nhà họ Tiêu kia chứ.
“Bốp…”
Tay vệ sĩ liếc mắt, đá thẳng vào bụng Trần Vi Vi, cô ấy bay vút ra ngoài như con diều đứt dây, đập phải chiếc bàn làm nó vỡ nát.
Sắc mặt Trần Vi Vi trắng bệch, khóe môi ứa máu.
Thế nhưng cô ấy vẫn nghiến răng gằn từng câu từng chữ vang dội: “Cô, cô dám đụng đến anh Phàm thì tôi có làm quỷ cũng sẽ không buông tha cho cô đâu…”
Tiêu Hà bị chọc tức, cô ta nổi giận chạy đến chỗ Trần Vi Vi: “Con nhỏ đê tiện, mày dám uy hiếp tao à, mày muốn chết sao?”
“Bốp bốp!”
Cô ta tát hai cái vào gò má Trần Vi Vi, khiến cho mặt cô ấy sưng vù, hai dấu tay đỏ như máu hiện lên rõ ràng.
Tiêu Hà vẫn còn chưa thấy hả giận, cô ta toan đánh thêm vài cái nữa nhưng lại bị vệ sĩ ngăn cản, hắn thì thầm với cô ta: “Cô chủ, ở đây lắm người dễ bị lộ lắm, nếu như vì con nhỏ đê tiện này mà làm ô uế danh tiếng của nhà họ Tiêu thì không đáng đâu”.
Tiêu Hà chỉ đành tạm nén giận, nhà họ Tiêu của cô ta có ngang ngược đến mức nào đi chăng nữa thì cũng chẳng dám giết người giữa đường, khiêu khích quyền uy của Vương gia Sở và quốc gia.
“Con nhỏ đê tiện, tao tạm tha cho cái mạng quèn của mày đấy. Nếu như tao là mày, thế thì sẽ hưởng thụ thêm mấy ngày nữa, đừng có mà không biết sống chết, chúng ta đi thôi”.
Tiêu Hà bực bội đá Trần Vi Vi thêm một cái rồi ngông nghênh bỏ đi.
Vệ sĩ của cô ta cũng lạnh lùng liếc nhìn lại, căn dặn đàn em đập vỡ hết điện thoại, máy chụp hình của những người vây quanh hóng chuyện, chúng hung hăng ngang ngược tột cùng.
Cho đến khi đám người Tiêu Hà đi được một hồi lâu, đủ năm phút sau, nhân viên trong cửa hàng mới bước ra từ sau bếp, dìu Trần Vi Vi dậy.
“Vi Vi, cháu không sao chứ, vừa nhìn đã thấy đám nguời ấy không dễ chọc rồi, chú Vương cũng là người có gia đình, cháu đừng trách chú làm rùa rụt cổ khoanh tay đứng nhìn”, ông chủ cửa tiệm tỏ vẻ áy náy bất lực.
Trần Vi Vi cắn răng cố gắng bò dậy từ trên mặt đất, cô ấy ráng nặn ra nụ cười: “Chú Vương, cháu không trách chú, mọi người đi làm việc đi, cháu không sao đâu”.
“Vi Vi, chú Vương cho cháu nghỉ phép vài ngày có lương, cháu nghỉ đi cho lại sức”.
Nhân viên trong cửa hàng cũng không biết phải an ủi thế nào, bọn họ chỉ có thể rót nước rồi bất lực bỏ đi…
Bọn họ chỉ là người bình thường, không quyền không thế, làm sao có thể đắc tội với nhà họ Tiêu hùng mạnh đó được?
Cảm giác phức tạp và bất lực sinh sôi nảy nở trong lòng Trần Vi Vi, cô ấy nhìn ra ngoài cửa tiệm với vẻ mơ hồ và chua xót…
Đột nhiên cô nhìn thấy bóng dáng một người đàn ông ăn mặc giản dị xuất hiện trong ráng chiều, gương mặt toát ra vẻ hiền từ và thương xót…
Đồng tử Trần Vi Vi co rụt lại, giọng nói của cô ấy nghẹn ngào:
“Bố?”