“Hội trưởng Mã, em không biết cách dạy dỗ cháu của mình, khiến anh chê cười rồi”.
Sau khi Tôn Minh Hưng quỳ xuống xin lỗi, Tôn Kiến Nam khom lưng xin lỗi Mã Minh Nguyên.
Sắc mặt ông ta cũng hơi lúng túng, Tôn Kiến Nam ông ta đường đường là lãnh đạo lớn, là người đứng hàng thứ ba trong thành phố, bây giờ phải khom lưng xin lỗi trước đám đông để làm yên chuyện giùm cái thằng vô dụng Tôn Minh Hưng, ông ta cảm thấy mất mặt chết đi được.
Không còn cách nào khác, cái tên Mã Minh Nguyên tung hoành khắp thế giới ngầm, lại có quan hệ với ‘anh Sở’ có địa vị cao ngút ấy, quyền lực thấu trời, ông ta thật sự không dám đụng đến.
“Em giao thằng ngỗ nghịch này lại cho Hội trưởng Mã xử lý, chỉ cần không đánh chết, chừa lại một hơi thở cho nó là được”.
Sắc mặt Tôn Minh Hưng trắng bệch như một tờ giấy, anh ta run lẩy bẩy, nào còn hung hăng ngang ngược như ban nãy nữa.
Đám cậu ấm Từ Minh ở bên cạnh cũng thổn thức không thôi, rồi sau đó bọn họ lập tức nổi giận, cảm thấy mình bị lừa gạt.
Cậu Tôn cái chó gì, bác cả cái chó gì, trước mặt Mã Minh Nguyên, trông Tôn Kiến Nam giống hệt như một con chó Pug, Tôn Minh Hưng lấy lòng dũng cảm ở đâu ra mà dám bắt Mã Minh Nguyên quỳ xuống xin lỗi mình thế?
Lần này bọn họ đều bị thằng khốn đó hại thê thảm rồi, chẳng biết có chọc giận Mã Minh Nguyên không, ai nấy cũng nơm nớp lo sợ bị ông ta báo thù…
Sắc mặt của đám cậu ấm ở đây đều trắng bệch, bọn họ thấp thỏm bất an, chỉ mong có thể chém chết cái thằng chó Tôn Minh Hưng này thôi.
Mã Minh Nguyên ngậm điếu xì gà, ông ta cũng cười lạnh đầy vẻ khinh thường rồi đứng dậy: “Thôi đi, anh nể mặt chú, sau này kêu thằng oắt đó mở to mắt ra mà nhìn, chứ bằng không đến việc chết thế nào cũng không biết đâu”.
“Chuyện ngày hôm nay anh cho qua, nhưng mà dự án công trình mà chú đòi hợp tác với anh ấy, sau này khỏi phải nhắc lại nữa”.
Mã Minh Nguyên cung kính chào hỏi Sở Phàm rồi nhanh chân đi ra khỏi phòng riêng.
Tôn Kiến Nam lập tức biến sắc, mấy dự án công trình đó có liên quan đến con đường thăng quan tiến chức của mình, liên quan đến tương lai của mình kia mà.
“Hội trưởng Mã, anh đợi một lát, phía bên em còn có thể nhượng bộ, còn có thể thương lượng mà”.
Tôn Kiến Nam vội vàng nối gót theo sau Mã Minh Nguyên, ông ta nhanh chóng rời khỏi đây, chẳng buồn quan tâm đến Tôn Minh Hưng nhếch nha nhếch nhác đang quỳ trên mặt đất kia nữa.
“Cậu Tôn, chúng tôi còn có việc, đi trước đây”.
“Tôi cũng thế, tạm biệt nhé”.
Đám cậu ấm trong phòng riêng cũng lần lượt né xa Tôn Minh Hưng, chỉ sợ rước phải thị phi vào người, tan tác như ong vỡ tổ.
Tôn Minh Hưng vẫn quỳ trên mặt đất, tựa như vừa mới tỉnh sau giấc mộng dài.
Từ cảnh tượng đẹp đẽ, được nhiều người vây quanh ban nãy, cho đến lúc đìu hiu chẳng ai đoái hoài, né tránh còn không kịp hiện nay, còn chưa đến hai tiếng đồng hồ, với anh ta, hai tiếng đồng hồ này dài như một nửa thế kỷ.
“Minh Hưng, anh không sao chứ?”
Chỉ có Chu Dĩnh đi đến bên cạnh anh ta, cô ta lấy khăn tay luôn mang theo bên mình lau máu cho Tôn Minh Hưng, đôi mắt rơm rớm nước: “Đi thôi, chúng ta về nhà nhé”.
Sở Phàm nhìn thấy thế, anh hơi xúc động, Chu Dĩnh vẫn là một cô bé lương thiện, cho dù bây giờ Tôn Minh Hưng bị phản bội, bị mọi người xa lánh thì cô ta vẫn không bỏ mặc người chồng chưa cưới của mình.
Sở Phàm thở dài, nếu như Tôn Minh Hưng có thể tỉnh ngộ sau bài học lần này, sống đàng hoàng, thành gia lập nghiệp thì chưa hẳn không phải là chuyện tốt.
Nhưng mà…
“Cút đi, cô cút đi cho tôi!”, Tôn Minh Hưng vừa tủi thân vừa tức anh ách trong bụng, bây giờ trút giận hết lên người Chu Dĩnh, anh ta đẩy Chu Dĩnh ngã xuống đất, gào lên mắng mỏ với ánh mắt hung hãn:
“Bây giờ tôi không còn gì cả, tôi đã mất sạch mặt mũi rồi, cô hài lòng chưa? Cô thỏa mãn rồi chứ gì? Cô có thể thoải mái thành đôi với thằng Sở Phàm, người tình cũ và cũng là thanh mai trúc mã của cô đấy, hai người được sống tự do vui vẻ rồi, đúng không?”
Tôn Minh Hưng nghiến răng nghiến lợi, anh ta nổi trận lôi đình: “Chu Dĩnh, cô bớt giả vờ đáng thương trước mặt tôi đi, cô đã luôn dán mắt vào cái thằng khốn nạn Sở Phàm đó ngay từ lúc ban đầu, cô tưởng tôi không biết sao? Nói đi, đôi trai gái lăng loàn các người đến với nhau bao lâu rồi?”
“Thảo nào chúng ta yêu nhau lâu như thế mà cô không cho tôi đụng vào người, còn giả vờ đơn thuần với tôi nữa chứ. E là cô đã cho thằng khốn Sở Phàm đó chơi nát rồi chứ gì, sợ bị lộ sơ hở trước mặt tôi đúng không? Đồ đê tiện!”
Ánh mắt Sở Phàm trở nên lạnh lùng, ngọn lửa giận bùng lên trong lòng anh.
Chu Dĩnh cũng mím đôi môi đỏ lại, gương mặt xinh xắn trắng bệch, vừa cảm thấy đau lòng lại vừa tức giận, cô ta quát lớn: “Tôn Minh Hưng, anh, anh là đồ khốn! Anh nói rõ cho tôi nghe, anh có ý gì đó?!”
Cô ta không dám tin những lời lẽ dơ bẩn như thế này lại được thốt ra từ miệng chồng chưa cưới của mình, cô ta tức giận kéo Tôn Minh Hưng, muốn làm cho rõ.
“Đồ đê tiện, cô cút đi cho tôi”.
Tôn Minh Hưng lại đẩy Chu Dĩnh ra, anh ta giơ tay muốn tát vào mặt Chu Dĩnh.
Chu Dĩnh là một cô gái yếu đuối, nào có phải là đối thủ của một người đàn ông như Tôn Minh Hưng, cô ta trơ mắt nhìn cú tát sắp hạ xuống, sợ hãi đến mức che kín đôi mắt mình lại.
Bốp…
Một dáng người lực lưỡng che chắn trước mặt cô ta, Sở Phàm đứng ra tóm cổ tay Tôn Minh Hưng, anh đạp Tôn Minh Hưng ngã ngào xuống đất.
“Tôn Minh Hưng, tao cảnh cáo mày, tao không có quyền can thiệp vào chuyện tình cảm giữa mày và Chu Dĩnh, nhưng nếu như mày dám đụng đến một nửa ngón tay của em ấy thì đừng trách tao bắt cả nhà mày chôn cùng”.
Sở Phàm nhìn từ trên cao xuống, khí thế mạnh mẽ toát ra từ dáng người thẳng tắp của anh, anh cất tiếng nói: “Em gái của Sở Phàm tao không thể bị tủi thân một chút nào được, mày có hiểu hay chưa?”
Tôn Minh Hưng vừa sợ hãi lại vừa bực bội, anh ta nằm im thin thít trên mặt đất.
Còn Chu Dĩnh, cô ta nhìn người đàn ông trước mặt mình với ánh mắt phức tạp và ngạc nhiên, đây là Sở Phàm luôn che mưa chắn gió cho cô ta. Vào giây phút này, hơi nước ầng ậng lên trong đôi mắt xinh đẹp ấy, vừa chua xót lại vừa cảm động, lòng dạ rối như tơ vò.
Em gái…
Xưng hô ấm áp như thế, nhưng cũng xa xôi như thế.
“Không sao chứ?”, Sở Phàm giơ tay vén tóc cho Chu Dĩnh, anh nhẹ nhàng lên tiếng an ủi cô ta.
Chu Dĩnh lắc đầu, bọn họ bốn mắt nhìn nhau, trong lòng Sở Phàm có ngàn ngàn hàng vạn lời an ủi muốn nói với cô ta, nhưng rồi lại cảm thấy có một bức tường thật dày ngăn cách giữa anh và Chu Dĩnh, anh và cô ta không tài nào tâm sự với nhau được nữa.
Năm năm không gặp, vật đổi sao dời.
Cuối cùng, Sở Phàm chỉ vỗ vai Chu Dĩnh rồi quay người bỏ đi…
Hơi nước rơm rớm trong đôi mắt Chu Dĩnh, giữa lúc mờ mịt, đột nhiên cô ta nhớ đến khi mình còn nhỏ.
Hồi ấy, mỗi lần mình bị bắt nạt, cậu con trai ốm yếu như cây tre luôn múa may gậy gỗ ở nhà, đánh cho bọn con nít quỷ kia chạy vắt giò lên cổ.
Đương nhiên, bản thân anh cũng bị thương khắp người, mặt mũi sưng vù.
“Anh, tụi nó đông người quá, anh còn đánh nhau với tụi nó nữa, anh không biết đường chạy hả?”
“Hừ, dám bắt nạt em gái anh, cho dù có bán mạng thì anh cũng phải đánh chết lũ khốn này, trút giận cho em.”
“Hứ, anh, anh ngốc quá…”
“Anh, sau khi lớn lên em sẽ làm vợ anh nhé, được không?”
“Ờ, thế thì em phải ăn cơm nhiều lên, dậy thì cho đẹp vào, anh không thích ‘bức tường’ đâu”.
“Anh, anh là cái đồ lưu manh, anh đi chết đi, hừ…”
Chu Dĩnh khóc rấm rứt một lúc, đột nhiên cô ta lại bật cười.
Đúng thế, trong lòng của anh ấy luôn có người em gái như mình, luôn là như thế…
Mà bây giờ mình bị làm sao thế này?
Anh ấy là anh trai yêu thương mình nhất, luôn bảo vệ mình kia mà.
Chu Dĩnh nhìn bóng lưng vạm vỡ nở nang trước mắt mình, thấy Sở Phàm dần dần đi xa, đôi mắt cô ta ầng ậc nước, trong lòng vừa chua xót lại vừa hối hận.
Cô ta hé môi, mấy lần muốn mở miệng gọi anh, thế nhưng một tiếng ‘anh’ lại nghẹn trong cổ họng, không tài nào thốt nổi ra thành lời.
“Bây giờ em có còn xứng gọi anh là ‘anh’ nữa hay không…”
Lòng dạ Chu Dĩnh vừa rối ren lại vừa đong đầy nỗi áy náy, cô ta nhìn theo bóng lưng của Sở Phàm, anh càng đi càng xa.