Cậu chủ Phương Trung bị người ta đánh tàn phế rồi!
Một câu tựa tiếng sấm khiến vạn trượng như dâng lên sóng lớn.
Bầu không khí vốn vui vẻ nịnh hót cũng lập tức trở nên cứng đờ, yên ắng như tờ, ngay cả bầu không khí xung quanh cũng nháy mắt như giảm xuống mười mấy độ, rơi vào hầm băng.
Sắc mặt của những người ở hiện trường vô cùng đặc sắc: Ngạc nhiên, mờ mịt, hoảng hốt, phẫn nộ, khó tin…
Đủ các loại cảm xúc phức tạp xuất hiện trên mặt những nhân vật có tiếng ở đây, mãi không thay đổi.
Dù là Phương Chấn Khang luôn tự thấy mình bình tĩnh, vững vàng như Thái Sơn cũng không khỏi giật giật khoé miệng, trên khuôn mặt già nua, nếp nhăn chồng chất kia phủ kín sát khí lành lạnh!
Ngay lúc nãy, cụ ta còn vô cùng tự tin bày tỏ sức ảnh hưởng khổng lồ nói một không hai của mình ở Giang Bắc, cho rằng Phương Trung sẽ bình an vô sự, cưới được Đường Miên Miên về.
Nhưng giây tiếp theo, cháu trai cụ ta yêu thương, cậu cả Phương Trung của nhà họ Phương lại bị người ta đánh tàn phế?
Đây thật sự là đang vả lên mặt cụ ta mà!
Xung quanh lập tức vô cùng khiếp sợ, xì xào bàn tán.
Phương Chấn Khang kiềm nén lửa giận trong lòng, nhìn chằm chằm quản gia vừa báo tin: “Có chuyện gì xảy ra vậy, cậu nói rõ ràng cho tôi”.
“Ông chủ, tôi… tôi…”
Quản gia sợ tới mức mồ hôi lạnh chảy ròng ròng, ấp a ấp úng, không biết nên bắt đầu từ đâu.
Mà đúng lúc này, cuối cùng hai bố con Phương Vũ Lăng và Phương Trung cũng đã về.
Phương Trung nằm thẳng trên cáng, hai đầu gối bị xuyên thủng, máu tươi thấm ướt ống quần đã đông lại, anh ta nằm trên cáng không ngừng kêu rên, sắc mặt trắng bệch như tờ giấy.
Khiến người ta khiếp sợ nhất là Phương Vũ Lăng trên người đều là vết máu loang lổ, bị đánh đầy dấu roi, vô cùng nhếch nhác…
Con… Con mẹ nó.
Ngay cả Phương Vũ Lăng cũng thua rồi?
Đó chính là tướng quân có thực quyền, dẫn theo mấy nghìn binh sĩ vũ trang đầy đủ và cả Long giới hộ quốc của cụ ông đi đấy.
Mấy khách khứa lập tức hít sâu một hơi khí lạnh, nhận ra tình hình không đúng đều chào tạm biệt. Chuyện của những người cấp bậc này, bọn họ không có tư cách chen vào.
“Bố…”, Phương Vũ Lăng hô một tiếng, cúi đầu, vừa xấu hổ vừa áy náy.
Sắc mặt Phương Chấn Khang vô cùng u ám, cụ ta tức giận đến mức ngón tay cũng run rẩy: “Ai làm? Là ai làm hả?! Dám cả gan ức hiếp nhà họ Phương này, coi tôi là bùn nhão sao”.
Mọi người cảm nhận được rõ ràng khí thế kinh khủng trên người cụ ông, giống như bình yên trước cơn giông bão vậy.
Phương Vũ Lăng lạnh lẽo, run rẩy nói ra một cái tên: “Sở… Sở Phàm”.
Chỉ một cái tên mà thôi lại khiến khí thế kinh khủng của Phương Chấn Khang nháy mắt tan thành mây khói, cụ ta trợn mắt, lớn tiếng hỏi: “Sở Phàm nào?”
Là người có được Long giới hộ quốc, nhân vật kiêu hùng của Giang Bắc, Phương Chấn Khang có thể tiếp xúc được với một ít bí mật quân sự, ví dụ như tên thật, thân phận diện mạo của Quân thần Long Hồn Tây Dã…
Phương Vũ Lăng đau khổ đáp: “Người kia ở Tây Dã…”
Ầm ầm…
Phương Chấn Khang lập tức sững sờ, lảo đảo mấy bước suýt ngã sấp xuống, giống như thoáng chốc đã già đi thêm mười mấy tuổi vậy.
Thật sự là tên sát tinh kia sao…
“Bố… Bố sao vậy ạ…”, Phương Vũ Lăng vội đỡ Phương Chấn Khang dậy.
Phương Trung vẫn không biết tính nghiêm trọng của chuyện này, anh ta khóc lóc kể lể, nghiến răng nghiến lợi: “Ông nội, ông báo thù, báo thù giúp cháu với, cháu muốn giết anh ta, giết tên khốn kiếp kia…”
Phương Chấn Khang lập tức nổi trận lôi đình, nếu không phải thằng cháu bất hiếu này gây hoạ, cụ ta có thể trêu vào tên sát tinh Sở Phàm kia sao?
Cụ ta quát một tiếng: “Mau, đánh gãy cả hai cánh tay của nó luôn cho tôi!”
Phương Trung sợ tới mức trực tiếp ngất xỉu.
Phương Chấn Khang nghe Phương Vũ Lăng kể chuyện đã xảy ra ở nhà họ Đường thì im lặng mất năm phút.
Cuối cùng, cụ ta thở dài bất đắc dĩ, giọng nói cũng trở nên hơi khàn: “Vũ Lăng, chuẩn bị một phần quà lớn giúp bố, ngày mai bố tự mình đến nhà họ Đường một chuyến…”
Phương Vũ Lăng lập tức trợn tròn mắt, giật mình kêu lên: “Bố, bố thật sự muốn đưa Long giới ra? Muốn đi nhận lỗi với Đường Việt Quân sao? Như thế… Như thế sau này nhà họ Phương chúng ta còn ngẩng đầu lên kiểu gì nữa”.
Phương Chấn Khang nổi giận gầm lên một tiếng, chỉ vào ông ta mắng: “Nếu không thì sao, con trai ngoan con sinh ra gây ra hoạ lớn thế này cho chúng ta! Không làm thế, chẳng lẽ con muốn nhà họ Phương tan thành tro bụi?”
Phương Vũ Lăng yếu ớt cúi đầu suy nghĩ một lúc lâu, nghiến răng nghiến lợi nói:
“Bố, tuy Sở Phàm là Quân thần của Long Hồn, nhưng nơi này là Giang Bắc, không phải Tây Dã của cậu ta! Không có quân quyền, cậu ta cũng chỉ là một quan to hàng đầu mà thôi, nhà họ Phương chúng ta kinh doanh nhiều năm ở Giang Bắc, kết hợp với quan hệ của bố, chưa chắc phải sợ cậu ta…”
Chát!
Phương Chấn Khang không nói một lời đã cho ông ta một bạt tai, quát lên: “Ngu xuẩn, bố cho con biết, quan to hàng đầu bố hoàn toàn không sợ, nhưng quan to hàng đầu họ Sở, dù là mười nhà họ Phương cũng không đắc tội nổi, con có hiểu không?!”
Phương Vũ Lăng ngơ ngác, hơi không hiểu vì sao, không phải khắp thiên hạ có rất nhiều người họ Sở ư, cần gì phải…
“Chẳng lẽ là nhà họ Sở ở Yên Kinh?”, trong đầu Phương Vũ Lăng đột nhiên xuất hiện một suy nghĩ đáng sợ, giật mình kêu lên: “Vương gia Sở?!”
Vị kia chính là thần thánh của cả Đông Hoa …
Một mình gồng gánh Đông Hoa yên bình suốt hai mươi năm.
“Theo lời đồn, hai mươi năm trước cậu cả nhà họ Sở thất lạc trong một trận chiến, đến nay không rõ sống chết, chẳng lẽ Sở Phàm là…”
Phương Vũ Lăng nói được môt nửa thì im lặng, che miệng lại không dám nói thêm gì nữa.
Trong lòng ông ta dâng lên sóng to gió lớn: Nếu thật sự là thế, thì chẳng phải thiên hạ sẽ đại loạn sao…
…
Sau khi Sở Phàm rời khỏi nhà họ Đường thì ăn một bữa đơn giản với La Cường, khi về đến biệt thự Hải Đường Uyển đã là mười giờ tối.
Sở Phàm ổn định lại tâm trạng, giấu đi sự sắc bén và sát khí, tránh khiến Vân Mộc Thanh và Đan Đan hoảng sợ.
Anh mở tủ lạnh ra lấy chai nước, lại bị cảnh trước mặt làm hết hồn…
“Vân Mộc Văn, nửa đêm em không ngủ, ở đây hóng gió cái gì thế?”, Sở Phàm tức giận nói.
Vân Mộc Văn ở trước mặt đang trồng cây chuối bên vách tường, mái tóc rơi xuống, cánh tay run rẩy, khuôn mặt ửng đỏ, mồ hôi đầm đìa, dáng vẻ trông rất mất sức.
Sở Phàm thoáng nhìn thấy vòng eo mềm mại và phần bụng trắng nõn bằng phẵng của cô ấy, trêu chọc nói: “Đầu óc vào quá nhiều nước, muốn đổ ra bớt à?”
“Hừ, em đang tập thể dục, anh thì biết cái gì!”, Vân Mộc Văn đáp lại một câu, kiêu ngạo nói: “Chuyên gia nói, mỗi ngày chỉ cần trồng cây chuối ba mươi phút là có thể chuyển mỡ thừa phần bụng lên ngực, có tới hai công hiệu lớn, một là giảm béo, hai là tăng kích cỡ ngực”.
“Hừ hừ, em đã kiên trì hai mươi bảy phút, sắp thành công rồi, anh đừng làm phiền em…”
Sở Phàm: “…”
Con nhóc này đúng là đầu óc úng nước rồi, phát ngôn hoang đường như thế mà cũng tin?
“Được rồi, vậy chúc em thành công”, Sở Phàm bình tĩnh nói, trước khi đi, anh đột nhiên xuất hiện một suy nghĩ, nhanh chóng gãi hai cái lên bụng Vân Mộc Văn rồi bỏ chạy…
Vân Mộc Văn không nhịn được ngứa lập tức ngã xuống, cô ấy tức giận giậm chân, giương nanh múa vuốt đuổi theo: “Sở Phàm chết tiệt, anh hại em kiếm củi ba năm thiêu một giờ rồi, a, em muốn giết anh…”