Vân Thường Thanh nói xong những lời này, trái tim dường như đang rỉ máu, cứ như thể lập tức già thêm hai mươi tuổi.
Đám con cháu nhà họ Vân cũng hoàn toàn tuyệt vọng, bất lực và sợ hãi.
Nhưng đây đã là lợi ích lớn nhất mà Vân Thường Thanh có thể giành lấy rồi.
Trở thành gia tộc bị phụ thuộc vào người khác, làm nô bộc làm đầy tớ, như vậy vẫn còn tốt hơn nhiều so với việc hoàn toàn sụp đổ, hủy hoại cơ nghiệp của tổ tiên chỉ trong chốc lát!
Nếu như con cháu đời sau của nhà họ Vân muốn vươn lên thì ba đến năm thế hệ cùng nhau nỗ lực mới đủ để tái hiện lại sự huy hoàng của nhà họ Vân lúc trước và làm vẻ vang cho gia tộc!
Dùng sự tôn nghiêm mấy đời của nhà họ Vân để đổi lấy chút hy vọng đáng thương đến mức bé nhỏ này, Vân Thường Thanh nằm mơ cũng không ngờ được bản thân sẽ có ngày trở nên thê thảm như thế.
Tất cả đám con cháu nhà họ Vân cũng nín thở suy nghĩ, yên lặng chờ đợi câu trả lời từ đầu dây bên kia của Phương Chấn Khang như Vân Thường Thanh, lo lắng đến mức có thể nghe thấy nhịp tim mình đập.
Thế nhưng…
“Cụ Vân, xin lỗi cụ, chuyện này tôi không giúp được rồi”.
Ở đầu dây bên kia, Phương Chấn Khang bất lực thở dài, mở lời: “Nói thật với cụ, mấy gia tộc chúng tôi đầu tư vào tập đoàn Vân thị là do có mệnh lệnh của một nhân vật lớn. Lần này tập đoàn chúng tôi rút vốn cũng là lệnh của cậu ấy, tôi không dám chống lại”.
“Năng lực và thủ đoạn của cậu ấy vượt xa so với những gì tôi và cụ có thể tưởng tượng, đắc tội với cậu ấy thì tôi chỉ có thể tặng cho cụ bốn chữ: ‘sớm lo hậu sự’”.
“Nhà họ Phương ở Giang Bắc rút lại hai tỷ vốn đầu tư vào chỗ cụ”.
Tút tút tút…
Vừa dứt lời, đối phương đã cúp điện thoại luôn.
Bỗng chốc, Vân Thường Thanh như bị ai đó cướp đi mất sinh mạng, liên tiếp lùi về sau bốn năm bước, ngã ngồi lên ghế như một cái xác không hồn.
“Sao… Sao có thể như vậy?”
Cụ ta không có cách nào giải thích, không cách nào tưởng tượng, càng không hiểu, rốt cuộc nhà họ Vân đã đắc tội với ai, rốt cuộc vì sao mà đắc tội với người ta, nhân vật lớn phi thường với thủ đoạn cay độc kia hà cớ gì cứ nhất định phải ép chết nhà họ Vân!
Bọn họ không biết gì về chuyện này cả, ngay cả chết cũng không biết vì sao lại chết.
“Liệu… Liệu có phải là cái tên Sở Phàm kia không?”, đột nhiên có người trong đám con cháu nhà họ Vân kinh ngạc thốt lên: “Tôi nhớ rằng lúc Vân Mộc Thanh ký kết đơn hàng với mấy gia tộc lớn kia thì anh ta cũng có mặt”.
“Hơn nữa, hơn nữa ban nãy anh ta còn thề thốt uy hiếp chúng ta, trong vòng nửa tiếng đồng hồ, nhà họ Vân nhất định sẽ sụp đổ”.
Vân Thường Thanh lập tức liếc nhìn đồng hồ đeo tay, vừa qua hai mươi tám phút, vẫn chưa đến nửa tiếng đồng hồ.
Chuyện này…
Trong nháy mắt, tay chân cụ ta lạnh buốt, khí huyết dâng trào, vô cùng chấn động và sợ hãi.
Lẽ nào, lẽ nào thật sự do cụ ta phán đoán sai, có mắt mà không biết đâu là rồng thật?
Nguyên nhân là do cụ ta đã chọc tức vị thần thật sự đáng tôn kính này, mang đến tai họa cho cả nhà họ Vân?
Từ trên xuống dưới cả nhà họ Vân lo lắng suốt cả ngày hôm đó.
“Không thể nào, tuyệt đối không thể nào!”
Lúc này, Vân Đạo vẫn lạnh lùng ngồi vắt chéo chân, bàng quan với mọi chuyện chợt lên tiếng với vẻ xem thường: “Tôi đã điều tra thân thế, bối cảnh của tên đó cả trăm nghìn lần từ lâu, cậu ta chỉ là một người lính xuất ngũ, có thể có bản lĩnh như vậy hay sao?”
“Chắc chắn là mấy người đã đắc tội với một nhân vật lớn nào đó, không biết chừng lại chính là do Phương Chấn Khang dàn dựng nên, cố ý lôi ‘nhân vật lớn’ gì đó ra để hù dọa chúng ta, đánh lừa dư luận”.
Hắn ta ngậm điếu thuốc, bàn tay đeo găng trắng lướt qua quân hàm của mình: “Tên đó không phải từng nói muốn phế bỏ chức tướng quân của tôi sao? Ha ha, bây giờ tôi vẫn yên ổn đấy thôi!”
“Bố, bố không cần lo lắng, có con ở đây, nhà họ Vân không sụp đổ được đâu”.
Vân Đạo ngẩng cao đầu, gương mặt đầy kiêu ngạo: “Con sẽ liên lạc với Cửu Thiên Tế, nhờ ông ấy giúp đỡ điều tra rốt cuộc là ai gây rắc rối ở phía sau, ông ta sẽ ra mặt dạy dỗ cho người kia một trận, khiến hắn ta ngoan ngoãn lăn tới đây mà dập đầu nhận tội với bố”.
“Chuyện này, chuyện này được sao?”, con ngươi của Vân Thường Thanh lập tức phát sáng, kích động đến mức ngã xuống từ trên ghế.
“Ha ha, bố, nhìn xem cả Đông Hoa này có ai dám không nể mặt Cửu Thiên Tế?”, Vân Đạo cười giễu cợt một tiếng, vô cùng tự tin, không ai bì nổi.
Tay hắn ta chỉ trỏ: “Nhưng phải nói trước, đợi con giúp bố xử lý xong xuôi, bố phải nhường lại cho con vị trí chủ nhà họ Vân”.
Vân Đạo mượn gió bẻ măng, thẳng thừng ép buộc Vân Thường Thanh nhường lại vị trí chủ nhà khiến đám con cháu nhà họ Vân phẫn nộ không hài lòng.
“Được, được, bố đồng ý với con! Chỉ cần con có thể giúp nhà họ Vân vượt qua kiếp nạn này, bố lập tức nhường lại vị trí chủ nhà cho con”, Vân Thường Thanh không còn tâm trí nào để ý tới chuyện này, ông ta đồng ý ngay với ánh mắt thiết tha.
Giờ nhà họ Vân đã lâm vào nguy khốn từ lâu, còn sắp sụp đổ đến nơi, lúc này rồi, cụ ta còn lo lắng đến vị trí chủ nhà để làm gì nữa!
“Được, con sẽ liên lạc với Cửu Thiên Tế ngay để điều tra triệt để và bắt người”, Vân Đạo lắc cổ tay, vẻ mặt kiêu ngạo, khí phách ung dung.
Vân Thường Thanh vô cùng lo lắng, ngay cả thở mạnh cũng không dám.
Đám con cháu nhà họ Vân càng kích động điên cuồng, rõ ràng đã coi Vân Đạo như thần tiên, chỉ muốn quỳ xuống vái lạy ngay tại chỗ.
“Ô? Nhắc Tào Tháo Tào Tháo đến, Cửu Thiên Tế vậy mà lại chủ động gọi điện thoại cho tôi rồi”.
Vân Đạo vui sướng, sau đó vẻ mặt đầy sắc xuân hớn hở nhận điện thoại, để khoe khoang, hắn ta còn cố tình bật loa ngoài:
“Bố vợ, bố đúng là mưu kế thần tình, sao bố biết con có chuyện cần nhờ tới bố, con đang định…”
“Tôi không cần biết bên phía cậu có chuyện gì, bây giờ, cậu lập tức rời khỏi Giang Lăng”, đầu dây bên kia truyền đến giọng nói trầm ấm của một người đàn ông, nhưng lại mang theo nhiều thăng trầm, khí phách không hề tầm thường.
“Tôi đã phái ba vị tông sư võ đạo bát phẩm hộ tống cậu đến phương Tây ngay trong đêm, cả đời này cậu không được trở về nữa, nghe rõ chưa?”
Nụ cười trên mặt Vân Đạo đông cứng lại, cả người đều trở nên ngây ngốc.
Đám người Vân Thường Thanh thì như bị sét đánh trúng, giương mắt đờ đẫn.
Rốt cuộc đã xảy ra chuyện kinh thiên động địa gì mà bắt Vân Đạo phải ra nước ngoài ngay trong đêm, hơn nữa còn phái ba vị Tông sư bát phẩm, những cao thủ này đều là người tài của các môn phái, là sự tồn tại vô cùng hiếm có!
“Tại… Tại sao chứ, bố vợ, tại sao con phải rời đi?”, Vân Đạo không chịu nổi sự đả kích này, hai mắt đỏ ngầu, phẫn nộ nói: “Con chịu bao nhiêu khổ cực, bao nhiêu gian khó, không dễ dàng gì mới có được hào quang và quyền thế như ngày hôm nay, bố muốn con xuất ngoại? Buông bỏ mọi thứ, con không làm được…”
“Ngu xuẩn, cậu câm mồm lại cho tôi!”
Đầu dây bên kia phát ra một tiếng gầm mạnh mẽ tựa như tiếng rú của quỷ dữ, dù có đứng cách xa điện thoại thì mọi người vẫn cảm nhận được từng luồng gió lạnh, da đầu tê buốt.
“Tính mạng quan trọng hay là hào quang của cậu quan trọng? Tôi nói cho cậu biết, việc Hiệp hội võ thuật chúng ta nhúng tay vào quân đội đã bị tra ra rồi, vào ba tiếng trước, quân đội đã liên kết hành động, tổ chức diệt phản Long Hồn của Tây Dã ra tay, mười ba sĩ quan mà Hiệp hội võ thuật chúng ta sắp xếp đều bị giết sạch cả rồi, không một ai còn sống”.
“Cậu còn không đi thì người phải chết tiếp theo sẽ là cậu. Cậu muốn chết thì tôi cũng không cản”.
Vừa nói dứt lời, đối phương đã cúp điện thoại luôn.
Trong nháy mắt, Vân Đạo như bị sét đánh trúng, tay chân cứng đờ, cả người lạnh buốt như rơi từ thiên đường xuống địa ngục.
Chuyện này, chuyện này sao có thể chứ!
Đến cả cụ Cửu Thiên Tế cũng không có cách nào bảo vệ được bản thân mình?
Cái chức tướng quân này của hắn ta thật sự mất rồi.
Không chỉ như vậy, tất cả mọi thứ của hắn ta cũng không còn nữa!
Mọi người có mặt đều nghe rõ mồn một nội dung cuộc điện thoại, hiểu rằng lúc này đến cái mạng của Vân Đạo còn khó giữ nổi, sao có thể giúp nhà họ Vân bọn họ vượt qua ải này được đây?
“Trời muốn giết tôi, trời muốn tôi chết rồi!”
Tròng mắt Vân Thường Thanh trừng lên, kịch liệt phun ra một ngụm máu, hai mắt trợn tròn rồi cứ thế ngã quỵ xuống mặt đất.
“Bố!”
“Ông nội!”
“Cụ Vân!”
Trong nháy mắt, cả căn phòng trở nên vô cùng hoảng loạn.