Lúc này, trong sân của nhà họ Diệp.
“Này, này?”
Chân của Diệp Vinh Hữu bị Sở Phàm đánh gãy vẫn chưa khỏi hẳn, hắn phải ngồi xe lăn, lúc này hắn đang nổi giận đùng đùng, phẫn nộ nhìn chằm chằm vào điện thoại.
Bộp!
Hắn tức giận đập vỡ điện thoại, gào lên: “Sở Phàm, tên khốn kiếp, dám cúp điện thoại của tao, đúng là ngang ngược không ai bằng”.
Cách đó không xa, vài cậu chủ khác nhà họ Diệp cười khẩy: “Anh Vinh Hữu, sao phải tức giận với loại con hoang ấy làm gì chứ, chỉ tổ lãng phí thời gian”.
“Đúng vậy, loại người hèn mọn không có tố chất, lòng dạ gian ác, không khác gì mẹ của hắn cả”.
“Thằng con hoang đó rõ ràng không thể so sánh với anh Vinh Hữu được, anh Vinh Hữu là thanh niên trẻ xuất sắc được ông Thẩm đánh giá cao. Trong tương lai, anh ấy nhất định sẽ vươn lên hàng đầu và dẫn dắt gia đình nhà họ Diệp chúng ta trở thành gia đình quyền quý bậc nhất”.
Diệp Vinh Hữu rất thích nghe những lời tâng bốc như vậy, gần đây vì Thẩm Vạn Tuyên, người nhà họ Diệp dường như đã tôn xưng hắn thành bồ tát, ngay cả bản thân hắn cũng cao ngạo tự coi mình là người đứng đầu tiếp theo của nhà họ Diệp.
Đương nhiên, danh dự của hắn càng cao, thì sự căm ghét và thù hận của hắn với Sở Phàm càng thêm nặng nề.
Thằng con hoang không biết sống chết kia lại dám cả gan đánh gãy chân của trưởng tộc tương lai của nhà họ Diệp, khiến hắn xấu hổ vô cùng, trở thành một vết nhơ không thể xóa nhòa trong cuộc đời hắn.
Mối hận này nếu như không báo, hắn không thể nuốt cục tức này xuống được, ngày nào cũng sống không yên!
“Anh Vinh Hữu, em không hiểu, vì sao chúng ta lại mời thằng con hoang Sở Phàm đó đến bữa tiệc từ thiện của ông Thẩm vậy, hắn cũng chẳng phải là người nhà họ Diệp chúng ta, đưa đến đó không phải là sẽ mất mặt lắm sao?”, một cô gái ăn mặc xinh đẹp diễm lệ, nét mặt kiêu ngạo, khinh thường nói.
“Ha ha, em thật sự cho rằng, anh sẽ cho hắn đi mở mang tầm mắt, để hắn mở rộng mạng lưới, gặp gỡ các doanh nhân thành đạt trong bữa tiệc sao?”
Diệp Vinh Hữu nhướng mày cười nham hiểm: “Anh là đang cố ý để hắn mất mặt, đầu tiên, anh gieo cho hắn hi vọng, khiến hắn thích thú chạy đến bữa tiệc từ thiện đó, đến lúc đó chúng ta lại phủ nhận hắn không phải là người nhà họ Diệp, bảo bảo vệ đuổi cổ hắn ra ngoài”.
“Thử nghĩ xem, đoàn người nhà họ Diệp chúng ta hùng hổ tiến vào hội trường.Tên này lại chỉ có thể đứng ở cửa hít gió lạnh, bị người khác chế giễu, trở thành trò cười của mọi người, ha ha, như vậy không phải rất vui sao?”
Vài người thanh niên đó chợt hiểu ra, tất cả đều bật cười vui vẻ.
“Anh Vinh Hữu thật anh minh!”
“Ha ha, tên ngốc đó có lẽ đang thích thú chuẩn bị đi dự tiệc, nhưng hắn không hề biết rằng mình đã bị cho vào tròng”.
“Anh nóng lòng mong chờ đến buổi tiệc này lắm rồi, ha ha!”
Diệp Vinh Hữu cười rất thỏa mãn, hắn vỗ vào cái chân gãy vẫn còn đau nhức của mình, vẻ mặt sắc nhẹm:
Quân tử trả thù mười năm chưa muộn, Sở Phàm, mày đợi đấy, tao sẽ cho mày biết kết cục của việc chọc tức tao đáng sợ đến mức nào.
Hai ngày sau, trời chập choạng tối, bữa tiệc từ thiện do Thẩm Vạn Tuyên tổ chức cuối cùng cũng bắt đầu.
Là khách sạn sáu sao duy nhất ở Tây Dã, khách sạn Vạn Giang lúc này đã đông nghịt người, toàn bộ khách sạn chật ních xe hơi sang trọng.
Những ông trùm kinh doanh, các quan chức chính trị và các ngôi sao quyền lực, còn có nhiều phóng viên truyền hình và ký giả truyền thông đang tường thuật trực tiếp tại hiện trường, các thế lực lớn mạnh, đồ sộ, lộng lẫy, sang chảnh chẳng khác gì lễ trao giải Hollywood.
Đây chính là ảnh hưởng của Thẩm Vạn Tuyên, với sự giúp đỡ của mọi tầng lớp giúp ông ấy tuyên truyền, mở rộng tầm ảnh hưởng, tranh thủ cơ hội nâng thêm nhiều tài nguyên quân sự và chuyển đến quân đội tiền tuyến!
Cuộc chiến này cần mọi người chung tay đoàn kết, dùng chiến thắng để truyền cảm hứng cho mọi người.
Thẩm Vạn Tuyên không có bất cứ tham vọng nào cho bản thân, ông ấy chỉ là một người trói gà không chặt, không có sức mạnh để ra chiến trường, chỉ có thể dùng cách này để hỗ trợ quân đội ở nơi tiền tuyến, ủng hộ Quân thần của Long Hồn.
“Vụ này làm rất lớn, Thẩm Vạn Tuyên làm rất tốt, tôi không hề nhìn lầm người”.
Sở Phàm và Trần Phong Hoàng khẽ di chuyển vào chỗ ngồi, Sở Phàm vẫn luôn là người khiêm tốn, anh từ chối mặc bộ đồ lộng lẫy khiến anh toát lên vẻ đẹp trai anh tuấn làm rung chuyển cả hội trường, mà chỉ mặc một bộ quần áo bình thường.
Nhân vật chính của ngày hôm nay là Thẩm Vạn Tuyên, người đã đóng góp Tây Dã vô số lần, hết lòng cống hiến cho quân đội tiền tuyến và quân Long Hồn, anh không muốn tranh spotlight của ông ấy.
Nếu không phải vì tình huống đặc biệt, anh tình nguyện làm khán giả ngồi ở một góc.
Trần Phong Hoàng ngó nghiêng xung quanh, vẻ mặt đầy ngưỡng mộ và biết ơn: “Nghe nói ông Thẩm vì bữa tiệc từ thiện này, mà trên đường tới đây gặp không biết bao nhiêu vụ ám sát, cũng bị thế lực ngầm ở địa phương tống tiền, nhưng ông ấy vẫn không thay đổi tâm ý ban đầu”.
“Với sức hút và sự chân thành của mình, ông ấy đã gây ấn tượng với hàng chục người giàu có và quyền lực ở Tây Dã. Bọn họ đã chi ra ba mươi tỷ tiền viện trợ quân sự, người ta ước tính một cách thận trọng rằng bữa tiệc từ thiện này, số tiền viện trợ tích lũy cho quân sự sẽ đạt năm mươi tỷ!”
Sở Phàm gật đầu, nói: “Bọn họ đều là anh hùng, đàn ông ở Đông Hoa chúng ta, không thiếu anh hùng”.
“Hừ, phụ nữ chúng tôi cũng đâu phải ăn chay, đừng có suốt ngày nhắc đến chủ nghĩa nam quyền ra dọa người nữa đi, Hoa Mộc Lan, Mục Quế Anh, chả là nữ anh hùng đấy à”.
Đúng lúc này, phía sau đột nhiên có một giọng nói lanh lảnh ngạo mạn vang lên.
Ngay sau đó, một hương thơm tươi mát thoang thoảng trong gió, thân hình yêu kiều của Thẩm Thu xuất hiện trước mắt Sở Phàm, cô ta là cô chủ lá ngọc cành vàng, khẽ quét mắt qua người Sở Phàm, ánh mắt kiên cường không chịu khuất phục, như thể muốn đối đầu với Sở Phàm để lấy lại thể diện bị mất lúc trên tàu.
Hôm nay, Thẩm Thu mặc một chiếc váy dạ hội sang trọng, tôn lên vóc dáng hoàn hảo và mê hoặc của cô ta. Khác với vẻ đẹp mong manh đó, nước da cô ta khỏe mạnh, khung xương săn chắc tạo thành một cảnh quan độc đáo, tạo bạo và tràn đầy nhiệt huyết.
“Cậu Phàm, bạn của cậu à?”, Trần Phong Hoàng cảm nhận được ý tứ khiêu khích trong lời của người phụ nữ này, ông ta khẽ cau mày, hơi cảnh giác.
Sở Phàm bật cười: “Bạn cũ ấy mà, giới thiệu một chút, vị này là con gái của ông Thẩm Vạn Tuyên, Thẩm Thu”.
“Đây là anh em của tôi, ông Trần”.
Tên của Trần Phong Hoàng đã vang dội khắp Tây Dã, để tránh bị lộ danh tính, Sở Phàm chỉ thản nhiên nói một câu.
Đương nhiên, Thẩm Thu là người qua loa, cũng không quá quan tâm đến chuyện này, cô ta xua tay, tức giận nói:
“Bố tôi tìm anh lâu lắm rồi đấy, đã đặc biệt nhờ người nhà họ Diệp gửi thư mời cho anh, anh cũng không thèm hồi âm, ô dù của anh lớn quá rồi đấy nhỉ”.
Sở Phàm ngẩn người ra: “Nhà họ Diệp?”
“Đúng vậy, hôm đó tôi nhìn thấy Diệp Mỹ Na đến đón anh, anh không phải là người nhà họ Diệp sao?”, Thẩm Thu bày ra dáng vẻ đó là lẽ đương nhiên.
Sở Phàm cuối cùng cũng hiểu ra, anh cười đắc ý.
Thảo nào, Diệp Vinh Hữu lại nóng lòng muốn mình đến tham gia bữa tiệc này, là muốn thể hiện bản thân đây mà.
Thì ra bọn họ nhầm tưởng rằng nhà họ Diệp được Thẩm Vạn Tuyên che chở, cho rằng mình sẽ lên như diều gặp gió.
Chỉ đáng tiếc, không biết đám người này sau khi biết sự thật sẽ phản ứng như nào.
Sở Phàm bình tĩnh nói: “Tôi không có bất cứ quan hệ gì với nhà họ Diệp cả”.
“Hả? Tình huống gì đây?”, Thẩm Thu hoang mang.
“Chuyện dài lắm, chúng ta vừa đi vừa nói”.
Sở Phàm vẫy tay, muốn vỗ vào vai Thẩm Thu, nhưng bất giác lại vỗ nhầm xuống eo.