Mục lục
Chiến Thần Trở Lại – Sở Phàm – Vân Mộc Thanh
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 333: Sự báo thù của Tưởng Hoàng

Chúc độc giả của ReadMe và FindNovel một năm mới an khang thịnh vượng, phát tài phát lộc, sức khỏe dồi dào, vạn sự như ý! Cảm ơn quý độc giả đã đồng hành và ủng hộ App trong thời gian qua.


-------


“Con nhóc ngốc, bộ xương già này của bố vẫn còn có thể gồng gánh được”, Trần Phong Hoàng cưng chiều nói, tràn đầy hối hận và áy náy: “Là bố vô dụng, con học hành giỏi giang nhưng chỉ vì áp lực quá lớn mà không đậu đại học, ngay cả tiền học lại mà bố cũng không có, bố vô dụng”.


“Khiến con còn nhỏ đã phải đi làm việc, rửa bát…”


“Bố, sau này đừng nói những chuyện đấy nữa”, Trần Vi Vi vô cùng nghiêm túc, lau nước mắt, cười nói: “Con đi nấu cơm, hôm nay có vịt quay ăn…”


“Được, được”, Trần Phong Hoàng cười gật đầu, cuộc sống tuy nghèo khó, nhưng có thể ở bên con gái, nhìn con bé ngày một lớn lên, ông ta cũng thấy đủ rồi.


“Vi Vi, ngày mai bố dẫn con đi gặp một người, xem có thể đổi giúp con một công việc tốt hơn không”.


Trần Phong Hoàng cười tươi nói, ông ta nhớ đến Sở Phàm.



Với hiểu biết của ông ta với Long thủ, nhất định Sở Phàm sẽ giúp mình, ít nhất có thể giúp cả đời con gái không tầm thường, không có chí tiến thủ giống như mình.


“Vâng”, Trần Vi Vi thuần thục xào đồ ăn, cười tươi nói.


“Brừm brừm brừm…”


Đúng lúc này, hai chiếc xe bánh mì đỗ trong sân nhà bọn họ, ba mươi mấy người bước xuống từ bên trong, cầm dao phay, gậy thép, trông rất kiêu căng ngạo mạn.


“Tên què chết tiệt, mày sống thoải mái ghê nhỉ”, Tưởng Hoàng cười dữ tợn bước xuống xe.


Sắc mặt Trần Phong Hoàng lập tức thay đổi…


Trần Vi Vi cũng bị mấy người hùng hổ này làm sợ hãi, sắc mặt tái mét.


“Này, các người là ai đấy, các người… Các người muốn làm gì?”


Đám côn đồ cười gằn trực tiếp đi lên trói Trần Vi Vi lại, đưa đến bên cạnh Tưởng Hoàng.


“Chậc chậc, thằng què chết tiệt, đứa con gái này của mày cũng được đấy, thời buổi bây giờ, chẳng còn bao nhiêu cô gái trong sáng thế này nữa đâu”.


Tưởng Hoàng duỗi tay nắm lấy cằm Trần Vi Vi, khuôn mặt xinh đẹp vô cùng mịn màng, vẻ mặt hoảng hốt lo sợ khiến người ta thương xót, muốn bảo vệ.


Tưởng Hoàng cười dâm đãng, tham lam ngửi mùi tóc của Trần Vi Vi, cảm nhận được mùi sữa nhàn nhạt: “Chậc chậc, coi thân thể này, cái chân này này, e rằng vẫn chưa có kinh nghiệm gì nhỉ?”


“Đêm nay có cần anh đây giúp cô em, cho em nếm thử cảm giác của phụ nữ không?”


“Ha ha ha ha…”


Đám côn đồ xung quanh đều cười ngông cuồng, mắt như mắt sói, chỉ hận không thể ăn sạch Trần Vi Vi.


“Buông tôi ra, đám khốn kiếp các người, tôi… tôi phải báo cảnh sát”, Trần Vi Vi chưa từng nhìn thấy tình cảnh này bao giờ, sợ đến mức sắc mặt tái mét, đôi mắt to vương đầy nước mắt, không ngừng phản kháng.


Như thế càng kích phát thêm thú tính của đám súc sinh này, hận không thể lập tức ăn tươi nuốt sống con cừu nhỏ vào miệng.


Trần Phong Hoàng sa sầm mặt, trong mắt hiện lên sát khí: “Tưởng Hoàng, tôi cảnh cáo cậu, có chuyện gì cứ nhằm vào tôi này”.


“Nếu dám đụng vào một sợi tóc của con gái tôi, tôi sẽ băm thây cậu ra!”


Một luồng sát khí đáng sợ dâng lên, dù sao Trần Phong Hoàng cũng là chiến sĩ có kinh nghiệm sa trường, tuy gãy một chân, sa sút nhiều năm, nhưng nền tảng vẫn còn đó.


Con gái là mạng sống của ông ta, ông ta tuyệt đối không cho phép bất cứ một ai làm nhục nó.


Mấy người Tưởng Hoàng chợt cảm thấy nổi da gà, gió lạnh thổi qua như đi trong bãi tha ma lúc nửa đêm vậy.


“Mẹ nó, một tên què chết tiệt mà cũng dám uy hiếp anh Tưởng của tụi tao à?”, một tên tóc vàng bước ra, kiêu ngạo cười nói: “Ông đây rất muốn xem thử ông không khách sáo kiểu gì đấy?”


Cậu ta cười ha ha, tát một cái lên mặt Trần Phong Hoàng.


Răng rắc!


Nhưng giây tiếp theo…


Trần Phong Hoàng trực tiếp bẻ gãy cổ tay, đánh một quyền lên mũi cậu ta, máu tươi tuôn ra ào ào, tên tóc vàng ngã xuống đất kêu rên thảm thiết như heo bị chọc tiết.


Sau đó, Trần Phong Hoàng nổi giận gầm lên một tiếng, lại đánh gục hai tên côn đồ, chỉ với hai ba quyền mà tất cả đều đã ngã dưới đất.


“Mẹ nó, tên què chết tiệt này cũng có chút công phu đấy, lên cho tao!”, Tưởng Hoàng híp mắt ra lệnh.


Soạt soạt…


Mấy chục người giơ vũ khí lên tấn công về phía Trần Phong Hoàng.


Ông ta bị thương, còn gãy một chân, hành động không thể linh hoạt như trước đây, chẳng mấy chốc trên người đã bị chém mấy dao, máu tươi chảy ròng ròng…


Nhưng mà Trần Phong Hoàng đã giết người đỏ cả mắt, hoàn toàn không quan tâm đến chuyện vết thương, quyền đấm cước đá, khiến đám côn đồ này ngã nhào.



Khí thế như mãnh hổ!


Tưởng Hoàng hơi hoảng hốt, bị khí thế liều mạng của Trần Phong Hoàng làm sợ hãi.


Nếu tiếp tục như thế, nói không chừng khiến tên què này đại khai sát giới, đánh ngã tất cả người của mình nữa.


Hắn ta lo lắng, lập tức rút một cây súng ra bắn một phát lên trời.


Đùng…


Đến lượt Trần Phong Hoàng hoảng hốt.


“Tên què chết tiệt, dừng tay lại ngay cho tao, nếu không tao sẽ đánh chết con gái mày”, Tưởng Hoàng chĩa súng vào đầu Trần Vi Vi, dữ tợn hăm dọa.


“Bố…”, dù gì Trần Vi Vi cũng là con gái, đã sợ đến mất hồn mất vía từ lâu, bật khóc hu hu.


“Vi Vi, Tưởng Hoàng, có chuyện gì cậu cứ nhằm vào tôi này, đừng làm liên luỵ đến người vô tội”, Trần Phong Hoàng thầm thấy tuyệt vọng: “Không phải quy tắc của người trong giang hồ các cậu là người nào làm người đó chịu, không liên luỵ đến người nhà hay sao”.


“Quy tắc cái khỉ gió, quy tắc của ông đây là nếu ai dám chọc tao, tao sẽ giết cả nhà nó!”, Tưởng Hoàng khinh thường mắng một tiếng, cười gằn nói:


“Tên què chết tiệt, không phải sáng nay mày to gan lắm à, đến chết cũng không chịu quỳ, bây giờ quỳ xuống cho tao!”


Trần Phong Hoàng nghiến răng, siết chặt tay, ông ta vô cùng hối hận và đau khổ!


Nếu ông ta trẻ lại năm tuổi, nếu ông ta không bị gãy chân…


Đừng nói là một khẩu súng, dù là mười khẩu, trăm khẩu, đám người như Tưởng Hoàng cũng không làm gì được ông ta.


Nhưng bây giờ…


Tưởng Hoàng thét lên một tiếng, nâng tay bắn một phát súng vào chân Trần Vi Vi: “Quỳ xuống!”


Đùng…


Viên đạn lướt qua, máu tươi chảy ròng ròng, Trần Vi Vi lập tức sợ phát khóc.


“Đừng… Đừng làm hại đến con bé!”


Trần Phong Hoàng la lên một tiếng, quỳ phịch hai chân xuống đấy.


“Tôi xin cậu thả con bé ra đi, con bé vô tội mà…”


Trần Vi Vi lập tức khóc như mưa, vừa áy náy vừa uất ức…


Tưởng Hoàng cười ha hả, hắn ta đi đến trước mặt Trần Phong Hoàng nói: “Mày nói cái gì, lớn tiếng một chút, tao không nghe rõ”.


“Tôi xin cậu bỏ qua cho con bé, cậu Tưởng, thả con gái tôi đi đi”, Trần Phong Hoàng gần như tuyệt vọng.


“Ha ha ha…”


Tiếng cười vang dội lập tức vang lên, Tưởng Hoàng cũng cười dữ tợn, đá mạnh một cước lên ngực Trần Phong Hoàng: “Thứ chó, không phải ban ngày mày ngông cuồng lắm à?”


“Kêu tao xin lỗi?”


“Kêu tao quỳ xuống?”


“Khiến tao mất mặt!”


Hắn ta cầm một cây gậy thép, mỗi khi nói một câu sẽ đánh mạnh một cái lên chân trái của Trần Phong Hoàng, dùng sức rất lớn, khiến gậy thép cong luôn.


“Tên khốn, mày nghĩ mình là ai, xứng kêu tao quỳ xuống với mày sao?”, Tưởng Hoàng tát hai bạt tai lên mặt Trần Phong Hoàng, giận dữ hét: “Nửa đời sau mày cứ quỳ thế cho tao đi tên khốn”.







“Tao đánh mày tàn phế, sau đó lại đi giết chết thằng Sở Phàm kiêu ngạo kia, lại giết chết con đàn bà đê tiện Lý Tiêu Kiều, dám khiến tao mất mặt, không một ai có thể chạy thoát được cả”.


Tưởng Hoàng không thèm nhìn Trần Phong Hoàng dưới đất, mắng một câu rồi ngông cuồng rời đi.


Trước khi đi, hắn ta còn cố ý sờ mặt Trần Vi Vi, nở nụ cười như ác ma: “Hôm nay tâm trạng anh tốt, tha cho cô em mấy ngày, mấy ngày sau, anh sẽ giúp cô em vào đời, khiến cô em trở thành người phụ nữ thật sự, ha ha ha…”


Đám người Tưởng Hoàng cười ngông cuồng, lái xe ngông nghênh rời đi…


Trần Vi Vi sợ hãi đến mức thân thể nhỏ bé không ngừng run rẩy.


Cô ấy vội chạy đến bên cạnh Trần Phong Hoàng, nước mắt rơi như mưa: “Bố, bố sao rồi, con lập tức gọi xe cấp cứu, lập tức…”


Trần Phong Hoàng nắm lấy tay con gái, dùng hết sức lực viết một địa chỉ lên tờ giấy: “Mau… Mau đi đến đây, tìm… tìm Long thủ…”


“Bây giờ chỉ có cậu ấy… mới có thể bảo vệ cho con thôi”.


Dứt lời, ông ta nghiêng đầu, hôn mê bất tỉnh.


“Bố!”, Trần Vi Vi la khàn cả giọng.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK