Những cô gái này đều có sắc vóc hơn người, sẽ được phong làm "nữ thần" trong mắt người thường. Nhưng đứng trước nhan sắc tươi trẻ xinh xắn của Vân Mộc Văn, các cô lập tức bị lu mờ.
Mấy cậu thanh niên còn đang nói cười cũng sáng mắt lên khi nhìn thấy Vân Mộc Văn khiến sắc mặt các cô gái có phần xấu đi, những ánh mắt nhìn Vân Mộc Văn cũng mang theo vài phần ghen ghét.
"Minh Minh, Mai Đình, Phi Phi! Lâu rồi không gặp, dạo này có khỏe không?", Vân Mộc Văn không kiềm nén được niềm vui khi được gặp bạn bè ngày xưa, cộng thêm tính thẳng thắn vô tư nên không phát hiện ra cảm xúc của họ, vẫn vui vẻ chào hỏi như cũ.
"Hoa khôi Tiểu Văn trường số Một chúng ta cuối cùng cũng đến rồi, mọi người đợi cậu muốn dài cả cổ”, Lục Mai Đình, cũng chính là cô gái mặt tròn chủ động vẫy họ, tủm tỉm cười, nhưng trong giọng nói có pha chút ghen tị.
"Đúng đấy, Tiểu Văn gần đây có bận rộn gì không, sao mà càng lúc càng đẹp thế này?"
"Anh đẹp trai này là ai vậy? Giới thiệu cho mọi người chút đi”.
"Cậu hỏi thừa quá, tất nhiên là bạn trai cậu ấy rồi. Tiểu Văn cũng ghê thật, có người yêu rồi mà không báo cho chị em một tiếng”.
Các cô gái tíu tít vây quanh như yến oanh réo rắt khiến Vân Mộc Văn hơi ngại ngùng.
Mà các chàng trai thì lại bắn những cái nhìn thù địch về phía Sở Phàm. Chỉ có Lục Mai Đình sững sờ, đôi con ngươi co lại, trong lòng đánh trống thình thịch.
Vân Mộc Văn có bạn trai ư? Nhưng cô ta vừa cầm mấy trăm nghìn "tiền giới thiệu" từ lớp trưởng Hạ Hà, bảo đảm giúp cậu ta thành đôi với Vân Mộc Văn cơ mà. Bây giờ Vân Mộc Văn lại có bạn trai, chẳng lẽ số tiền này sắp mọc cánh mà bay ư?
"Tiểu Văn, đây là bạn trai cậu à?"
Vân Mộc Văn vô tư đáp: “Không đâu, ảnh là anh rể mình, sợ mình đi ban đêm không an toàn nên xung phong làm hiệp sĩ bảo vệ, hì hì”.
Sở Phàm cảm thấy bất lực, rõ ràng là em nằng nặc đòi anh tới, sao bây giờ lại thành anh chủ động muốn bảo vệ em? Nghĩ vậy nhưng anh vẫn lịch thiệp vươn tay ra, chủ động chào hỏi: “Xin chào, tôi là Sở Phàm”.
"Thì ra là anh rể”.
Lục Mai Đình thở phào nhẹ nhõm rồi quét mắt nhìn Sở Phàm, thấy anh mặc trang phục hạng xoàng, cổ tay trống trơn, bên hông cũng không có chìa khóa xe lủng lẳng, bèn tỏ thái độ khinh thường.
Mấy cậu con trai cũng gật đầu cho có lệ, không đứa nào thèm nhấc mắt chứ đừng nói bắt tay với anh. Một thằng đàn ông đến một bộ đồ ra hồn còn mua không nổi thì chỉ có thể là hạng không có tiền cũng chẳng có quyền, căn bản không đáng làm quen, nhìn thôi cũng phí thời gian.
Tuy cả bọn chỉ là sinh viên nhưng cách đối nhân xử thế cũng đã khá khắc nghiệt lẫn thực tế.
"Anh đừng để trong lòng, bọn họ không có ý xấu”, Vân Mộc Văn ngượng ngùng an ủi Sở Phàm.
Sở Phàm cũng chỉ cười khẽ một tiếng. Với địa vị và tính tình của anh tất nhiên sẽ không đi so đo với đám trẻ con. Hôm nay anh bị Vân Mộc Văn kéo đi cũng chỉ là giả vờ mà thôi, bèn ngồi uống bia một cách nhàm chán, chỉ mong tiệc tan càng sớm càng tốt.
Dáng vẻ lười nhác này của anh càng khiến vẻ chế nhạo trên mặt Lục Mai Đình hiện lên rõ ràng hơn, tự dán cho Sở Phàm những cái nhãn như "không có chí tiến thủ", "lười biếng vô dụng".
"Tiểu Văn là hoa khôi nổi tiếng nhất trường mình, là nàng thơ trong mộng của biết bao nam sinh, sao lại còn độc thân được chứ?"
Sau mấy phút hàn huyên, Lục Mai Đình mới cầm tay Vân Mộc Văn làm ra vẻ thân thiết: “Thế này không được, cậu không thể phí hoài tuổi trẻ thế này mãi”.
Mấy cậu con trai sáng mắt lên, lập tức ngồi dậy thẳng tắp hòng khoe ra sự nam tính của mình, trông như chờ đợi được tiếp cận người đẹp.
"Mình cũng muốn có người yêu lắm chứ, nhưng tìm mãi cũng không thấy ai hợp ý thì biết làm sao?" Vân Mộc Văn vừa uống nước trái cây vừa rầu rĩ.
Bỗng nhiên cô nhoài người qua ôm chầm lấy Sở Phàm, cười khúc khích: “Hì, nếu mấy cậu kia bằng được một góc anh rể thì tốt rồi, tiếc là khó tìm...”
Sở Phàm chê phiền, thẳng thừng phủi tay cô nàng xuống.
Mấy cậu nam sinh trợn tròn mắt, hai chữ ghen tị viết rành rành trên mặt. Cái tên này có chỗ nào bằng được bọn họ mà lại được nữ thần đánh giá cao như vậy? Móa, ông trời bị mù à?
Lục Mai Đình cũng không ngờ địa vị của gã anh rể vô dụng này trong lòng Vân Mộc Văn lại cao đến thế, xem ra anh ta rất hay dùng những lời ngon ngọt để lấy lòng cô bạn.
Cô ta nhìn Sở Phàm đầy khinh thường, ngọt nhạt lên tiếng: “Tiểu Văn còn trẻ, không biết thực tế xã hội tàn khốc thế nào. Đàn ông chỉ có cái mồm hay nịnh thì làm được gì? Có mài ra ăn được không?"
"Đàn ông ấy mà, phải trưởng thành chững chạc, có chí cầu tiến, tốt nhất là có sự nghiệp riêng mới được”.
Vân Mộc Văn cái hiểu cái không chỉ đành ngây ngô gật đầu theo, trong lòng lại liên tục mang Sở Phàm ra so sánh, thấy anh dường như ưu tú ở tất cả các phương diện.
Chị mình đúng là hạnh phúc quá đi mà.
Lục Mai Đình dựa vào lời phía trước mà và vào thẳng chủ đề: “Cậu thấy lớp trưởng Hạ Hà của chúng mình thế nào?"
"Vừa đẹp trai lại còn giàu có, quan trọng nhất là si tình. Người ta đã theo đuổi cậu từ lúc còn đi học, đến giờ vẫn một thân một mình đợi cậu, đúng là si mê hiếm thấy”.
Mấy cô gái xung quah cũng xuýt xoa với vẻ hâm mộ.
Ánh mắt Sở Phàm có chút suy tư, kinh nghiệm từ mười năm chinh chiến đã giúp anh nhìn thấu tâm tư của Lục Mai Đình. Xem ra bữa tiệc gặp mặt giữa bạn học sẽ sớm thành "đại hội xem mắt" thôi, chỉ tội cho Vân Mộc Văn còn chưa biết mình đã bị bạn thân bán.
Mà Vân Mộc Văn không chút nghi ngờ, chỉ chớp mắt suy tư rồi lắc đầu.
"Hạ Hà rất tốt, nhưng bọn mình không hợp nhau”.
Cô có chút ấn tượng về người này, bên ngoài làm ra vẻ chính nhân quân tử, bên trong lại là hạng trăng hoa, hồi còn đi học thì ái muội mập mờ với vài cô cùng lúc, thay bạn gái như thay áo, nghe nói còn khiến một cô giáo mang thai. Cô làm sao có thể để mắt đến loại con trai như vậy được.
“Ôi cái cô ngốc này, tình cảm có thể từ từ mà vun vén, lỡ chuyến đò là không còn ai đưa nữa đâu...” Lục Mai Đình vội vã hạ giọng: “Mình nói cho cậu biết, Hạ Hà đã tự gây dựng sự nghiệp, tuổi còn trẻ mà đã có công ty riêng, giá trị con người tận mười triệu, tiền đồ vô lượng. Người như vậy mà cậu không bắt lấy thì sẽ bị người khác giành mất”.
Trong mắt người khác, giá trị con người mười triệu nghiễm nhiên được xem là con cưng của trời, tấm gương thành đạt. Nhưng Vân Mộc Văn lại là người đã chứng kiến khả năng của Sở Phàm, biệt thự khu Hải Đường giá năm trăm triệu mà anh nói mua là mua, lại còn là Tông sư võ thuật, là "cậu Sở" khiến thế giới ngầm Giang Bắc phải e dè, khiến những nhân vật lẫy lừng như Mã Minh Nguyên, Mộ Dung Thích cũng phải cúi đầu.
So với Sở Phàm, chút thành tựu kia của Hạ Hà hoàn toàn không đáng nhắc đến, cộng thêm nhân phẩm tồi tàn của anh ta, làm sao lọt vào được mắt xanh Vân Mộc Văn.
Nhưng tốt xấu gì cũng là bạn học, cô không muốn khiến bạn mất hứng, đành do dự: “Mai Đình à, thật ra mình thấy...”
"Ôi ôi, lớp trưởng đến rồi! Anh Hà, tụi mình bên này nè!", đúng lúc ấy, Lục Mai Đình bỗng đứng phắt dậy, phấn khích vẫy tay liên tục.
Sau đó, một người thanh niên vóc dáng cao lớn, tướng mạo điển trai đi đến. Anh ta mặc trang phục của nhãn hiệu nổi tiếng, cả người toát ra vẻ kiêu ngạo, sau lưng là bốn, nam tên vệ sĩ áo đen, trông như đang khoe khoang sự thành đạt của mình.