Sắc mặt mọi người tối sầm lại, một người đàn ông trung niên với dáng người cao lớn sải bước vào căn phòng trước bao ánh mắt đang nhìn chằm chằm, trên mặt ông ta có một vết sẹo kéo dài từ khóe mắt tới cằm, trông vô cùng dữ tợn.
Đó là Chu Kiến Hòa - nhân vật chính của ngày hôm nay.
Theo sau ông ta còn có một ông lão với dáng người gầy gò lưng gù và một thanh niên trẻ lực lưỡng, vẻ mặt đầy kiêu ngạo.
Chắc hẳn là hai võ giả nội kình mà ông ta luôn dựa vào.
“Mã Minh Nguyên, góa phụ Hắc, sao thế, nhìn thấy đại ca hồi trước của các người mà không cúi đầu chào hỏi à?”
Chu Kiến Hòa vô cùng thẳng thắn, không hề khách sáo mà ngồi xuống, ông ta nhếch miệng cười, vết sẹo trên mặt loi nhoi như côn trùng, tràn đầy hơi thở tàn ác:
“Năm đó tôi bị các người gài bẫy đuổi khỏi Giang Lăng, còn để lại cả vết sẹo này, chạy bôn ba khắp nơi như một con chó, chắc các người cũng không ngờ rằng tôi còn có thể trở về trả thù đâu nhỉ?”
Mã Minh Nguyên cau mày, dùng hết nỗ lực cuối cùng: “Chu Kiến Hòa, ân oán ngày trước qua rồi, có thể ngồi xuống, nói chuyện tử tế với nhau được không?”
“Được”, Chu Kiến Hòa cười khẩy một cái, khoanh tay trước ngực: “Theo cá cược, các người phải tự phế bỏ đôi chân, cút khỏi Giang Lăng thì ân oán của chúng ta sẽ chấm dứt từ đây”.
Sắc mặt của Mã Minh Nguyên và đám người đứng đầu bỗng trở nên u ám, này là công khai cấu xé lẫn nhau, không chết không dừng rồi.
Bộc Hải, người có tính cách thẳng thắn nhất rít lên một tiếng rồi đứng dậy, anh ta đập vỡ ly trà, tức giận mắng chửi: “Vậy bàn bạc làm khỉ gì nữa, đấu đi, Chu Kiến Hòa, gặp nhau trên võ đài!”
“Hôm nay tôi sẽ bóp vỡ đầu tên khốn như ông, trả thù cho Tam Gia và ông Vương!”
“Được, chúng ta hẹn quyết một trận sống chết trên võ đài!”, Chu Kiến Hòa nở nụ cười xấu xa, bởi nó vừa đúng ý ông ta.
Ông ta nói với ông lão lưng còng bên cạnh: “Đại sư Ngô, giao cho ông đó”.
Đại sư Ngô gật đầu, ông ta không giương mắt lên nhìn mà đưa ngón tay gầy gò chỉ vào thanh niên bên cạnh, khàn giọng nói: “Trần Xung, con ra đấu trước đi”.
“Trần Xung là học trò của tôi, đã theo tôi nửa năm trời, nếu có ai trong số các người có thể đánh thắng được cậu ta thì tôi sẽ ra đấu”.
Sắc mặt đám người Mã Minh Nguyên đột nhiên thay đổi, đám võ giả của Mộ Dung Thích cũng lạnh lùng hừ một tiếng.
Để cho một tên học trò gà mờ vừa mới nhận thầy được nửa năm ra đấu ư? Rõ ràng là ông ta coi thường bọn họ mà.
“Để tôi đấu trước!”, Bộc Hải gằn lên, anh ta vừa vung tay thì một người có dáng người nhỏ con gầy gò nhanh chóng nhảy lên võ đài.
Người đó cao khoảng một mét sáu, làn da ngăm đen nhưng lại vô cùng tháo vát, ăn mặc như một tay võ sĩ Muay Thái, ánh mắt sắc lạnh dữ tợn, nhìn cái đã biết là một nhân vật tàn nhẫn!
“Trời ơi, đây là Tang Côn, người này là nhà vô địch Muay Thái nổi tiếng trong sàn đấu Muay Thái ngầm, với kỷ lục thắng hai mươi trận liên tiếp, đến nay chưa ai có thể phá vỡ!”.
Chỉ trong nháy mắt Vân Mộc Văn đã nhận ra tay võ sĩ Muay Thái này, cô ấy đưa tay che miệng, đầy kinh ngạc vui mừng nói.
Sở Phàm cũng liếc nhìn cô ấy, nói: “Ơ? Cô cũng biết sàn đấu Muay Thái ngầm à, hiểu biết phết nhỉ”.
“Hừ, coi thường tôi sao? Tôi cũng là đai đen Taekwondo, cũng là cao thủ đó”, Vân Mộc Văn quơ quơ nắm đấm nhỏ bé, hai má phồng lên, đắc ý nói.
Thế nhưng Sở Phàm vẫn bình thản liếc nhìn lên võ đài, anh thấy hơi nhàm chán nên nhắm mắt lại, lạnh lùng nói: “Tôi không quen biết nhà vô địch Muay Thái gì cả, nhưng tôi biết trận này sẽ phân thắng bại chỉ trong vòng ba chiêu”.
“Ha ha ha, nhóc con, cậu có mắt nhìn đó!”, Bộc Hải đứng bên cạnh hút điếu xì gà, cười lớn, mặt ông ta tràn ngập kiêu ngạo và tự tin:
“Tang Côn là ngôi sao trong các sàn đấu Muay Thái, là nhà vô địch mà phải mất rất nhiều công sức và tiền bạc để đào tạo nên, nên trong vòng ba đòn chắc chắn sẽ giết chết tên khốn kia!”
Ầm!
Đang nói thì bỗng nhiên một tiếng ‘Ầm’ vang lên từ trên võ đài, tay nhà vô địch Muay Thái Tang Côn kia bay thẳng ra ngoài, ngã gục trên sàn đấu, anh ta phun ra một ngụm máu đỏ tươi rồi ngất lịm đi.
Trần Xung giơ ngón giữa lên, coi thường nhổ một bãi nước bọt, trông vô cùng hung hăng.
Chỉ trong vòng ba chiêu đã phân rõ thắng thua, có điều người thua lại là Tang Côn.
“Sao, sao có thể vậy được?”
Mọi người có mặt đều cực kỳ sợ hãi, Bộc Hải còn sốc hơn, điếu xì gà trên tay anh ta rơi xuống đất, vừa tức giận vừa đau lòng.
Tang Côn này là võ giả át chủ bài của anh ta, một năm có thể kiếm về cho anh ta năm mươi đến sáu mươi triệu tiền lợi nhuận, thế mà giờ lại tàn phế sao?
Sở Phàm liếc sang nhìn gương mặt khó tin đang trợn tròn đôi mắt của Vân Mộc Văn, anh lắc đầu nói: “Đánh giá cao cậu ta rồi, mới một đòn đã bị đánh cho tàn phế”.
Sắc mặt Mã Minh Nguyên và mấy người đứng đầu trở nên nghiêm nghị, tiếp sau đó, bọn họ lại cử ra hai võ giả.
Một nhà vô địch quốc gia môn võ Tán Đả do góa phụ Hắc cử ra và một người đứng đầu môn võ Bát Cực quyền do ‘Bạch Diện Thư Sinh’ cử ra, nhưng nhiều nhất cũng chỉ trong vòng năm sáu chiêu đổ lại đã thua trận, bị đánh cho gần chết, trở thành kẻ tàn phế.
Tàn nhẫn đến mức khiến người ta phải ớn lạnh, cô nàng Vân Mộc Văn lại đầy bàng hoàng và sợ hãi.
Đây chính là đấu trường của các môn võ truyền kỳ, vừa phân thắng bại, vừa quyết định sống chết.
Vẻ mặt của đám người đứng đầu như Bộc Hải, góa phụ Hắc đã đen như sắt, còn Chu Kiến Hòa ngồi đối diện thì không nhịn được mà cười ồ lên: “Đây là cao thủ mà các người tìm tới ư? Ha ha, chết tiệt, một lũ vô dụng”.
Mã Minh Nguyên hít một hơi sâu rồi đổ dồn ánh mắt run rẩy lên hi vọng cuối cùng là ông Mộ Dung Thích, ông ta đứng dậy, kính cẩn nghiêng mình: “Mời ông Mộ Dung ra đấu, dạy dỗ tên điên đó”.
Đám người góa phụ Hắc đều đứng cả dậy, cung kính hô lên: “Mời ông Mộ Dung ra đấu”.
Mộ Dung Thích chỉ nhíu mắt, điềm tĩnh uống cốc trà nóng, lão uống từng hớp một, lão vẫn bình thản suy tính kỹ càng trước những điều được mất của cá nhân.
Khoảng độ hai phút, sau khi uống xong ngụm trà cuối cùng, lão mới chậm rãi đặt tách trà có nắp xuống, đứng dậy phất tay áo dài, trông bảnh bao cực kỳ.
“Cũng được, để tôi ra tay kết thúc món nợ ân oán này”.
Mộ Dung Thích vuốt bộ râu dài và thở dài với một cảm xúc khá ảm đạm, có rất nhiều Độc Cô Cầu Bại* đứng ngạo nghễ trên đỉnh cao võ đạo, cảm nhận sự cô đơn không gì sánh được trong cuộc sống.
Lão còn không quên chỉ vào Sở Phàm, nói: “Nhóc con, võ thuật độc nhất vô nhị của tôi chỉ đánh một lần, cậu hãy nhìn và học cho kỹ, lĩnh ngộ cho tốt”.
Các học trò phía sau cũng ghen tỵ hừ lạnh một tiếng: “Có nghe thấy không, cậu có bỏ bao nhiêu tiền cũng không thấy được võ thuật độc nhất vô nhị của thầy tôi đâu, đây là may mắn của cậu”.
Sở Phàm cười khẩy, anh chỉ im lặng theo dõi.
Mộ Dung Thích hất tung áo choàng, nhảy vọt lên, lão giẫm giẫm vài bước rồi tung ra một chiêu ‘Thê Vân Trung’, võ đài cao hơn ba mét nhưng chỉ năm sáu bước lão đã nhảy lên đó, tung áo choàng, chắp tay sau lưng ưỡn thẳng người.
Mặt không đỏ tim không loạn, phong thái khác lạ, khí chất thoát tục, quả là thần tiên giáng trần.
“Hay!”
“Võ giỏi!”
Dưới khán đài, đám người Mã Minh Nguyên vỗ tay như sấm vang rền, chiêu thức độc nhất này của Mộ Dung Thích khiến bọn họ cảm thấy tràn đầy tự tin và hi vọng.
Đây chính là ngôi sao sáng trong giới võ đạo Giang Lăng, đây chính là cao thủ bậc nhất của Giang Lăng, ngầu thật, đúng là mạnh thật!
Chỉ duy có Sở Phàm ngồi bên cau mày, anh khẽ cười khẩy: “Đồ ngu!”
Trận đấu sống còn trên võ đài chứ đâu phải trò đùa? Phải nắm chắc từng chút sức lực cũng như nội lực, không thì sẽ chết mất.
Còn chiêu thức ‘Thê Vân Trung’ mà Mộ Dung Thích vừa dùng trông thì đẹp đó ngầu đó, nhưng thực chất đã khiến ông ta tiêu hao mất ba phần nội lực, thuộc dạng hào nhoáng trống rỗng, ra oai mà thôi.
“Nhóc con, cậu được đó, trong mười chiêu, nếu cậu còn đứng ở trên võ đài thì coi như tôi thua”, Mộ Dung Thích chắp tay đứng thẳng, vô cùng kiêu ngạo, chẳng thèm liếc nhìn Trần Xung lấy một cái.
“Ông lão, vậy ông thử coi”, trong mắt Trần Xung ánh lên vẻ hung dữ, anh ta vung thẳng ra hai cái rìu bổ núi, vừa khí thế vừa quả quyết.
Anh ta cũng nhìn ra được kỹ năng phi thường của Mộ Dung Thích nên khi ra tay anh ta liền tung hết sức.
“Ra chiêu hay lắm”, Mộ Dung Thích hô lên một tiếng, một tay vung lên rút ra cây kiếm dài, ánh kiếm lóe sáng, bay bổng như rồng!
“Cheng cheng cheng”.
Trong chớp mắt, trên võ đài đã biến thành cảnh tàn sát khốc liệt, hai người giao đánh qua đánh lại hơn mười lần, động tác nhanh như chớp khiến cho mọi người không thấy rõ được động tác của họ.
“Đặc sắc, đặc sắc quá đi, ông Mộ Dung không hổ là ngôi sao sáng trong giới võ đạo Giang Lăng, quả nhiên là khiến người khác phải ngỡ ngàng”.
“Đây chính là thực lực của võ giả lục phẩm, đúng là khiến chúng ta được mở rộng tậm mất”.
“Ha ha, tên nhóc đó bị dồn tới đường cùng rồi, sắp không chịu nổi nữa rồi”.
Mọi người xung quanh bất ngờ thốt lên, đầy phấn khích và vui sướng.
Phía đằng sau, học trò lớn của Mộ Dung Thích cũng ánh lên vẻ kiêu ngạo, hắn bước lên trước, ngạo mạn nói:
“Các vị, thầy tôi đã ra tám chiêu, thắng thua đã rõ, bây giờ mời các vị di chuyển tới phòng ăn, chuẩn bị đồ ăn, mở tiệc rượu ăn mừng thôi”.
“Đây là thói quen của thầy tôi, bốn mươi năm nay đều như vậy”.
“Được, được!”, Mã Minh Nguyên kích động vô cùng, thầm cảm thán, không hổ danh là ngôi sao sáng trong giới võ đạo, người giỏi nhất ở Giang Lăng, hãy nhìn độ tự tin và lồng ngực này đi.
Ngầu đét luôn!
Rầm!
Đúng lúc này, trận đấu trên võ đài đã phân thắng bại, một bóng người bay vụt qua như pháo đạn, nhếch nhác ngã xuống đất.
Tên học trò lớn lập tức đắc ý, hét lên: “Tới đây chuẩn bị áo mũ cho thầy để thầy tắm rửa thay quần áo, rồi mở tiệc ăn mừng’.
Còn chưa kịp nói ra chữ ‘mừng’ thì đã ngẩn người, giọng nói như biến dạng, há hốc miệng tới nỗi có thể nhét một quả dừa vào!
Đám người Mã Minh Nguyên, góa phụ Hắc cũng đều ớn lạnh, hoàn toàn sững sờ, như một tác phẩm điêu khắc hóa đá, khung cảnh im lặng như tờ, ngay cả cây kim rơi xuống cũng có thể nghe thấy.
Bóng người bị đánh bay ra kia là Mộ Dung Thích!