Lý Thu Linh chỉ tay vào mặt Sở Phàm mà lớn giọng quát mắng, bà ta không hề nể mặt anh một chút nào.
Khách khứa ở xung quanh đều nở nụ cười khinh bỉ, bọn họ nhìn cách ăn mặc hết sức bình thường của Sở Phàm với vẻ mặt xem thường, khịt mũi coi rẻ.
Dường như đang mỉa mai anh: Cóc ghẻ mà đòi ăn thịt thiên nga.
Trên đời này, những kẻ trông mặt mà bắt hình dong luôn chiếm số đông.
Sở Phàm chỉ cười nhạt, chỉ cần không đụng đến giới hạn chịu đựng của mình, anh lười chẳng muốn đôi co với loại phụ nữ như Lý Thu Linh, chỉ tổ làm lãng phí sinh mệnh của anh mà thôi.
“Mẹ à, con yêu ai, có cần chia tay hay không đều là chuyện của con, mẹ không có tư cách yêu cầu con làm như thế!”
Vân Mộc Thanh sầm mặt xuống, cô không thể nhẫn nhịn nổi sự chua ngoa khắc nghiệt và vong ân phụ nghĩa của mẹ mình nữa.
Cô kéo tay Sở Phàm, ngẩng đầu lên một cách kiêu ngạo: “Mẹ, con nói lần một cuối cùng, mẹ không có quyền can thiệp đến sự lựa chọn của con, nếu như mẹ còn sỉ nhục Sở Phàm thêm một câu nào thì đừng trách con gái vô tình vô nghĩa, cắt đứt quan hệ mẹ con với mẹ”.
“Con thà sống chung với Sở Phàm cả đời, cao chạy xa bay”.
Sau khi nói dứt lời, cô nắm tay Sở Phàm, đạp trên đôi giày cao gót quay đầu bỏ đi thẳng một nước.
Sở Phàm cảm thấy rất ấm lòng, hơi cảm động, khách khứa xung quanh cũng khá là ngạc nhiên, bọn họ nhìn cô gái dám yêu dám hận này bằng ánh mắt cảm thán và tán thưởng.
“Con, con, con đúng là đồ ăn cháo đá bát, đồ vong ân phụ nghĩa, mẹ nuôi con lớn như vậy, không ngờ con lại vì cái thằng nghèo túng này mà đòi cắt đứt quan hệ với mẹ?”
Huyết áp của Lý Thu Linh lập tức tăng cao, bà ta đã bị Vân Mộc Thanh bắt được điểm yếu.
Nửa đời sau của bà ta, cuộc sống giàu sang trong tương lai đều nhờ vào Vân Mộc Thanh, nếu như cô thật sự cắt đứt quan hệ mẹ con với bà ta thì bà ta còn làm phu nhân nhà giàu thế nào được nữa, làm sao có thể hưởng thụ cuộc sống thượng lưu đây?
“Ôi chao, số tôi khổ thật mà, sao tôi lại sinh ra đồ ăn cháo đá bát như thế này kia chứ, ông trời ơi, ông giáng sét đánh chết tôi cho rồi đi…”
Lý Thu Linh bắt đầu sử dụng tuyệt chiêu ‘một quấy hai phá ba thắt cổ’, cũng không xem xem đây là đâu, bà ta vừa lăn lộn trên mặt đất vừa la lối om sòm, kêu khóc thảm thiết không ngừng.
Những người xung quanh chỉ chỉ trỏ trỏ bà ta, vài đứa con cháu trong nhà họ Vân cũng lúng túng, bọn họ vội vàng đến kéo bà ta đi để tránh làm mất sạch mặt mũi của nhà họ Vân!
Tất nhiên Vân Mộc Thanh đã nghe thấy tiếng mẹ mình la lối om sòm, nhưng lần này cô lựa chọn phớt lờ, trong lòng vẫn đang tức anh ách.
Đầu tiên, cô đã chịu đựng cái tính làm xằng làm bậy, không biết lý lẽ của Lý Thu Linh đủ lắm rồi, lần này cô không muốn quan tâm tiếp nữa.
Tiếp theo, những lời sỉ nhục mà bà ta đã nói với Sở Phàm khiến cho cô không thể chịu đựng nổi, rõ ràng người đàn ông của cô ưu tú như thế, rõ ràng anh đã giúp gia đình bọn họ rất nhiều, thế nhưng mẹ của mình lại lựa chọn làm lơ, hoàn toàn không tin tưởng?
“Mẹ, rồi sẽ có một ngày mẹ sẽ phát hiện ra người đàn ông mà con chọn ưu tú đến mức nào, có sức mạnh lớn đến mức nào, đến ngày đó, mẹ sẽ hối hận tột cùng vì những gì mình đã làm”.
Vân Mộc Thanh nắm tay Sở Phàm thật chặt, cô đảo mắt lén nhìn gương mặt của anh, thầm tự nhủ với lòng.
May mà từ trước đến nay anh ấy vẫn rộng lượng, không hề tính toán với mẹ mình, điều này khiến cho cô thở phào một hơi, vừa thấy áy náy vừa bối rối.
Hôm nay, buổi tiệc trong nhà họ Vân được tổ chức ở sân sau, chiếc sân rộng hơn hai ngàn mét bày đủ ba mươi bàn, những vị khách đến đây đều ăn mặc chỉnh tề, phong thái hơn người, gương mặt luôn toát ra vẻ nịnh nọt niềm nở.
Đối diện buổi tiệc là nhà thờ tổ của nhà họ Vân, sau khi được trang trí lại càng thêm phần cổ xưa, khí phách hơn người, nền tảng lịch sử sâu dày.
Hai hàng chữ mạ vàng ‘Con cháu đời thứ sáu của nhà họ Vân’, Vân Đạo lưu lạc bên ngoài hai mươi năm, hôm nay được phong làm tướng quan, rạng rỡ tổ tông, nhận tổ quy tông’ lấp lánh ở bên trên.
Rồng bay phượng múa, khí phách hào hùng, dường như sự tự hào và kiêu ngạo muốn nhảy bật ra ngoài!
Sở Phàm tùy tiện tìm chỗ ngồi xuống, anh hớp một ngụm trà hoa nhài Long Châu thượng phẩm rồi nói: “Xem ra nhà họ Vân rất xem trọng đứa con riêng Vân Đạo, nghi thức nhận tổ quy tông cũng phải tổ chức long trọng như thế”.
“Đương nhiên rồi, đó là tướng quân kia mà”, Vân Mộc Thanh bực bội hừ một tiếng, vẻ hâm mộ và cảm khái đong đầy trên gương mặt cô.
Ở Đông Hoa, một vị tướng quân có thực quyền có thể gánh cả một gia tộc giàu có hạng hai.
Bây giờ nhà họ Vân đã có một vị tướng quân, đúng là hổ mọc thêm cánh, ngày tháng phất lên như diều gặp gió chẳng còn xa nữa…
Bởi thế, hôm nay mới có nhiều khách quý đến nhà như thế, ngoại trừ việc chiêm ngưỡng dung mạo của vị tướng quân trẻ trung này, quan trọng nhất là kết thân với nhà họ Vân, lót đường cho mình.
‘Mọi người trên đời đều vì danh lợi mà đến, đều vì danh lợi mà đi”.
Đây là định luật ngàn năm không thay đổi.
“Chỉ là một thiếu tướng mà thôi”.
Đột nhiên Sở Phàm chớp mắt, anh bảo: “Chức quan của anh đủ để hạ gục hắn ta trong chớp mắt, em tin không?”
Quân thần của Long Hồn, nhân tài kiệt xuất, thân là một trong ba vị đại tướng vai đeo bốn sao trong nước Đông Hoa, đúng là anh có tư cách nói như vậy.
Chỉ là một thiếu tướng nhỏ nhoi, ở trước mặt anh, đến tư cách ngồi còn không có.
“Không đứng đắn xíu nào”.
Vân Mộc Thanh bực bội hừ lạnh, tất nhiên cô nghĩ rằng anh cố tình chọc mình, anh tưởng tướng quân là cải thảo hả? Dù chỉ là một thiếu tướng nhỏ nhoi cũng đã uy phong trong Giang Lăng lắm rồi.
Chỉ có điều không biết vì sao mà mắt phải của mình giật ghê quá, lẽ nào, lẽ nào hôm nay thật sự có chuyện xấu gì xảy ra hay sao?
Sở Phàm chỉ cười cười, anh im lặng không nói gì.
Sức mạnh của anh lớn đến chừng nào thì lát nữa cô sẽ được tận mắt chứng kiến.
“Ha, đó không phải là cô Vân chưa chồng mà chửa, làm suy đồi gia phong, bị đuổi ra khỏi nhà vào năm năm trước sao? Thế nào, cô cũng có tư cách đến dự tiệc à?”
Vào lúc này, Vân Hinh Nhi mỉm cười đi đến bên cạnh bọn họ, chị ta mặc bộ váy đen Givenchy, để lộ ra đôi chân trắng nõn nà và cơ thể hình chữ S, mang đậm hương vị của người phụ nữ trưởng thành, khiến cho ánh mắt của không ít thanh niên tài hoa xuất sắc trở nên nóng rực.
Chỉ có điều chị ta lại nở nụ cười mỉa mai, giọng nói to lớn như thể sợ khách khứa có mặt ở đây không nghe thấy.
Quả nhiên khách khứa ở xung quanh đều dỏng tai lên, bắt đầu chỉ trích Vân Mộc Thanh.
Ánh mắt Sở Phàm trở nên lạnh lùng, Vân Mộc Thanh cũng lạnh giọng mà nói: “Vân Hinh Nhi, tôi không muốn cãi nhau với chị trong buổi tiệc quan trọng của gia tộc, cũng xin chị tôn trọng tôi một chút”.
“Ha ha, tôn trọng cô một chút sao? Lẽ nào những gì tôi nói không phải là sự thật, lẽ nào tôi làm vấy bẩn sự trong sạch của cô à?”, Vân Hinh Nhi bật cười ha hả, cố tình khiêu khích Vân Mộc Thanh.
“Ha, suýt tí tôi đã quên mất, bây giờ cô đã là tổng giám đốc của tập đoàn Vân thị rồi, tôn quý vô cùng ha”, chị ta nở nụ cười, gương mặt toát ra vẻ mỉa mai: “Sao hả, cướp được vị trí này từ tay bố tôi, ngồi có thoải mái không?”
“Cô giở âm mưu xấu xa, đuổi bác ruột của mình ra khỏi công ty, ban đêm ngủ ngon chứ? Cô không sợ gặp báo ứng, hôm nào đó bị xe tông chết hay sao?”
Gương mặt xinh xắn của Vân Mộc Thanh sa sầm, cô tức đến nỗi lồng ngực phập phồng, cắn răng nghiến lợi…
Người phụ nữ độc ác Vân Hinh Nhi này, chị ta muốn làm cho cô xấu mặt, mất sạch thể diện trước mặt chốn đông người đây mà…
Quả nhiên, bây giờ vài ‘người thành đạt’ tự cho mình ‘thông minh’ ấy lập tức bắt được điểm mấu chốt, bọn họ tỏ vẻ khinh miệt, nhìn Vân Mộc Thanh với ánh mắt xấu xa.
“Người phụ nữ này đúng là dâm đãng bẩm sinh, suy đồi đạo đức”.
“Hơn nữa còn ác độc, không biết kính trọng người lớn, không ngờ lại giở thủ đoạn cướp đi vị trí của bác mình”.
“Đúng thế, cô ta đúng là Phan Kim Liên thời hiện đại, tội đáng chết vạn lần!”
Trong chớp mắt, Vân Mộc Thanh đã trở thành ‘người có tội’ bị mọi người chỉ trích.