"Tôi đến rồi đây”.
Bốn chữ được thốt lên với ngữ khí hời hợt lại như sấm sét bổ ngang tai, chấn động từng người một.
Bóng dáng sừng sững như núi cùng khí thế bén nhọn như đao của Sở Phàm khiến khách khứa có mặt sinh lòng hoảng sợ, hít vào một hơi lạnh toát. Hội trường vốn rộn rã náo nhiệt bỗng chốc im lặng như tờ.
Ngay sau đó, đôi mắt Sở Phàm khẽ đảo, dừng lại trên người Ngụy Trấn Luân cách đó không xa.
"Ban nãy cậu vừa quát tháo bảo tôi cút ra chịu chết, tuyên bố sẽ khiến tôi chết không có chỗ chôn?"
Ngụy Trấn Luân vốn nên là người hống hách nhất, phách lối nhất, giờ phút này lại câm như hến. Hai mắt hắn lồi ra, môi mấp máy nhưng lại không thốt ra được một lời.
Khách khứa cùng đệ tử Hiệp hội võ thuật dưới đài nhìn thấy vậy thì châu đầu lại bàn tán, ngay cả Ngụy Trung Hồ cũng nhíu mày ra vẻ thất vọng.
Dưới tình huống đó, Ngụy Trấn Luân chỉ đành nhắm mắt, nghiến răng quát lên: “Sở Phàm! Hiệp hội võ thuật không phải nơi để anh tùy ý làm càn. Tôi khuyên anh nên biết điều mà...”
Ầm!
Hắn còn chưa dứt lời, bàn tay Sở Phàm bỗng nhiên vung tới.
Trong chớp mắt ấy, một tiếng nổ đinh tai nhức óc vang lên.
Phần thân dưới của Ngụy Trấn Luân lún xuống như một cây cột cắm sâu vào mặt đất, chỉ còn lại nửa người trên chới với.
Chuyện này...
Những người có mặt rợn tóc gáy.
Tứ Đại Thiên Vương hít hà.
Ngụy Trấn Luân là con cả của Cửu Thiên Tế, được ông ta đích thân truyền thụ võ công, đã đạt đến cảnh giới Tông sư từ lâu, vậy mà lại bị Sở Phàm chưởng lún xuống đất, không phản kháng lại được dù chỉ một chút. Rốt cuộc thực lực của tên này khủng bố đến mức nào?
"Tôi chỉ cần dùng một ngón tay là có thể nghiền nát thứ vô dụng như cậu, cậu lấy tư cách gì sủa bậy trước mặt tôi?", đôi mắt sắc bén như lưỡi đao của Sở Phàm quét Ngụy Trấn Luân một lượt từ trên xuống như đang phán xét.
"Cậu nói Khương Mặc Quan chỉ là lão già trăm tuổi sắp xuống lỗ, nhưng "lão già" ấy chính là người dám vung kiếm xung phong trước ba trăm nghìn quân Đông Hoa, lại còn sức so chiêu cùng tôi hơn mười hiệp. Mà cậu, ngay cả một chưởng của tôi cũng không tiếp nổi, có tư cách gì so sánh với lão Chiến thần?"
"Cậu nói trận chiến Tây Dã là công lao hy sinh xương máu của Hiệp hội võ thuật? Vậy tôi hỏi cậu, hai trăm nghìn quân dân Tây Dã, tám mươi nghìn kỵ binh Bắc Lang, ba trăm nghìn quân chiến khu Giang Lăng, có ai trong đó là đệ tử Hiệp hội của các người không?"
Từng lời từng chữ của Sở Phàm như lưỡi dao xoáy vào da thịt Ngụy Trấn Luân.
"Tôi... tôi..”, hắn chỉ có thể lảng tránh sang nơi khác, ấp úng không biết trả lời thế nào, đành đưa mắt nhìn về phía Ngụy Trung Hồ, hy vọng ông ta có thể ra tay cứu giúp.
"Trả lời!"
Sở Phàm lạnh giọng quát to, bàn tay lại vung lên.
Một tia gió quét tới. Ngụy Trấn Luân chỉ cảm thấy gò má bỏng rát, sau đó cái lạnh thấu xương ập đến.
Một bên tai của hắn đã đứt lìa.
"A!!!!!!"
Hắn rú lên những tiếng thê thảm. Trước sát ý ngùn ngụt của Sở Phàm, Ngụy Trấn Luân rốt cuộc không chịu nổi nữa, lạc giọng cầu cứu.
"Bố ơi!! Cứu con!!"
"Đủ rồi!"
Đôi mày kiếm của Ngụy Trung Hồ xoắn chặt, đoạn ông ta nâng chân phải lên rồi giẫm nhẹ xuống.
Ruỳnh ruỳnh!
Mặt đất trong chu vi trăm mét nứt toác như động đất vừa quét qua, để lại những tàn dư hình mạng nhện.
Ngụy Trấn Luân rốt cuộc cũng được cứu, lồm cồm bò ra khỏi vết nứt. Mặt hắn trắng bệch như tờ giấy, miệng há hốc trong những tiếng thở dồn dập như vừa nhặt lại một cái mạng.
Khách khứa có mặt xem mà sáng mắt. Không hổ là Tổng thủ lĩnh của Hiệp hội võ thuật, tu vi của Cửu Thiên Tế đúng là sâu không lường được.
"Sở Phàm, cậu đừng nên quá quắt”.
Thấy Ngụy Trấn Luân gần như bị phế bỏ, Ngụy Trung Hồ quắc mắt trừng Sở Phàm: “Cậu thân là Quân thần Long Hồn của Đông Hoa, vai đeo năm ngôi sao, sao lại không biết khoan dung độ lượng?"
"Trấn Luân chỉ lỡ lời xúc phạm mấy câu mà cậu đã ra tay tàn nhẫn như vậy, cắt đứt một bên tai của nó ư? Cậu có biết thế nào là bao dung, thế nào là khoan thứ không?"
Khách khứa có mặt nghe vậy thì gật gù đồng ý.
"Bao dung và khoan thứ của tôi chỉ dành cho người, không dành cho chó”.
Sở Phàm bình thản đáp lại một câu, nhìn thẳng vào Ngụy Trung Hồ: “Tôi nói đúng không, lão chó thiến?"
Ồ...
Mấy nghìn vị khách cùng mấy chục nghìn đệ tử Hiệp hội võ thuật trợn mắt há mồm nhìn anh như không tin vào tai mình.
Ngụy Trung Hồ tức đến run người, đập bàn quát lên: “Làm càn! Sở Phàm, dám quấy rối buông lời vũ nhục ở Hiệp hội võ thuật, cậu muốn khơi mào chiến tranh đúng không?"
Sở Phàm vẫn ung dung đối đáp.
"Ngụy Trung Hồ, ông nói vậy là không đúng rồi. Ông đường đường là Tổng thủ lĩnh Hiệp hội võ thuật, lại là vai bề trên, tôi có mắng mỏ nhục mạ gì, ông cũng nên giữ vững phong độ, mỉm cười cho qua”.
"Cớ sao lại còn nổi giận?"
Khóe miệng Ngụy Trung Hồ cứng đờ, thầm nghĩ tên này đúng là hạng mồm mép trơn tuột.
"Chính bản thân ông còn làm không được mà lại đi khua môi múa mép, ra vẻ đạo mạo răn dạy người khác ư? Đây là tác phong của Hiệp hội võ thuật sao?", Sở Phàm cười khẩy một tiếng.
"À phải, tác phong của các người luôn là như vậy, trơ trẽn, đê tiện, cưỡng đoạt dân lành, không từ thủ đoạn”.
"Ngụy Trung Hồ, nhiều năm qua, Hiệp hội võ thuật trong tay ông không ngừng chia rẽ quan chức, kết bè kết phái, ức hiếp người nghèo, xem mạng người như cỏ rác, tội ác tày trời, chết không hết tội”.
"Hôm nay tôi đến đưa ông lên đường”.
Từng lời từng chữ của Sở Phàm vang lên rành rọt.
Đôi mắt Ngụy Trung Hồ híp lại, sắc mặt trầm xuống.
Ông ta siết chặt tay vịn ghế, nhìn Sở Phàm như một con rắn độc: “Xem ra hôm nay cậu thật sự muốn gây hấn”.
"Dám đụng đến tôi? Trước tiên xem thử cậu có giữ được mạng mình hay không!"
Rào rào rào!
Tứ Đại Thiên Vương và gần mười nghìn đệ tử Ám Kình dưới quyền Hiệp hội võ thuật đồng loạt tiến về phía trước, nhìn Sở Phàm chòng chọc. Vô số những thanh đao sáng loáng được rút ra khỏi vỏ.
Khí thế và áp lực này khiến đất trời như biến sắc.
"Sở Phàm, cậu có bản lĩnh thì hãy gọi quân đội đến đây, biến Yên Kinh thành nơi máu chảy thành sông, để tiếng nhơ lại cho muôn đời”, Ngụy Trung Hồ nghiền ngẫm nhìn Sở Phàm. Theo suy đoán của ông ta, người như Sở Phàm tuyệt đối sẽ không mặc cho quân đội làm ẩu.
Một khi không có quân đội, anh có bản lĩnh đến đâu cũng chỉ là một người. Mà một người thì làm sao có thể chống lại đội quân hơn mười nghìn người của Hiệp hội võ thuật?
Sở Phàm lạnh lùng liếc khắp hội trường: “Lũ tép riu này ư? Mình tôi là đủ”.
"Ngông cuồng!"
Ngụy Trung Hồ cười gằn, vung tay lên: “Để tôi chống mắt lên xem cậu có thật sự sở hữu ba đầu sáu tay hay không!"
"Không màng sống chết, tiến lên!"
"Giết!"
Sau một tiếng quát chói tai, gần mười nghìn đệ tử ùa đến như một cơn lũ quét. Mà Sở Phàm chỉ bước về phía trước như đi giữa chốn không người.
Ngay sau đó...
Ruỳnh ruỳnh!!
Đất đai nứt toác, hơn trăm tên đệ tử tiên phong bị vùi lấp trong nháy mắt, tay gãy chân đứt.
Sở Phàm lại vung tay, gió lốc quét qua quật ngã hơn trăm tên nữa.
Tiếng hét thảm thiết vang lên khắp chốn.
Chỉ trong hai phút ngắn ngủi, một phần ba đội quân đã bị tiêu diệt.
Những đệ tử còn lại của Hiệp hội võ thuật mất hết ý chí, đôi chân như nhũn ra, chần chừ mãi không dám tiếng lên.
Mà Sở Phàm vẫn duy trì dáng đứng ngạo nghễ. Giờ phút ấy, anh không khác gì thiên thần hạ phàm, khí thế vô địch.