Mục lục
Chiến Thần Trở Lại – Sở Phàm – Vân Mộc Thanh
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 168: Anh là anh Sở ư?

Trương Hoằng cũng không phải kẻ ngốc, vừa thấy Đường Kha khom lưng cúi đầu, tự tát vào mình nhận lỗi với Sở Phàm thì khi ấy trong lòng gã đã hồi hộp, hiểu rõ lần này e rằng mình đá phải tấm sắt rồi.


Nhưng dù sao gã cũng là đại ca tung hoành hơn mười năm, nếu cứ vậy mà quỳ gối trước mặt bao nhiêu anh em thì sau này sao gã có thể lăn lộn được nữa.


Trương Hoằng kiên trì, cắn răng nói: “Cậu Đường, hôm nay là tôi sai, nhưng tốt xấu gì tôi cũng theo cậu nhiều năm như vậy, nể tình tôi từng chắn dao đổ máu cho cậu, có thể giữ thể diện cho tôi một chút được không, tôi…”


Bốp!


Chưa kịp nói hết câu, gã đã bị Đường Kha tát một bạt tai, cậu ta gào lên: “Mẹ kiếp, ở chỗ của tao mà còn muốn thể diện cái con khỉ”.



Đường Kha vô cùng phẫn nộ, sôi sục cả máu, nếu không phải do tên khốn Trương Hoằng này não úng nước thì sao có thể đắc tội với Sở Phàm ngay trên địa bàn của mình chứ.


Cậu ta còn bị mang tiếng oan vì gã vậy mà giờ còn hèn mọn cầu xin ư? Cậu ta xém chút nữa mất cả mạng, đâu thể dễ dàng bỏ qua cho Trương Hoằng như vậy được. Cậu ta nổi giận đùng đùng, tát liên tiếp vào mặt Trương Hoằng bảy, tám cái, hung hăng đánh đến mức chảy máu.


Bốp!


“Mẹ kiếp, ai cho mày quyền dám tự ý làm loạn gây sự ở quán bar, đồ ăn cây táo rào cây sung!”


Bốp!


“Mẹ kiếp, ai cho mày gan dám chọc đến anh Sở, đồ khốn kiếp có mắt không tròng!”


Bốp!


“Mẹ kiếp, ai cho mày dũng khí, dám đòi thể diện ở trước mặt tao? Mày có thể diện cái rắm ấy”.


Đường Kha đánh liên tục, khiến mặt Trương Hoằng sưng vù như đầu heo, máu chảy ròng ròng. Cậu ta còn chưa xả giận đủ, đã thêm một cú rồi mắng nhiếc: “Người đâu, lôi thằng khốn này ra ngoài, đánh gãy hai chân cho tôi, sống hay chết thì phải xem số phận của hắn”.


“Anh Sở, xử lý như vậy anh xem đã hài lòng chưa?”


Trương Hoằng hoàn toàn suy sụp, khuỵu gối, dập đầu cầu xin: “Cậu Sở, cậu Đường, cầu xin hai người, cầu xin hai người tha cho tôi, tôi biết sai rồi, sau này không dám nữa”.


Sở Phàm không chớp mắt, xua tay, Đường Kha lập tức hiểu ý, cho người kéo Trương Hoằng ra như kéo một con chó, ngay sau đó, bên ngoài vang lên hàng loạt tiếng kêu rên thảm thiết như heo bị làm thịt.


Loại người như Trương Hoằng, chẳng biết đã hại bao nhiêu người, trên tay dính máu của biết bao người vô tội, khi đó không đánh chết đã là luật pháp khoan nhượng rồi.


Đám đông ở hiện trường trơ mắt nhìn Trương Hoằng bị Đường Kha đánh thành đầu heo, lại bị lôi ra ngoài đánh chết, tất cả sợ hãi đến mức mặt mày tái mét, run lẩy bẩy đứng dồn vào một góc.


Đặc biệt là “kẻ đồng lõa” Hạ Hà, anh ta sợ hãi đến mức đái ra quần, chỉ lo Sở Phàm tìm hắn tính sổ, không ngừng cầu nguyện trong lòng, mong Bồ Tát phù hộ.


Nhưng Bồ Tát từ bi, sao có thể bảo vệ cho kẻ ác.


“Còn ai nữa, mày, mày là Hạ Hà đúng không?”


Đường Kha xoa thái dương, cười khẩy liếc xéo anh ta: “Mua chuộc người của tao, động chân động tay với anh Sở, mày cũng ngầu quá nhỉ”.


“Mẹ kiếp, mày là cái thá gì, anh Sở là khách quý của nhà họ Đường chúng tao, ngay cả ông cụ nhà họ Đường còn phải cung kính ba phần, mày dám động đến anh ấy? Mày chán sống rồi à?”


Vẻ mặt mấy vệ sĩ nhà họ Đường tỏ vẻ chán ghét, nhanh chóng xông đến, lôi Hạ Hà đang sợ đến mức vãi ra quần ra ngoài.


“Xin lỗi, cậu Đường, Sở Phàm, tôi, tôi là đồ ngu, tôi sai rồi”, Hạ Hà thấy cảnh tượng trước mặt, bị dọa sợ chết khiếp hai chân mềm nhũn, ngay cả một câu hoàn chỉnh cũng không thốt ra nổi.


“Đồ vô dụng, đồ rác rưởi”, Vân Mộc Văn lạnh lùng hừ một tiếng, không khỏi nhíu mày, vẻ mặt chán ghét ghê tởm.


Loại đàn ông thấp kém này muốn theo đuổi mình ư? Anh ta xứng sao?


Sở Phàm chẳng thèm để ý đến loại tôm tép như Hạ Hà, phẩy tay ra hiệu cho Đường Kha dạy dỗ gã một trận rồi ném ra ngoài.



Đúng lúc này, Lục Mai Đình ở trong góc không biết là dây thần kinh nào bị co giật, đột nhiên đứng ra, nghiến răng nói: “Anh Đường, anh không thể động đến anh ấy, người chống lưng của anh Hà, anh không chọc vào nổi đâu”.


Chuyện này khiến Sở Phàm hơi bất ngờ, khơi dậy hứng thú thưởng thức một trò vui mới.


“Tôi không chọc vào nổi?”, Đường Kha cười như không cười, vẻ mặt lạnh lùng: “Cả thành phố Giang Lăng này, còn có kẻ mà nhà họ Đường tôi không đụng đến được? Ha ha, đúng là nực cười”.


Đám thuộc hạ xung quanh cũng không nhịn được cười, nhìn Lục Mai Đình như nhìn kẻ thiểu năng. Nhà họ Đường ở Giang Lăng có tài sản chục tỷ, thâu tóm một nửa nền kinh tế của Giang Lăng, chưa kể, cụ Đường chiến công lừng lẫy, e là cả lãnh đạo thành phố cũng phải đối đãi khách sáo.


Lục Mai Đình cảm thấy áp lực vô cùng lớn, nhưng vẫn cắn răng, cứng rắn nói: “Anh Sở của tập đoàn Phàm Vân, anh chọc vào nổi không?”


“Hạ Hà chính là con trai của ‘anh Sở’ đó”.


Nụ cười trên mặt Đường Kha cứng đờ, thận trọng nhìn lướt qua Hạ Hà, hỏi: “Anh Sở của tập đoàn Phàm Vân là bố mày ư?”


Vẻ mặt Hạ Hà vô cùng lúng túng khó coi, hận không thể xông tới bóp chết người phụ nữ Lục Mai Đình ngu ngốc kia, anh ta chẳng qua là uống nhiều rồi chém gió mà thôi, anh ta cũng muốn có một người bố oai hùng như anh Sở, nhưng vấn đề là làm gì có chuyện người ta nhận hắn làm con.


Bây giờ dao kề lên cổ, kiểu gì cũng chết, nói không chừng lấy anh Sở ra làm lá chắn có khi còn dọa được Đường Kha, vì vậy Hạ Hà cắn răng nói: “Đúng, đúng vậy”.


Sắc mặt Đường Kha trở nên u ám, ánh mắt lộ ra vẻ kiêng dè.


Tập đoàn Phàm Vân gần đây mới ra mắt ở Giang Lăng, Đường Kha đương nhiên biết, ‘anh Sở’ là ông chủ thật sự sau lưng Mã Minh Nguyên, bỏ ra khoản vốn đầu tư ban đầu là mười tỷ, số tiền ấy tương đương với tài sản tích lũy ba đời nhà họ Đường gộp lại, người đó có quyền thế ngập trời, một câu nói có thể làm đảo lộn cả vùng Giang Bắc.


Nhân vật đẳng cấp như vậy, cho dù là cụ Đường - Đường Việt Quân cũng chỉ có thể miễn cưỡng nói chuyện vài câu, một cậu ấm áo lụa lượt là như Đường Kha tất nhiên không chọc vào nổi.


“Bố của mày thật sự là anh Sở ư?”, Đường Kha thấp giọng hỏi lại, khẽ cau mày, anh Sở là nhân vật hào kiệt xuất chúng, con trai của ông ấy, sao có thể là một tên vô dụng như Hạ Hà được?


Hạ Hà sợ đến mức không thốt lên lời, nhưng Lục Mai Đình ở bên cạnh lại hăng hái gào lên: “Chuyện này còn giả được à, anh Hà đã đích thân thừa nhận, nếu không thì gọi điện cho anh Sở chứng minh thân phận đi?”


Cô ta nhìn ra sự kiêng dè của Đường Kha, cáo mượn oai hùm kiêu ngạo lên mặt: “Anh Đường, tôi khuyên anh nên khiêm tốn một chút, kẻo kéo thêm phiền phức cho gia tộc đó”.


“Anh Hà, mau gọi điện cho bác Sở, nói cho ông ấy biết cậu ấm nhà giàu ở Giang Lăng ức hiếp chúng ta như thế nào, để ông ấy thay chúng ta xả giận!”


Lục Mai Đình vô cùng kích động, vẻ mặt kiêu căng, cô ta dường như đã nhìn thấy được cảnh tượng ông Sở quyền lực trong lời đồn thể hiện oai phong, hung hăng giẫm đạp nhà họ Đường dưới chân.







Sắc mặt đường Kha u ám khó coi, tâm trạng trầm xuống.


Reng reng reng.


Đúng lúc này, một hồi chuông điện thoại bất ngờ vang lên, chỉ thấy Sở Phàm đứng giữa đám đông, bình tĩnh nhấn nút nghe.


“Anh Sở, tôi là Mã Minh Nguyên, là thế này, khoản vốn đầu tư ban đầu của tập đoàn Phàm Vân đã có hiệu quả, thu lợi không tồi, phần trăm lợi nhuận đã được chuyển vào thẻ của anh, anh nhớ kiểm tra nhé”.


“Biết rồi”, Sở Phàm hời hợt đáp rồi cúp máy.


Một hòn đá khuấy động mặt hồ yên ả.


Mã Minh Nguyên, tập đoàn Phàm Vân, anh Sở.


Mấy người có mặt rất nhanh nắm bắt được điểm mấu chốt của cuộc điện thoại, Lục Mai Đình hoảng sợ như mèo bị giẫm phải đuôi, nhảy dựng lên.


“Anh, anh là anh Sở?”, Hạ Hà vô cùng sửng sốt, cảm thấy trời đất quay cuồng, thế giới như đảo lộn.


Đường Kha loạng choạng suýt ngã nhào, ngây ngẩn cả người.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK