Mục lục
Chiến Thần Trở Lại – Sở Phàm – Vân Mộc Thanh
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 87: Anh rể thần bí

Sáng sớm hôm sau, Vân Mộc Văn duỗi người thức dậy từ trên giường lớn thoải mái, ngủ ngon một giấc làm cô ấy cảm thấy rất sảng khoái, hơn ba mươi nghìn lỗ chân lông trên người đều như giãn ra.


“Phù, nhà cao cấp đúng là thoải mái, bây giờ cuối cùng mình cũng hiểu cảm giác ‘ngắm biển sớm mai, nhìn hoa xuân nở’ trong mắt những nhà thơ kia là thế nào rồi”.


Cô ấy kéo cửa sổ sát đất ra, nhìn phong cảnh tuyệt đẹp chẳng khác nào tiên cảnh của núi Hải Đường, đương nhiên tâm trạng cũng vô cùng vui vẻ.


Hải Đường Uyển này không hổ là căn nhà cao cấp đứng đầu Giang Lăng.


Vân Mộc Văn vui vẻ đi chân trần nhảy nhót xuống lầu, hôm nay là cuối tuần không cần phải đi học, cô ấy cũng vui vẻ ngủ nướng.


Nhưng Vân Mộc Thanh vẫn thức dậy rất sớm, kéo Đan Đan đang vô cùng không tình nguyện đi học piano, Sở Phàm cũng đã tập luyện buổi sáng xong từ sớm, bây giờ đang dọn dẹp phòng bếp.



“Hì hì, anh rể, bữa sáng ăn gì thế ạ”, Vân Mộc Văn mang theo hương thơm trên người chạy tới khoác lên bả vai Sở Phàm cười hỏi.


Sở Phàm tức giận nói: “Hôm qua nướng cả con dê đã bị em ăn sạch rồi, em còn ăn nữa à?”


Vì chúc mừng việc dọn nhà mới, tối qua bọn họ cố ý tổ chức tiệc nướng trên đỉnh núi, các loại hải sản, thịt trâu thịt dê, chân gà rau củ dưới kỹ thuật nướng tuyệt vời của Sở Phàm khiến ba cô gái ăn ngon lành.


Món ngon cảnh đẹp mỹ nữ, có thể nói là đỉnh cao của đời người.


“Hơn nữa bây giờ đã tám giờ rồi, ai bảo em dậy muộn thế? Trong nồi còn có chút cháo thừa, lấy hai cái bánh mì trong tủ lạnh ra từ mình hâm nóng đi”, Sở Phàm phất tay, tuỳ ý đáp lại một câu.


“Oa, anh thật là quá đáng, lại kêu cô gái xinh đẹp như em ăn cơm thừa?”, Vân Mộc Văn phồng má, nhưng vẫn bực bội đi lục tủ lạnh.


Cơm thừa cũng tốt hơn đói bụng, cô ấy là nữ thần phải giữ dáng, không ăn no sao mà có sức giảm cân được?


Sở Phàm duỗi eo nở nụ cười thoả mãn, cuộc sống yên bình như vậy thật tốt.


Reng reng reng…


Đúng lúc này, tiếng chuông điện thoại vang lên, là Mộ Dung Thích gọi đến.


“Anh Sở, tôi đã chuẩn bị tài liệu và sạch vở về vị cao tăng tịnh thế kia giúp anh rồi, bây giờ anh có thể đến thư viện trường đại học Giang Lăng để tìm đọc bất cứ lúc nào”.


Mộ Dung Thích hơi xấu hổ giải thích: “Tôi là giáo sư võ thuật đại học Giang Lăng mời đến, lúc rảnh rỗi cũng đi qua chỉ bảo mấy học sinh của một vài phòng tập võ, hôm nay đúng lúc có tiết”.


“Nếu anh Sở có thể đến, tôi sẽ phái người đi đón anh”.


Ở trước mặt một Tông sư võ đạo như Sở Phàm, nói ra cái danh “giáo sư” gì đó thật sự khiến ông ấy hơi ngượng ngùng, cảm thấy mình đang múa rìu qua mắt thợ.


Sắc mặt của Sở Phàm hơi thay đổi, cuối cùng cũng có manh mối về tài liệu của vị cao tăng tịnh thế chữa khỏi độc Mạn Đà La kia rồi.


Anh cũng không để tâm, nói thẳng: “Không cần, tôi tự đi qua là được rồi”.


Đại học Giang Lăng?


Sở Phàm ngẫm nghĩ, hình như Vân Mộc Văn là sinh viên đại học nhỉ.


Anh quay đầu nói: “Lát nữa em dẫn anh đến trường của các em tham quan một lát”.


“Tại sao?”, Vân Mộc Văn cắn bánh mì nguội, tức giận trừng mắt: “Làm ơn mắc oán, em không đi đâu, khó khăn lắm em mới được nghỉ hai ngày, không muốn đến trường”.


“Vì bây giờ em ở trong nhà anh, còn ăn không uống khống”.


Sở Phàm không chút khách sáo giật lấy bánh mì của Vân Mộc Văn, gõ đầu cô ấy một cái: “Nếu không đi, ngày mai em lập tức dọn ra ngoài, thích đi đâu thì đi nhé”.


Vân Mộc Văn trợn tròn mắt, tỏ vẻ đau lòng: “Không phải chứ, anh lại nhẫn tâm đuổi một cô gái xinh đẹp trẻ trung không ai sánh bằng đi ư? Anh không thấy cắn rứt lương tâm sao?”


Cô ấy chính là nữ thần hoa khôi được đại học Giang Lăng công nhận, không biết có bao nhiêu nam sinh mặt dày mày dạn, chen lấn đến sứt đầu mẻ trán muốn mời cô ấy đi ăn bữa cơm kìa.


Mà bây giờ cô gái xinh đẹp trẻ trung không ai sánh bằng là cô chủ động “ở chung” với Sở Phàm còn bị anh xem thường, muốn đuổi cô ấy đi? Ông trời ạ, tên này có còn là đàn ông không thế.


“Chẳng những không cắn rứt mà còn rất vui nữa”.



Sở Phàm sờ cằm không thèm ngẩng đầu lên, trực tiếp ném một bình sữa chua qua: “Đây xem như thù lao của em, xuống lầu trong vòng mười phút”.


“Quá đáng, đúng là quá đáng!”


Vân Mộc Văn uất ức nói, vô cùng đau lòng.


Cô ấy và Vân Mộc Thanh là chị em với nhau, vì sao Vân Mộc Thanh được cưng chiều, còn mình lại bị sai bảo như osin chứ?


Đúng là quá đáng!





Cuối cùng Vân Mộc Thanh vẫn khuất phục trước thế lực gian ác của Sở Phàm, chỉ có thể đến trường đại học Giang Lăng cùng với anh.


Khoảng thời gian học đại học vẫn luôn tươi đẹp khiến người ta khó quên, đây là cái nôi cuối cùng trước khi một người trưởng thành bước vào xã hội, chứa đựng giấc mơ của biết bao nhiêu thiếu nam thiếu nữ.


Tuy giờ đã là cuối thu, vạn vật úa tàn, nhưng cảnh tượng trong trường lại không có chút hơi thở hiu quạnh bi thương nào, khắp nơi đều là những khuôn mặt trẻ trung hoạt bát, các thanh niên nam nữ dùng tinh thần phấn chấn và sức sống của riêng mình làm cho mùa thu cũng vui vẻ tựa như mùa xuân.


Mà điều khiến bọn họ giật mình là người đẹp cực phẩm nằm trong “tam đại hoa khôi” lại hẹn hò cùng với một người đàn ông xa lạ?


Đây là ai? Học khoa nào? Quan hệ của bọn họ đã tiến triển đến bước nào rồi?


Trong nháy mắt, trên diễn đàn trường lập tức xôn xao tin tức về “bạn trai thần bí của Vân Mộc Văn, ầm ĩ khắp cả vườn trường!


“Anh rể, đã đi dạo cả buổi rồi, anh có mệt không thế”.


Mà lúc này, Vân Mộc Văn không hề biết mình đã trở thành “người nổi tiếng” trong trường, cô ấy bất mãn bĩu môi nhìn tiệm trà sữa trang trí tinh xảo cách đó không xa, đảo mắt một cái, cười hì hì nói:


“Không bằng chúng ta đi uống một ly trà sữa, gọi mấy phần bánh ngọt tinh xảo, sau đó chụp selfie trong tiệm, thưởng thức cảnh đẹp, chẳng phải sẽ vui vẻ hơn sao?”


“Không có tiền”.


Sở Phàm nhẹ nhàng phất tay, trực tiếp nghiền nát tâm hồn thiếu nữ của Vân Mộc Văn.


“Môi trường tốt như vậy, phong cảnh đẹp như thế, không đi shopping thì thật đáng tiếc”.


Trong sân trường, vài cành dương liễu theo gió dập dờn trên mặt hồ không biết tên, Sở Phàm dáng người thẳng tắp thon dài, cầm một tập thơ Từ Chí Ma trong tay, im lặng thưởng thức.







Ánh mặt trời kéo dài bóng anh, khiến anh trông như công tử nhẹ nhàng đi ra từ trong thời Dân Quốc vậy, dịu dàng như ngọc, lại không mất đi cương nghị chính trực của đấng nam nhi, khiến mấy nữ sinh cách đó không xa liên tục quay đầu nhìn lại, ánh mắt thay đổi, trái tim rung động.


“Hô”.


Vân Mộc Văn vô cùng nhàm chán ngáp một cái, cô ấy nhặt mấy cục đá lên ném vào trong hồ khiến mặt hồ liên tục dập dờn: “Em cảm thấy nơi này rất bình thường, không có gì đẹp hết”.


“Ở trong phúc mà không biết hưởng, đợi một ngày nào đó em rời khỏi trường học, bước vào xã hội rồi, sẽ biết chỗ đáng quý của khoảng thời gian học đại học”.


Sở Phàm bình tĩnh nói, trong mắt hiện lên sự nhớ nhung.


Anh nhập ngũ từ lúc thiếu niên, suốt mười năm đều sống ở hoang mạc Tây Dã, vẫn luôn khát khao và hướng tới trường đại học không lo không nghĩ.


Mặc dù trong lúc chấp hành nhiệm vụ, anh từng dùng tên giả sống hai tháng ở đại học Kinh Đô, nhưng hai tháng ngắn ngủi này lại khiến anh cả đời khó quên.


Bây giờ, anh đã là Quân thần một phương, danh tiếng vang dội, còn muốn làm một người bình thường đến trường, nghe giảng với người cùng tuổi đương nhiên không thực tế.


Vân Mộc Văn chớp mắt mấy cái, cái hiểu cái không, chỉ cảm thấy thân phận của anh rể rất thần bí, rất hấp dẫn người khác.


Rõ ràng chỉ lớn hơn cô ấy mấy tuổi, vì sao luôn khiến cô ấy có cảm giác trải qua thế sự tang thương, người đầy chuyện xưa thế nhỉ…


“Mộc Văn, thì ra là em thật!”


Đúng lúc này, một nam sinh thân hình cao lớn, mặc đồ thể thao hàng hiệu đột nhiên la lên phá vỡ sự yên tĩnh, sau đó chạy qua bên này.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK