Mục lục
Chiến Thần Trở Lại – Sở Phàm – Vân Mộc Thanh
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 48: Đây mới là ngầu

“Chúng tôi không hoan nghênh anh, mời anh rời khỏi nơi này”.


Nữ nhân viên bán hàng sầm mặt xuống, ra lệnh đuổi khách.


Cô ta tức anh ách trong bụng, vốn dĩ gặp được khách hàng giàu có như Hàn Mai thì ít nhất hôm nay cô ta sẽ kiếm được hoa hồng tám mười ngàn, nhưng tất cả đều bị tên điên Sở Phàm làm hỏng hết rồi!


Mua cả Dream Word? Đúng là nực cười, hoang đường thật, cái tên này nghĩ mình là ai? Cậu chủ đại gia? Người giàu nhất ở Giang Lăng sao?


Chỉ là một tên vô dụng trên người không đến năm trăm tệ, thế mà dám ngang ngược bảo rằng sẽ mua cả khu giải trí đáng giá năm trăm triệu, có tin nổi không?!


Lòng dạ nữ nhân viên bán hàng rối bời, cô ta thầm than xui xẻo trong lòng.


“Mời anh rời khỏi nơi này, bằng không thì tôi sẽ kêu bảo vệ đuổi anh ra”.



Nữ nhân viên bán hàng trở mặt hoàn toàn, cô ta hùng hổ quát anh, sau khi nói dứt lời bèn muốn đi gọi người.


“Bố ơi, Đan Đan sợ quá…”, Đan Đan thì thầm, bàn tay nhỏ nhắn của cô bé níu chặt lấy góc áo Sở Phàm, trốn sau lưng anh chẳng dám lên tiếng.


“Đừng sợ, có bố ở đây”, Sở Phàm ôm con gái lên, trong lòng anh càng cảm thấy kiên định, phải trút giận cho con gái mới được.


Anh nhìn nữ nhân viên bán hàng rồi nói: “Quy định nào cho phép nhân viên bán hàng các người có quyền quát nạt khách? Cô có gánh nổi trách nhiệm không?”


“Đây là chuyện nội bộ của công ty chúng tôi, không liên quan gì đến anh!”, nữ nhân viên bán hàng hừ một tiếng, cô ta ung dung chớp mắt, nở nụ cười mỉa mai:


“Đúng rồi, không phải anh muốn mua lại công ty của chúng tôi sao, anh có giỏi thì đuổi việc tôi ngay bây giờ đi, ha ha, anh có khả năng đó không?”


Sở Phàm gật đầu, anh chỉ nói hờ hững: “Như cô mong muốn”.


Nữ nhân viên bĩu môi khinh thường, cô ta vẫy tay, mười mấy bảo vệ trẻ trung khỏe mạnh mặc đồng phục ở tầng dưới chạy lên, bọn họ hằm hằm nhìn Sở Phàm.


“Còn ngẩn người ra đó làm gì, mau đuổi cái tên thần kinh này đi cho tôi, cút ra xa một chút!”, Hàn Mai tức giận vô cùng, cô ta chỉ vào nhân viên bảo vệ rồi lên giọng quát mắng, muốn trút cơn giận trong lòng mình ra.


Vào lúc này, đột nhiên có chiếc xe Maybach đậu trước cửa, khiến cho nhóm bảo vệ rối loạn, người ở xung quanh nhanh chóng rút hết, hối hả chạy xuống dưới tiếp đón.


“Ê, mấy người làm gì đó, không đuổi cái tên khốn kiếp này đi sao…”, Hàn Mai bực bội.


Vào lúc này, chỉ nhìn thấy một ông lão nho nhã với mái tóc đã bạc, mặc áo vest đi giày da vội vã bước vào trong giữa vòng vây của các cô gái mặc đồ thư ký.


“Chủ, chủ tịch?”, nữ nhân viên bán hàng sững sờ, cô ta lúng ta lúng túng.


Hàn Mai cũng sững sờ, chủ tịch, sao ông ta lại đến đây? Lẽ nào… bởi vì anh ta à?


Hàn Mai nhìn Sở Phàm, đôi mắt trừng to, đột nhiên nhớ đến gì đó, cô ta hít sâu một hơi khí lạnh nhưng rồi ráng xua tan suy nghĩ hỗn loạn đi.


Không, không thể nào, chắc chắn không thể nào!


“Chủ tịch, không biết ông đến đây, xin lỗi, tôi…”


Trong nháy mắt, gần như tất cả quản lý cao cấp trong công viên kỳ ảo đều tập trung lại đây, bọn họ đều tỏ vẻ cung kính với ông cụ, nữ nhân viên bán hàng lúng ta lúng túng, cô ta xin lỗi rối rít.


Nhưng vị chủ tịch ấy chẳng buồn nhìn bọn họ mà lướt ngang qua như thể bọn họ chỉ là không khí.


Rồi sau đó, ông ta chạy đến trước mặt Sở Phàm, đưa một phần văn kiện cho anh bằng đôi tay run rẩy, giọng nói trở nên kích động:


“Anh là anh Sở đúng không? Anh đã bỏ ra 630 triệu để mua lại tất cả quyền nắm cổ phần của Dream World Kennedy, để từ ngày hôm nay, công ty này đã thuộc về anh rồi”.


Ầm…


Bầu không khí ở đây sôi sục ngay lập tức, giống như một quả bom rớt xuống mặt hồ yên ả.


Thanh, thanh niên này đã mua lại quyền nắm cổ phần của công ty? 630 triệu đấy, nếu tính hết cả tài sản trong công ty thì cũng chỉ có năm trăm triệu mà thôi, anh ta…


Những quản lý cốt cán cao cấp đều trố mắt, bọn họ ngạc nhiên đến nỗi há to miệng, nhìn ‘ông chủ mới’ Sở Phàm.


“Cái, cái gì?”, đôi mắt Hàn Mai tối sầm, suýt nữa đã ngất đi, gương mặt xinh xắn của cô ta trắng bệch, toát ra vẻ ngạc nhiên, thậm chí còn ngỡ mình đang nằm mơ nên cấu đùi đến tím ngắt, cuối cùng vẫn không tài nào chấp nhận nổi sự thật này.


Cái tên này, làm sao anh ta có thể bỏ ra sáu trăm triệu? Mắc gì anh ta làm được điều ấy!


Gương mặt nữ nhân viên bán hàng xám ngoét, cô ta sợ đến nỗi quỳ sụp xuống đất như đã mất hết hồn phách…


Lòng dạ cô ta rối bời, không diễn tả nổi cảm giác trong lòng mình, kinh ngạc, ảo giác, hối hận, không cam tâm, nhưng phần lớn là sợ hãi và kính nể… Không biết vận mệnh của mình sẽ như thế nào.


Đan Đan cũng ngạc nhiên đến nỗi há hốc miệng, nhưng rồi cô bé lập tức nở nụ cười tự hào và đắc ý, ngẩng cao quả đầu nhỏ nhắn của mình lên, lườm Liễu Du Du đã sợ đến đờ người ra.


“Hì hì, bố giỏi quá, bố vô địch thiên hạ!”



Sở Phàm xoa đầu cô bé, anh tùy tiện ký hợp đồng rồi hờ hững cất tiếng hỏi: “Bây giờ tôi có thể làm chủ công ty này rồi?”


“Đương nhiên!”, ông lão nho nhã nhiệt tình bắt tay Sở Phàm, giọng nói của ông ấy rất cung kính: “Bây giờ anh là chủ tịch của công ty này, đến cả tôi cũng phải nghe lời anh”.


Đây chính là đại gia đập sáu trăm triệu đấy, ông ta phải hầu hạ cẩn thật mới được.


“Có hai chuyện”, Sở Phàm gật đầu, lập tức lên tiếng căn dặn, anh đảo mắt nhìn Hàn Mai rồi nói: “Hủy bỏ tư cách hội viên của cô ta, kể từ ngày hôm nay, công ty của chúng ta không đón tiếp cô ta nữa!”


Rồi sau đó, anh chỉ vào nữ nhân viên bán hàng sợ đến nỗi ngồi bệt trên mặt đất, gương mặt trở nên trắng bệch ấy.


“Thứ hai, đuổi việc cô ta cho tôi”.


Ông lão nho nhã không dám chần chừ, ông ta vội vàng vẫy tay, nhóm bảo vệ lập tức chạy đến, nhanh chóng kéo Hàn Mai và nữ nhân viên bán hàng đi ra ngoài.


“Bỏ tôi ra, tôi là hội viên của các người, sao các người có thể đụng vào tôi, tôi phải tố cáo các người!”


“Anh, à không, chủ tịch, tôi sai rồi, tại tôi có tầm nhìn hạn hẹp, xin anh tha cho tôi đi, tôi không thể mất việc được…”


Sếp mới nhậm chức thường hay ra oai, chẳng ai dám đứng ra cầu xin cho bọn họ vào lúc này, chỉ sợ mạo phạm đến uy nghiêm của ông chủ mới như Sở Phàm.


Mấy chục nhân viên có mặt ở đây đều im thin thít, để mặc cho Hàn Mai và nữ nhân viên bán hàng bị bảo vệ kéo đi, ném ra khỏi cửa công ty.


Bọn họ đều cúi đầu, không dám hít thở mạnh, đây là đại gia phóng khoáng chi sáu trăm triệu đấy, chỉ cần tùy tiện nói một câu thôi thì bọn họ sẽ mất chén cơm, ai mà dám đụng chạm đến anh.


Sở Phàm cũng không để ý đến mấy chuyện này nữa, anh mỉm cười ngồi xổm xuống, nhìn thẳng vào đôi mắt đong đầy vẻ ngạc nhiên của con gái mình: “Đan Đan, đây là quà bố tặng cho con, bây giờ, cả Dream World đều là của con, con có vui không?”


Tất cả nhân viên ở đây đều kinh ngạc đến há hốc miệng.


Cái gì, phóng khoáng chi sáu trăm triệu chỉ để làm quà cho con gái, thế, thế cũng giàu có quá, ngầu quá nhỉ!


“Bố ơi, mấy thứ này đều là của Đan Đan sao?”, gương mặt Đan Đan vừa có vẻ vui mừng vừa có vẻ ngạc nhiên, cô bé mừng rỡ nhảy cẫng lên, vui vẻ cầm lấy từng món đồ chơi một.


Không ai làm khó cô bé như nữ nhân viên bán hàng khi nãy, những nhân viên ở đây đều nở nụ cười hiền lành, làm vui lòng cô bé, để cho cô bé tùy tiện nghịch ngợm.


Cô bé hạnh phúc muốn chết…


“Bố ơi, Đan Đan có thể làm chủ Dream World này sao?”, Đan Đan chơi đùa một lúc, đột nhiên cô bé chơm chớp đôi mắt to tròn ngây thơ rồi hỏi anh.


“Đương nhiên là có thể”.


Vào lúc này, ông chủ tịch già ban nãy lại bước đến, ông ta ngồi xổm xuống, mỉm cười mà nói với vẻ hiền lành: “Tất cả mọi thứ ở đây đều thuộc về công chúa nhỏ, chúng tôi đều sẽ nghe theo lời của công chúa nhỏ bất cứ lúc nào”.


“Thật sao?”, cô bé mừng rỡ vô cùng, đôi mắt cong cong như vầng trăng khuyết, nói với vẻ vui sướng:


“Ông ơi, thế thì Đan Đan muốn Dream World này mở cửa miễn phí, tất cả đồ chơi, tất cả sân chơi và khu trò chơi điện tử ở đây đều miễn phí, để cho các bạn có thể mua được đồ chơi, cũng có thể chơi đùa thỏa thích”.


Cô bé cười ngọt ngào như thiên sứ nhỏ: “Mẹ đã nói có gì tốt cũng phải chia sẻ với các bạn!”


Chủ tịch và tất cả quản lý cao cấp đều sững sờ…


Mở cửa miễn phí? Thế, thế chẳng phải sáu trăm triệu đều tan biến thành bọt nước rồi sao, đứa bé này cũng biết phá của thật…


Ông chủ tịch già nhìn Sở Phàm rồi khuyên can: “Công chúa nhỏ, sợ rằng…”







“Được!”


Điều bất ngờ là Sở Phàm, ông chủ mới của bọn họ, lại dứt khoát đồng ý ngay, anh mỉm cười véo mặt Đan Đan, chiều chuộng cô bé vô cùng:


“Nếu Đan Đan thích thì chúng ta có thể mở cửa miễn phí, để cho tất cả các bạn đều có thể mua đồ chơi, đều có thể chơi vui vẻ, chơi cho thỏa thích”.


Con gái vui vẻ, cho dù khối tài sản kếch xù này có tan biến thì cũng có làm sao.


Huống hồ việc con gái làm có ý nghĩa như thế, hành động công ích mang năng lượng tích cực như thế.


“Yeah, bố là người tốt nhất, Đan Đan yêu bố!”, cô bé vui vẻ hoa tay múa chân, ôm mặt Sở Phàm bằng bàn tay nhỏ nhắn, hôn anh thật mạnh.


Còn ông chủ tịch già và quản lý cao cấp đều ngạc nhiên muốn rớt cả cằm xuống, ai nấy đều kinh ngạc vô cùng, dường như tam quan của bọn họ đều sụp đổ.


Vì một câu nói của con gái mà ném sáu trăm triệu đi như thế sao, làm công ích luôn sao?


Đó là sáu trăm triệu, tiền tươi thóc thật, cho dù có là người giàu nhất ở Giang Lăng cũng không ghê gớm như thế, không tùy tính như thế đâu nhỉ!


Đây mới là đại gia!


Đây mới là ngầu!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK