“Rốt cuộc mày là ai?”
Sắc mặt Vương Hiếu tái nhợt, kinh ngạc nhìn về phía Sở Phàm đang được tôn kính như một vị thần trong đám đông!
Một thanh niên không rõ lai lịch vậy mà có thể gọi đến hai nghìn binh lính tinh nhuệ, hơn nữa còn khiến họ kính sợ như thần.
Điều này đã làm đảo lộn thế giới quan của hắn.
"Là người mà mày không chọc vào nổi”.
Sở Phàm chỉ thốt lên một câu, khiến Vương Hiếu lập tức cứng họng nghẹn lời, vẻ mặt vô cùng khó coi.
"Cộp cộp cộp...”
Ngay sau đó, hai người đàn ông trung niên khí thế bất phàm bước ra từ trong hàng ngũ.
Một người bước đi như rồng như hổ, mặc quân phục trên vai đính hai ngôi sao!
Người còn lại lịch lãm chính nghĩa, mặc cảnh phục màu xanh, với số hiệu đáng kinh ngạc là 0000001!
Con ngươi của Lữ Bát gia và Vương Hiếu nhất thời co rút, quan khách có mặt ở đó bỗng cảm thấy ớn lạnh.
Đây, đây là...
"Thống lĩnh của chiến khu Yên Kinh, Dương Tuấn Huy kính chào Long thủ”.
"Cục trưởng cục cảnh sát Yên Kinh, Trần Lâm kính chào Long thủ”.
Hai nhân vật lớn có thể gây ra chấn động ở Yên Kinh lại đồng loạt đứng thẳng tắp nghiêm nghị cúi chào Sở Phàm.
Soạt soạt soạt...
Tiếng hít sâu của mọi người có mặt ở đây vang lên.
Vẻ mặt Lữ Bát gia và Vương Hiếu biến sắc.
Cuối cùng bọn họ cũng hiểu ra, lần này, bọn họ đã hoàn toàn đá vào tấm sắt rồi.
Hơn nữa lại là đòn trí mạng!
Sở Phàm chỉ gật đầu: “Thi hành nhiệm vụ”.
"Vâng!"
Dương Tuấn Huy và Trần Lâm cúi chào xong, sau đó bước đến trước mặt Lữ Bát gia với ánh mắt sắc lạnh như dao, vô cùng nghiêm túc.
Trong lòng Lữ Bát gia đã sớm dấy lên một cơn sóng dữ dội, cố hết sức duy trì vẻ mặt bình tĩnh, lau mồ hôi lạnh trên trán: “Hai vị thủ trưởng làm vậy là có ý gì?”
"Theo chỉ thị của cấp trên, nhà họ Lữ khống chế hội Thiên Lang, do Lữ Bát gia cầm đầu tổ chức thế lực đen tối, hoành hành ngang ngược tàn ác trong thời gian dài, cấu kết với quan chức nhà nước, coi mạng người như cỏ rác. Vì vậy cấp trên ra lệnh bắt giữ Lữ Bát gia và các thành viên của hội Thiên Lang, nếu ai kháng cự sẽ giết ngay tại chỗ!"
"Đây là lệnh bắt giữ và lệnh khám xét, Lữ Bát gia, những ngày tốt đẹp của ông đã hết rồi”.
Dương Tuấn Huy cho ông ta xem tập tài liệu có đóng dấu đỏ, sau đó vung tay, lập tức có người đến bắt giữ Lữ Bát gia.
Trần Lâm cũng chỉ vào Vương Hiếu phẫn nộ quát: "Vương Hiếu, với tư cách là cảnh sát cấp cao mà cậu lại trở thành ô dù bảo vệ cho hội Thiên Lang, làm xằng làm bậy, tội ác trắng trợn, đúng là làm mất hết mặt mũi của cục cảnh sát”.
Sắc mặt Vương Hiếu tái nhợt, lo lắng hét lên: "Sếp ơi, ông phải cứu tôi, tôi là do một tay ông nâng đỡ lên mà”.
“Câm miệng, tôi không có loại thuộc hạ như cậu!”, sắc mặt của Trần Lâm thay đổi rõ rệt, lúc này ông ta không muốn có bất kỳ mối quan hệ gì với tên tội phạm Vương Hiếu này nên lập tức xua tay:
"Cậu bị tình nghi có liên quan đến việc bao che tội phạm, tham ô hối lộ, lạm dụng chức quyền và hơn mười tội danh khác. Bây giờ tôi tuyên bố lập tức đình chỉ công tác, nhốt vào trại tạm giam chờ điều tra xét xử”.
Vài cảnh sát có vũ trang lao tới, bất chấp tiếng gào thét dữ dội và sự phản kháng của Vương Hiếu, ngay lập tức dỡ súng xuống và cởi bỏ huy hiệu cảnh sát của Vương Hiếu.
"Kiểm soát hiện trường, không được bỏ qua bất kỳ người nào có liên quan đến nhà họ Lữ và hội Thiên Lang!"
Ánh mắt Dương Tuấn Huy như một con đại bàng, liếc nhìn tất cả những người có mặt rồi thẳng thừng ra lệnh: "Bắt hết!"
Đột nhiên, một nhóm cảnh sát vũ trang và binh lính đồng loạt được điều động, toàn bộ sảnh tiệc xa hoa lộng lẫy ban nãy, bây giờ bỗng trở nên hỗn loạn.
Đám khách quý có quyền lực và địa vị ăn mặc lộng lẫy bỗng chốc trở thành tội phạm bị bắt giữ.
Mấy người vợ và đám con cháu nhà họ Lữ thường ngày kiêu ngạo, độc đoán, lúc này cũng bị còng tay, hết đường van xin.
Vẻ mặt Sở Phàm vẫn ung dung bình tĩnh như cũ, tựa như đại dương mênh mông, khiến người ta không thể nhìn thấu, không thể đoán ra nhưng cũng không thể xem thường.
Cứ như thể những chuyện ở đây không liên quan gì đến anh.
"Nhà họ Lữ xong đời rồi”.
Lữ Bát gia nhắm mắt lại, lòng nguội lạnh như tro tàn, than thở một tiếng.
Đến bây giờ, ông ta vẫn không thể tin được rằng, ‘nhà họ Lữ’ có thế lực lớn mạnh ngút trời, nắm trong tay hội Thiên Lang và khống chế thế giới ngầm Yên Kinh suốt một trăm năm nay, lại thất bại dưới tay thanh niên trẻ tuổi ở trước mặt!
Bây giờ ông ta mới chợt nhận ra cái gọi là ‘quyền thế’ của mình thật nực cười, không chịu nổi một cú đả kích.
"Tôi đã từng nói, ‘người tầm thường’ tôi đây sẽ hủy diệt cả nhà họ Lữ của ông”.
Sở Phàm đứng dậy, nhìn chằm chằm vào Lữ Bát gia.
Dương Tuấn Huy ở bên cạnh, cung kính đưa một danh sách dày cộp và một cây bút màu đỏ tới trước mặt anh.
Lữ Bát gia nhìn lướt qua, mồ hôi lạnh chảy ròng ròng.
Danh sách này ghi chép lại hồ sơ tội danh của đám con cháu nhà họ Lữ, từng cái một rất rõ ràng.
Sở Phàm muốn xử lý ngay tại chỗ sao?
Lữ Bát gia đột nhiên nghĩ đến điều gì đó, trong lòng thầm run sợ, rợn cả tóc gáy.
"Lữ Trường, cháu trai nhà họ Lữ, ba năm trước, cậu theo đuổi bạn cùng lớp đại học tên là Lưu Khuyên nhưng lại bị từ chối. Sau đó, cậu sai người bắt cóc cô ấy, bảy người thay nhau bạo hành cô ấy, cậu còn đăng tải video lên mạng khiến Lưu Khuyên suy sụp tinh thần và nhảy lầu tự sát”.
“Sau đó, nhà họ Lữ mua chuộc luật sư và thẩm phán nên cậu được trắng án và thả tự do”, Sở Phàm chậm rãi cất giọng nói, những người có mặt ở hiện trường đều hết sức kinh ngạc, khó có thể tưởng tượng người cháu trai nhà họ Lữ này lại có lịch sử đen tối đến vậy.
"Lữ Trường, đâu rồi?"
"He he, ông mày ở đây!"
Trong đám người, một gã thanh niên ăn mặc lòe loẹt, tay chân bị trói, cả người nhếch nhác chật vật đứng dậy, hắn vẫn bày ra vẻ mặt khinh bỉ và ngạo mạn y như cũ.
“Cậu có thừa nhận chuyện của Lưu Khuyên không?”, Sở Phàm hỏi.
“Không sai, là ông đây làm đấy, mày có thể làm gì được tao nào?”, Lữ Trường ngẩng cao đầu, nhổ một bãi nước bọt và cười khẩy nói: “Con đàn bà đê tiện đó rõ ràng là loại lẳng lơ mà cứ giả bộ thanh cao, còn dám cự tuyệt tao? Tao thích cô ta thì đó là vinh hạnh của cô ta, ha ha, mày không biết lúc con đàn bà đê hèn đó bị làm nhục đã kêu gào thảm thiết đến mức nào đâu, bây giờ tao vẫn còn nhớ mùi vị đó, chậc chậc..."
Hắn hít một hơi thật sâu với vẻ mặt hưởng thụ.
Khuôn mặt Lữ Bát gia biến sắc, lập tức hét lên: “Đồ ngu, còn không mau quỳ xuống nhận tội và xin anh Sở tha thứ...”
"Bảo tôi quỳ trước mặt hắn sao? Hắn là cái thá gì chứ!", Lữ Trường nhếch mép cười khẩy với vẻ mặt đắc ý: "Cho dù mày bắt tao, tao bị kết án thì đã sao?"
"Ông đây ở trong tù, vẫn được phục vụ thoải mái ăn uống như cũ, đợi hai ba năm sau, tao vẫn lại được thả ra, vui vẻ sống tiếp, mày có thể làm gì được tao?”
Lữ Trường ngang ngược cười lớn, trên thực tế hắn đã vào tù ba lần, mỗi lần đều bình an vô sự được thả tự do nhờ vào năng lực lớn mạnh của nhà họ Lữ, sau đó hắn tiếp tục làm cậu chủ nhà họ Lữ!
Vốn tưởng rằng, lần này cũng như vậy.
Nhưng trong giây tiếp theo...
Bằng!
Dương Tuấn Huy bắn một phát súng trúng ngay chính giữa hai hàng lông mày của hắn, tạo thành một lỗ máu trên trán Lữ Trường, thi thể ngã xuống đất.
Lữ Bát gia lòng nguội lạnh như tro tàn, mọi người có mặt tại hiện trường đều sững sờ, chết lặng, đám con cháu nhà họ Lữ càng thêm hoảng hốt khiếp sợ.
Ông ta, ông ta dám giết người thật đấy!
Lữ Trường lập tức ngã vào vũng máu, /máu chảy lênh láng trên mặt đất, đến khi hắn chết, trên mặt vẫn tràn đầy vẻ kinh ngạc, hoảng sợ và phẫn nộ.
Hắn trừng mắt nhìn chằm chằm Lữ Bát gia như đang chất vấn ông ta, tại sao lần này không bảo vệ hắn? Tại sao hắn lại chết? Dựa vào đâu mà bắt hắn phải chết?
“Xin lỗi, ở chỗ tôi, cậu căn bản không có cơ hội ngồi tù”, Sở Phàm liếc nhìn Lữ Trường với ánh mắt lãnh đạm.
"Tôi bảo ai chết thì người đó phải chết”.
Ngòi bút mực đỏ đặt lên tên ‘Lữ Trường’ trong danh sách rồi gạch một nét đậm.
Giấy trắng mực đỏ lập tức nổi bật.
“Tiếp theo, Lữ Cảnh”, Sở Phàm tiếp tục gạch thêm một cái tên, ánh mắt sắc lạnh.
Trong đám đông, chân tay đám con cháu nhà họ Lữ mềm nhũn run rẩy, rối rít quỳ lạy.
Khóc lóc van xin tha thứ, không ngừng kêu rên thảm thiết.