Mục lục
Chiến Thần Trở Lại – Sở Phàm – Vân Mộc Thanh
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 364: Không có quy củ gì cả

Vân Mộc Thanh khẽ thở dài, vẻ mặt chán nản, buồn phiền.


Tập đoàn Phàm Vân hiện giờ đang tích hợp một số tập đoàn lớn với giá trị thị trường lên đến hơn năm mươi tỷ, gánh nặng này đè lên vai cô, công việc của hàng chục nghìn người đều do cô sắp xếp.


Trong khi tận hưởng loại quyền lực này, đồng thời cũng phải gánh vác trách nhiệm và áp lực nặng nề.


Sở Phàm nắm lấy bàn tay ngọc ngà của vợ, an ủi: “Vạn sự khởi đầu nan, cứ từ từ, mọi chuyện đã có anh rồi”.


“Vâng”, Vân Mộc Thanh gật đầu, dựa vào bờ vai vững chắc của Sở Phàm, nét mặt tràn đầy hạnh phúc và cảm giác an toàn.


Cho dù chuyện có lớn đến đâu, nhưng dường như chỉ cần có người đàn ông này ở bên cạnh, mọi thứ đều không là vấn đề.



Vân Mộc Văn nhìn thấy cảnh tượng trước mắt, trái tim bẻ bỏng của cô ấy như vỡ ra thành trăm mảnh.


Cô ấy ngã xuống sofa, lăn qua lăn lại, trên mặt lộ ra vẻ đau lòng: “Hu hu, khó chịu quá đi, hai người có thể tôn trọng quyền con người của người khác được không, đừng có chim chuột trước mặt em nữa? Làm ơn hãy nghĩ đến cảm nhận của cô gái ế này đi? ‘Cẩu độc thân’ như em cũng cần phải sống nữa chứ”.


Đan Đan đung đưa hai bàn chân nhỏ, nghiêng đầu trầm mặc nhắc nhở: “Dì à, ‘cẩu độc thân’ là động vật thì cần gì quyền con người”.


Vân Mộc Văn khóc ra tiếng.


Sở Phàm và Vân Mộc Thanh cười khúc khích, hoàn toàn không để ý đến màn đấu đá của hai dì cháu, tiếp tục thể hiện tình cảm, ân ân ái ái.


Buổi sáng nhàn nhã trôi qua thật nhanh.


Khi ba người đẹp Vân Mộc Thanh, Vân Mộc Văn và Đan Đan đang đi lượn phố mua sắm, điện thoại của Sở Phàm reo lên.


“Sở Phàm, anh có ý gì thế, anh cố tình chơi trò mất tích với bà cô này đấy hả? Mỗi lần đi là đi tận một tuần, không thấy người đâu nữa?”


Giọng nói bất mãn của Đường Miên Miên truyền tới: “Nói đi, có phải anh không định chịu trách nhiệm với tôi không?”


“Ặc!”


Sở Phàm suýt chút nữa bị sặc nước, vẻ mặt bất lực: “Bác sĩ Đường à, cô có thể nói chuyện rõ ràng được không, hai chúng ta hoàn toàn trong sạch, chưa hề xảy ra bất cứ chuyện gì, cái gì mà chịu trách nhiệm với không chịu trách nhiệm chứ!”


Tuy nhiên, mấy ngày này đúng là anh bận bịu xử lý chuyện nhà họ Tiêu nên không có thời gian quan tâm đến Đường Miên Miên.


“Được rồi, tôi vì anh mà không quản đường xá xa xôi, từ Giang Lăng chạy đến Yên Kinh, ở nơi đất khách quê người, một mình bơ vơ, còn bị người khác bắt nạt. Anh lại đối xử với tôi như vậy, xem ra tôi đã nhìn rõ bộ mặt thật của anh rồi”.


Đương Miên Miên tức giận, ấm ức, một giây sau liền nhập vai, giống như sắp khóc đến nơi.


Khiến cho Sở Phàm đau đầu.


“Cứ nói thẳng ra đi, cô muốn làm gì?”


“Hừ, như vậy còn được”, Đường Miên Miên đắc ý, nói tiếp: “Sở Phàm, tôi định mở rộng chi nhánh ‘Bảo Chi Lâm’ ở Yên Kinh”.


“Một mặt có thể chữa bệnh cứu người, mặt khác có thể làm vang dội tiếng tăm của “Bảo Chi Lâm”, giúp nó phát triển hơn nữa”.


Hai mắt Sở Phàm sáng lên, nói: “Vậy sao, đây đúng là chuyện tốt”.


Từ khi Đường Miên Miên tiếp quản thương hiệu “Bảo Chi Lâm” có tuổi đời hơn một trăm năm này, cô vẫn luôn làm việc chăm chỉ, tìm tòi nghiên cứu cách phát triển thương hiệu càng thêm lớn mạnh.


Mặc dù Bảo Chi Lâm có lịch sử lâu đời, danh tiếng vang dội, nhưng chỉ nổi tiếng ở khu vực Giang Bắc.


Còn ở Yên Kinh này, phần lớn thị trường đều bị các ông trùm dược phẩm độc chiếm, Bảo Chi Lâm là ‘người’ ngoài cuộc, mãi không thể chen chân vào được, nếu như Đường Miên Miên thật sự có thể mở rộng thương hiệu Bảo Chi Lâm, vậy thì đây đúng là một chuyện tốt.


“Có gì cần giúp thì cứ trực tiếp nói với tôi”, Sở Phàm cười.


“Hi hi, đây là anh nói đấy nhé, tôi chọn xong địa điểm rồi, anh qua đây giúp tôi vài ngày, kỹ thuật y tế của anh khá tinh xảo, xem xem có chỗ nào cần phải sửa đổi giúp tôi”, Đường Miên Miên vui vẻ nói.


Sở Phàm bất lực, người phụ nữ này đúng thật là không khách khí gì cả.



Một tiếng sau, Sở Phàm đã đến chi nhánh Bảo Chi Lâm.


Đường Miên Miên vốn xuất thân trong một gia đình quân nhân, vẻ ngoài lạnh lùng, cao ngạo, thái độ làm việc mạnh mẽ, quyết đoán.


Chi nhánh Bảo Chi Lâm cũng được trang trí theo phong cách hội trường y học cổ truyền Đông Hoa, cửa hàng rộng lớn, tổng diện tích năm sáu trăm mét vuông, được trang bị các loại dược liệu và thiết bị khác nhau, còn có bảy tám bác sĩ trung y đang làm việc”.


“Sao nào, mắt nhìn của tôi không tồi đúng không?”, Đường Miên Miên đắc ý khoe.


Sở Phàm quay đầu nhìn xung quanh vài lần: “Rất chuyên nghiệp”.


Đường Miên Miên tự hào nói: “Tất nhiên rồi, phải xem ai là người thành lập chứ”.


“Ban đầu tôi đã nghĩ sẽ nghiên cứu một thời gian ở bệnh viện Yên Kinh, nhưng khi đến đây mới phát hiện, các loại quy tắc, các kiểu chế độ rồi quan hệ giữa người với người, xử lý mấy việc này khiến tôi đau đầu muốn chết”.


“Mỗi ngày phải giải quyết bao nhiêu việc linh tinh đã đủ phiền rồi, làm gì còn thời gian chữa bệnh cứu người chứ? Điều này đi ngược lại với lý tưởng của tôi”.


Đường Miên Miên vươn vai, lộ ra xương quai xanh quyến rũ, lớp da trắng nõn, vòng eo thon thả mềm mại, hài lòng nói:


“Vì vậy, tôi đã thành lập phòng khám bệnh Bảo Chi Lâm, tự do tự tại, không bị ràng buộc, như vậy rất tốt”.


Một tia sáng lóe lên trong mắt Sở Phàm anh cười bất lực.


Tính cách của Đường Miên Miên là như vậy, thẳng thắn, bộc trực, cô không suy tính quá nhiều, muốn làm là làm, là người dám yêu dám hận.


Khi còn ở Giang Lăng, bởi vì cô là cô chủ cả của nhà họ Đường, lại là cháu gái của Phó Thiên Ân, bác sĩ nổi tiếng khắp vùng Giang Bắc, tất nhiên sẽ không có ai dám bắt nạt cô, cô có thể làm mọi chuyện theo ý mình.


Nhưng đến Yên Kinh thì khác, mất đi vầng hào quang trên người, chỉ như một con thỏ trắng đơn thuần khiến người khác thèm nhỏ dãi.


Thu hút những kẻ cặn bã giống như Mạnh Hoàng trước đây.


“Cho dù cô làm gì, tôi đều sẽ ủng hộ cô”, giọng điệu Sở Phàm bình thản, nhưng dường như trong đó có một nguồn năng lượng mạnh mẽ khiến cho Đường Miên Miên hừng hực khí thế.


Ngay sau đó, mọi người bắt đầu bận rộn, phòng khám bệnh mởi mở, có rất nhiều chỗ cần sửa đổi, có rất nhiều thiếu sót cần cải thiện.


Sở Phàm đưa cho Đường Miên Miên một số phương thuốc dựa theo ‘Huyền Y Bảo Điển’, trong đó có phương pháp châm cứu, xoa bóp,…


Mấy vị bác sĩ trong phòng khám đều là những bác sĩ đã nổi tiếng lâu năm, bọn họ mới đươc Đường Miên Miên thuê về, ban đầu bọn họ còn tràn đầy bất mãn, chĩa mũi về phía Sở Phàm.


Một cậu thanh niên trẻ chưa đến hai mươi tuổi lại đưa ra nhận xét và bình luận về các bác sĩ có tuổi nghề lâu đời, đã nghiên cứu y học Đông Hoa trong mấy chục năm, dựa vào đâu chứ?


Nhưng ngay sau đó, có vài bệnh nhân đến phòng khám, bọn họ bị mắc bệnh thấp khớp, bệnh tim, đau cột sống cổ, đau thắt lưng…các bệnh mà y học hiện đại bó tay nhưng vào tay Sở Phàm đều khỏi hết.







Các bác sĩ ngay lập tức nhìn anh bằng ánh mắt ngưỡng mộ, bọn họ không dám có bất kỳ bất mãn nào với Sở Phàm nữa.


Đường Miên Miên ở bên cạnh cười thầm, một tay chống má, khuôn mặt của cô tràn đầy vẻ kiêu hãnh và tự hào.


Anh chàng Sở Phàm này là một bác sĩ thiên tài mà ngay cả ông ngoại của cô là Phó Thiên Ân và Hoàng thánh thủ, trưởng khoa y học Đông Hoa cũng phải ngả mũ ngưỡng mộ, những bác sĩ này thì hiểu gì chứ.


Đôi khi cô cũng cảm thấy kỳ lạ, anh chàng này vì sao lại biết nhiều thứ đến thế, giống như một người toàn năng vậy, trên người anh lúc nào cũng có một sức hút đặc biệt bao phủ, khiến người ta say mê, đắm chìm, không thể nào thoát ra được”.


“Brừm”.


Khi mọi người đang tất bật làm việc thì đột nhiên một chiếc xe thể thao Maserati đi tới, ngạo nghễ đỗ trước lối vào phòng khám.


Ngay sau đó, một người phụ nữ trạc ba mươi tuổi, khắp người toàn là hàng hiệu, đeo kính râm, tay cầm túi xách Hermès bước ra khỏi xe, trông như một con thiên nga trắng đầy kiêu hãnh, bước trên đôi giày cao gót với vẻ mặt cao ngạo.


“Ai là người phụ trách ở đây? Nhìn thấy tôi mà không ra đón tiếp, không có quy củ gì cả, cái phòng khám này còn muốn làm nữa hay không đây?”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK