Mục lục
Chiến Thần Trở Lại – Sở Phàm – Vân Mộc Thanh
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 126: Nắm chắc 100%

Nhờ sự phối hợp của hai ông cháu Phó Thiên Ân và Đường Miên Miên, quá trình cấp cứu đã được tiến hành một cách hiệu quả, mọi người có mặt ở hiện trường đều hồi hộp, đổ mồ hôi lạnh vì lo lắng cho bệnh nhân.


Hồi sinh tim phổi, tạo nhịp tim, thay thế thở nhân tạo...


Trong hoàn cảnh cứu hộ hạn chế, Phó Thiên Ân đã cho thấy kinh nghiệm lâm sàng phong phú, nhanh mà không loạn, đâu vào đấy.


Nhưng như vậy cũng chỉ khiến bệnh nhân kéo dài sự sống thêm một lúc, ông ta vẫn hôn mê bất tỉnh, yếu ớt thoi thóp.


"Ông Phó, bố tôi thế nào rồi, ông nhất định phải cứu ông ấy", con gái ông cụ vừa sốt ruột vừa căng thẳng.


Phó Thiên Ân lau mồ hôi trên trán, cau mày nói: "Bệnh nhân đột ngột bị nhồi máu não, xuất huyết trong đầu ồ ạt, máu cung cấp cho tim không đủ, tạm thời bị sốc, tình trạng vô cùng nghiêm trọng".



Ông ấy bổ sung một câu: "Phải lập tức tiến hành phẫu thuật, nếu không hậu quả khó mà lường được...”


"Bây giờ chúng ta chỉ có thể hy vọng xe cứu thương mau chóng tới hiện trường...”


Bầu không khí ở hiện trường bỗng trở nên ngột ngạt.


Phó Thiên Ân cũng nảy sinh cảm giác bất lực nghẹt thở, ông ấy là chuyên gia, là bác sĩ thiên tài, nhưng phải có chỗ để thi triển y thuật mới được chứ, ở đây ngay cả một con dao phẫu thuật cũng không có, bảo ông ấy phẫu thuật cấp cứu kiểu gì đây?


Một ca nhồi máu não quy mô lớn và xuất huyết nhiều thế này, ngay cả một ca mổ bình thường cũng chưa chắc 100% cứu được bệnh nhân, chứ đừng nói đến tình trạng trước mắt.


Theo nghề y bốn mươi năm, lần đầu tiên Phó Thiên Ân nảy sinh cảm giác bất lực, cái cảm giác không tự chủ này thực sự rất khó chịu.


Lúc này Đường Miên Miên xinh đẹp bước tới, cầm điện thoại nói: "Bệnh viện nói rằng trên đường xảy ra tai nạn giao thông gây tắc đường, xe cứu thương đến muộn hai mươi phút".


Tin tức này không khác gì sấm sét giữa trời quang!


Sắc mặt Phó Thiên Ân lập tức thay đổi, với tình huống bây giờ của bệnh nhân thì phải tranh thủ thời gian, đâu thể chờ được hai mươi phút.


"Đợi, đợi, đợi đợi mấy người nửa ngày rồi cho tôi kết quả này? Mấy người cũng được coi là bác sĩ à!", con trai của ông cụ vừa kích động vừa phẫn nộ, trong tình thế cấp bách, anh ta cõng ông cụ hôn mê trên mặt đất lên lưng và quát tháo:


"Không cần xe cứu thương của mấy người nữa, tôi tự cõng bố tôi tới bệnh viện".


Phó Thiên Ân lập tức hét lên một tiếng: "Cẩn thận!"


Người đàn ông nghiêng lưng một cái, ông cụ đột nhiên ho khan liên tục, sau đó nghẹo đầu, hoàn toàn không còn sức sống.


"Bố, bố làm sao thế, bố đừng dọa con", con cái ông cụ quỳ trên mặt đất, khóc nức nở, đầy vẻ tự trách.


Phó Thiên Ân đi tới kiểm tra, bất đắc dĩ thở dài một tiếng: "Bệnh nhân đã qua đời".


Đường Miên Miên giậm đôi chân thon dài, tức giận chỉ trích: "Bệnh nhân xuất huyết não sợ nhất là xóc nảy, chỉ không cẩn thận một chút thôi là nguy hiểm tới tính mạng, ông ngoại tôi vất vả lắm mới giữ được một hơi thở của bệnh nhân, mấy người lại hại chết ông ấy...”


Con cái ông cụ tự trách, ân hận tát vào mặt mình.


Đám người hóng hớt xung quanh cũng nhao nhao chỉ trỏ thở dài, không khí thê lương hiu quạnh.


"Thôi, Miên Miên, đừng trách bọn họ, chung quy cũng là do chúng ta không đủ chu đáo nên mới xảy ra thảm kịch này", Phó Thiên Ân xua tay, sắc mặt cũng rất khó coi, hối hận tự trách mình.


Ông ấy lạy ông cụ một cái, đưa cho con cái ông ta vài nghìn tệ, đau xót nói: "Đây là tấm lòng của tôi, lo liệu hậu sự của ông ấy cho tốt nhé".


Tuy cấp cứu thất bại, nhưng phẩm giá cao thượng và tấm lòng y đức của Phó Thiên Ân thắng được sự tôn kính của tất cả mọi người, ánh mắt tất cả mọi người đều rực lửa, tràn đầy sự kính nể.


"Bệnh nhân vẫn cứu được".


Nhưng trong lúc này, đột nhiên truyền tới một giọng nói trầm thấp của đàn ông.


Mấy trăm ánh mắt ở hiện trường, bao gồm cả Phó Thiên Ân đồng loạt nhìn về phía phát ra giọng nói ấy.


Sở Phàm bước ra, bình tĩnh tự tin nói: "Bệnh nhân chỉ chết giả thôi, ông ta vẫn còn cách cứu được".


Trước đó, anh luôn quan sát chẩn đoán bệnh tình, tìm kiếm phương pháp chữa bệnh trong Huyền Y Bảo Điển, cuối cùng đưa ra kết luận này.


Chết giả? Vẫn cứu được?



Lời vừa nói ra lập tức gây nên sóng to gió lớn.


"Đúng là nực cười, tim bệnh nhân đã ngừng đập, ngừng hô hấp, không có bất kỳ dấu hiệu tồn tại, anh nói với tôi là có thể cứu? Lại còn chết giả? Nực cười", Đường Miên Miên tức giận, cô bước đôi chân xinh đẹp ra, khuôn mặt xinh đẹp tràn đầy kiêu ngạo, hùng hổ dọa người:


"Anh là ai? Lấy đâu ra cái kết luận kia?"


Mọi người xung quanh cũng chỉ trỏ:


"Bị thần kinh à? Phó thần y đã bảo không cứu được rồi, anh ta làm gì vậy? Chẳng lẽ anh ta còn giỏi hơn cả Phó thần y, y thuật cao siêu hơn?"


"Hừ, còn làm gì được nữa chứ, nói lung tung thôi, dạo gần đây nhiều người bất chấp để nổi tiếng quá, tôi thấy chắc chắn lại là streamer nổi tiếng nào đấy".


"Đúng là không có lương tâm, dùng người chết để nổi tiếng".


Vân Mộc Thanh cũng hơi căng thẳng, cô kéo góc áo Sở Phàm, nhỏ giọng nói: "Sở Phàm, hay là chúng ta đi mau thôi”.


Rõ ràng người này đã chết, Sở Phàm có giỏi thế nào thì cũng không thể giúp người chết sống lại.


Mọi người xung quanh chỉ trỏ Sở Phàm, tràn đầy khinh bỉ và phỉ nhổ.


Lúc này Phó Thiên Ân nhíu mày suy tư một lúc, ông ấy đứng dậy, khách khí hỏi: "Cậu bạn này, tại sao lại phán đoán bệnh nhân ở trạng thái chết lâm sàng? Mạng người quan trọng không thể đoán bừa".


Đúng là người lớn tuổi trải qua gió to sóng lớn, tính tình Phó Thiên Ân chững chạc và trầm ổn hơn nhiều.


"Ông ngoại? Sao ông lại tin một tên lừa đảo, cháu thấy anh ta chỉ muốn lấy lòng mọi người, mượn thanh danh của ông để nổi tiếng thôi”, Đường Miên Miên thở phì phò giậm chân, cô đã gặp nhiều người vô liêm sỉ không giới hạn thế này rồi.


"Hồ đồ, không có bằng chứng, sao cháu có thể tùy ý sỉ nhục người khác như thế!", Phó Thiên Ân mắng một tiếng, sau đó tiếp tục nói với Sở Phàm: "Cậu bạn, tôi xin lắng tai nghe".


Đường Miên Miên tức giận giậm chân, đầy vẻ oan ức, nghiến răng nghiến lợi, hận không thể ăn tươi nuốt sống Sở Phàm.


Sở Phàm gật đầu, cũng không khách khí, căn cứ vào bản ghi ghép Huyền Y Bảo Điển và nói:


"Đồng tử của bệnh nhân giãn ra, bất tỉnh, nhìn như triệu chứng của xuất huyết não, nhưng đây chỉ là hiện tượng giả. Tương tự vậy, ngón tay ông ta trắng bệch, huyết mạch không thông, trường hợp này rất có thể là não bị thiếu oxy, máu tắc nghẽn, thần kinh rơi vào tình trạng chết giả".


Phó Thiên Ân trầm tư một lúc, ông ấy đã thông suốt: "Vậy, phải cứu thế nào?"


"Đơn giản thôi, để cho bệnh nhân nằm thẳng tự nhiên, lấy kim châm huyệt đạo, nội quan, thần quan, bốn huyệt ở chân, dùng kim bạc xoắn để trị liệu, giữ kim trong một thời gian ngắn, di chuyển kim ngắt quãng, bệnh nhân ắt sẽ tỉnh”, Sở Phàm tiếp tục nói.


"Đông y?", Phó Thiên Ân hơi kinh ngạc, lại liếc nhìn Sở Phàm lần nữa, trong giới Đông y xuất hiện một nhân tài trẻ tuổi thế này từ bao giờ? Sao ông ấy chưa nghe ai nhắc đến.


"Ông ngoại, cháu đã nói rồi, đây chỉ là một tên lừa đảo thôi, anh ta tự biết trình độ y học thiếu thốn của mình sẽ bị lộ tẩy trước mặt ông nên cố tình lôi lý luận huyền bí khó giải thích của Đông y vào. Hừ, mấy cái tài mọn vặt vãnh".


Đường Miên Miên hừ một tiếng, kiêu ngạo khoanh hai tay: "Anh nghĩ tôi sẽ tin anh chắc?"


Đường Miên Miên cũng là nghiên cứu sinh của đại học y khoa nước Lệ và còn là bác sĩ ngoại khoa có tiếng ở trong nước, theo kinh nghiệm của cô, ngành Đông y này vàng thau lẫn lộn nhất, ngoại trừ những người giỏi bậc nhất ở Hạnh Lâm thì 99% là lừa đảo.







Hơn nữa, Đông y chú trọng nhất là tích lũy kinh nghiệm, gừng càng già càng cay, người này trẻ như vậy, không hơn mình mấy tuổi thì lấy đâu ra y thuật cao thâm chứ?


Sở Phàm hờ hững đáp lại một câu: "Y thuật của tôi dùng để trị bệnh cứu người, chứ không phải để cô tin tưởng".


"Cô tin hay không thì liên quan gì tới tôi?"


"Anh...”, Đường Miên Miên cắn răng, thở hổn hển.


Sở Phàm liếc nhìn đồng hồ ở cổ tay, bình tĩnh lên tiếng: "Năm phút đã trôi qua, nếu sau năm phút nữa, khí huyết của bệnh nhân ngược dòng thì thần tiên cũng khó cứu".


"Nhưng bây giờ vẫn còn cơ hội".


Phó Thiên Ân mừng rỡ, hỏi: "Cậu bạn, nếu cậu ra tay thì nắm chắc bao nhiêu phần trăm?"


Sở Phàm bình tĩnh như thường: "100%!"


Trong nháy mắt, cả hiện trường đều xôn xao.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK