Mục lục
Chiến Thần Trở Lại – Sở Phàm – Vân Mộc Thanh
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 46: Thượng bất chính hạ tắc loạn

“Ồ, ở đây có nhiều đồ chơi quá, đẹp ghê, vui ghê, bố ơi, bố mau qua xem nè…”


Thành phố đồ chơi trên tầng ba của khu vui chơi nhi đồng, Đan Đan trố mắt nhìn thấy muôn loại đồ chơi rực rỡ sắc màu, cô bé vui vẻ nhảy nhót, nụ cười vẫn luôn nở rộ trên gương mặt.


Sở Phàm vẫn ung dung đi theo sau, hưởng thụ giây phút ấm áp hiện tại.


Không thể không nói rằng tiền nào của nấy, mỗi một món đồ chơi ở đây đều hết sức tinh xảo, đầy đủ mọi kiểu dáng, thậm chí có vài cái còn khiến cho một người trưởng thành như Sở Phàm cảm thấy hứng thú dạt dào.


Nhưng giá tiền cũng không thấp, Sở Phàm tùy tiện lượn một vòng, gần như cái nào cũng từ mười ngàn tệ đổ lên, thậm chí còn có vài bản đồ chơi giới hạn đáng giá trăm ngàn tệ, thỉnh thoảng có vài món đồ chơi nhỏ cũng đã một hai ngàn, có thể nói đây chính là ‘cửa hàng đồ xa xỉ’ của trẻ con.



Nhưng với Sở Phàm, chẳng qua chỉ là muối bỏ bể mà thôi, có mua cả cửa hàng cũng dễ như trở bàn tay.


Tây Dã nằm ở nơi hoang vu nhưng lại có khoáng sản phong phú, mỏ kim cương, mỏ vàng, kim loại quý hiếm chiếm 70% tổng số Trung Nguyên, huống hồ chi Sở Phàm đại diện cho quân đội, doanh thu mỗi tháng qua mỗi cuộc giao dịch vũ khí, mậu dịch với phương Tây đều hơn trăm tỷ.


Anh là trưởng quan tối cao ở Tây Dã, số tài sản đứng tên anh nhiều đến mức anh còn không nhớ hết, người lên đến đẳng cấp như bọn họ thì tiền bạc cũng chỉ là một dãy số mà thôi.


“Woa, công chúa Bạch Tuyết kìa, đẹp quá”.


Đan Đan nhanh chóng nhìn thấy công chúa Bạch Tuyết nằm trong khu đồ chơi giới hạn.


Món đồ chơi ấy cao hơn môt mét, mái tóc bồng bềnh, có khí chất thần tiên thoát tục, cho dù là gia công hay là chất liệu đều vô cùng tinh xảo, nhìn thoáng qua còn ngỡ đây là người thật bước ra từ phim điện ảnh.


Đan Đan thích đến mức không nỡ buông xuống, đôi mắt cô bé cong cong như vầng trăng khuyết, cười mãi không ngừng.


Con gái vui vẻ, Sở Phàm cũng thấy thỏa mãn, lúc định mua món đồ chơi ấy, một nữ nhân viên bán hàng mặc đồ công sở, trông rất có khí chất đi về phía bọn họ.


“Thưa anh, nơi đây là khu mua sắm cao cấp, xin anh chú ý lời ăn tiếng nói, đừng la lớn, ảnh hưởng đến trải nghiệm mua sắm của các vị khách khác”.


Nữ nhân viên bán hàng trang điểm tỉ mỉ, nở nụ cười mỉm nghề nghiệp, cô ta nhanh chóng quan sát quần áo trên người Sở Phàm rồi lạnh giọng mà nói:


“Ngoài ra, phải nhắc nhở anh một câu, món đồ chơi mà cô bé đang cầm là công chúa Bạch Tuyết phiên bản giới hạn kỷ niệm một năm của Disney, giá cả lên đến 188.888, nếu như làm hư thì phải bồi thường theo giá gốc, mong anh tự lượng sức mình”.


Tuy cô ta ăn nói có vẻ khách sáo nhưng ai cũng nhận ra sự kiêu ngạo và khinh thường Sở Phàm qua lời lẽ của cô ta, cứ như thể Sở Phàm không phải là khách hàng mà chỉ là ruồi nhặng bẩn tầm mắt của cô ta vậy.


Đan Đan giống như một đứa trẻ phạm lỗi, cô bé tủi thân cúi gằm đầu xuống nấp ra sau lưng Sở Phàm.


Sở Phàm cũng khẽ nhíu mày, cảm thấy nữ nhân viên bán hàng này phân biệt đối xử giữa giàu và nghèo hơi quá trớn rồi, có phải giao tiếp với người giàu nhiều quá nên cảm thấy mình cao quý hơn người ta không?


Nhưng anh cũng không đến nỗi làm khó nữ nhân viên bán hàng, chỉ hờ hững gật đầu.


“Tôi biết rồi”.


“Chúc anh mua sắm vui vẻ”, nữ nhân viên bán hàng trả lời qua loa rồi quay lưng bỏ đi.


Cô hừ lạnh đầy vẻ khinh thường, loại nhà quê như thế này, từ trên xuống dưới cộng lại cũng chưa quá một ngàn tệ, có thể mua nổi đồ ở cửa hàng bọn họ hay không?


Không cần phải hỏi, chắc chắn là dẫn con gái sang đây chụp hình đăng lên vòng bạn bè để làm màu, cô ta đã nhìn thấy nhiều hạng bất tài vô dụng không có tiền còn thích khoe khoang rồi.


Lãng phí thời gian của bà đây thật, xem ra hôm nay không bán được hàng, chẳng có hoa hồng.


“Bố ơi, hay là mình trả công chúa Bạch Tuyết lại đi, chúng ta về nhà thôi…”


Đan Đan lưu luyến chơm chớp đôi mắt to tròn, giương mắt nhìn Sở Phàm.


“Trả lại à?”, Sở Phàm sững sờ: “Đan Đan, đây là quà mà bố muốn mua cho con”.


“Không cần đâu, mắc quá…”, Đan Đan lắc đầu, cô bé rất hiểu chuyện: “Mẹ kiếm tiền khó lắm, còn chẳng nỡ bỏ tiền đi taxi nữa, Đan Đan không muốn tăng thêm gánh nặng cho mẹ đâu”.



Sở Phàm lập tức cảm thấy chua xót, anh không biết nên nói gì với con.


Ban đầu anh còn trách Vân Mộc Thanh không chăm sóc tốt cho Đan Đan, con gái mình còn chẳng có nổi một món đồ chơi. Nhưng bây giờ nghĩ lại mới thấy đó là vì con gái mình quá hiểu chuyện, con bé lựa chọn lặng lẽ chịu đựng hết thảy mọi thứ.


“Bố, bố không cần phải tự trách đâu, không sao mà”, Đan Đan an ủi Sở Phàm như bà cụ non, cô bé cười ngọt ngào:


“Bố dẫn Đan Đan đến đây là Đan Đan đã thấy vui lắm rồi, Đan Đan không cần đồ chơi đâu”.


“Đan Đan có gấu nhỏ là đủ rồi!”, Đan Đan vui vẻ giơ con gấu nhỏ hơi cũ kỹ trong tay lên, sự yêu thích đong đầy trong đôi mắt cô bé: “Gấu nhỏ là bạn tốt nhất của con, lần nào mẹ tăng ca thì gấu nhỏ cũng ngủ với con, bầu bạn với con đó”.


“Đan Đan thỏa mãn lắm rồi”.


Sở Phàm cảm thấy mũi mình xon xót, dường như có thứ gì đó đang dâng lên trong đôi mắt anh, anh ngồi xổm xuống, nhìn con gái với vẻ chân thành rồi nói:


“Đan Đan nói đúng, gấu nhỏ là bạn tốt nhất của Đan Đan, sau này không chỉ có gấu nhỏ, bố mẹ, mà còn có cả công chúa Bạch Tuyết nữa, tất cả đều là bạn tốt nhất của Đan Đan, sẽ cùng Đan Đan trưởng thành”.


Sở Phàm vuốt ve gò má mềm mại của con gái mình, trong lòng thấy rất hạnh phúc, anh quay sang nói với nữ nhân viên bán hàng: “Chào cô, giúp tôi gói công chúa Bạch Tuyết lại”.


Nữ nhân viên bán hàng đang chán chường chụp hình tự sướng, nghe Sở Phàm nói thế, cô ta lập tức sững sờ.


Cô ta cẩn thận quan sát Sở Phàm từ trên xuống dưới rồi nói một cách ngạc nhiên: “Anh chắc chắn rằng mình muốn mua món đồ chơi này hả? Đây là bản giới hạn, hơn 180 ngàn tệ đấy!”


180 ngàn tệ, rất nhiều người làm lụng suốt cả đời cũng không tiến được nhiều tiền như thế, có nhìn thế nào đi chăng nữa thì cái tên cũng không giống với người mua nổi nó.


Sở Phàm nhíu mày, cảm thấy nhân viên bán hàng này hơi lắm lời.


“Con gái tôi muốn mua món đồ chơi ấy, cô gói lại cho tôi”.


Vào lúc này, giọng nói lảnh lót của một người phụ nữ vang lên, ngữ khí giống hệt như ra lệnh.


Sở Phàm nhíu mày nhìn về hướng ấy, một đôi mẹ con ăn mặc thời thượng, trông rất có khí phách, ưỡn ngực ngẩng cao đầu mà đi về phía anh.


Đôi mẹ con ấy mặc ‘đồ gia đình’ đắt tiền, người lớn có dáng người nóng bỏng, trông rất xinh đẹp, người nhỏ trang điểm xinh xắn, mặc áo khoác thời thượng, đeo túi LV, vừa nhìn đã biết hai mẹ con này có gia thế hơn người, đi đến đâu cũng là phong cảnh đẹp mắt.


Nhìn thấy hai mẹ con ấy, Đan Đan e dè nấp sau lưng Sở Phàm như thể hơi sợ hãi và tự ti, cô bé tủi thân: “Bố ơi, bạn ấy chính là Liễu Du Du, đây là mẹ của bạn ấy, Hàn Mai. Mẹ của bạn ấy mở thẩm mỹ viện, nhà giàu lắm”.


Đây là Liễu Du Du đã sỉ nhục con gái mình, bắt nạt con bé giữa chốn đông người sao?


Sở Phàm lặng lẽ quan sát hai mẹ con xinh đẹp ấy, đến một đứa con nít mới tí tuổi đầu như Liễu Du Du cũng tự cao tự đại, dường như chẳng xem ai ra gì.







Anh thầm cười lạnh: Đúng là thượng bất chính hạ tắc loạn.


Hôm nay vừa khéo đụng mặt nhau ở đây, lại ‘vừa khéo’ giành đồ chơi với con gái mình, chắc hẳn là có ý đồ xấu xa.


“Vân Đan, cậu cũng đến đây mua đồ chơi hả?”


Quả nhiên, Liễu Du Du mỉm cười đi về phía bọn họ, cô bé nở nụ cười đắc ý, bật cười mỉa mai: “Chỉ có điều đồ chơi ở đây mắc như thế, cậu có mua nổi không? Không phải là tùy tiện lượn lờ chụp vài tấm hình rồi mang lên nhà trẻ chém gió với tụi tớ chứ?”


“Cậu, cậu nói bậy”, Đan Đan tức giận trừng mắt nhìn con bé: “Bố đã hứa sẽ mua công chúa Bạch Tuyết làm quà cho tớ rồi, hừ”.


“Nhưng bây giờ công chúa Bạch Tuyết là của tớ”, Liễu Du Du càng tỏ ra đắc ý tợn, trông có vẻ hớn hở lắm khi báo thù thành công, cô bé quay sang nũng nịu với mẹ mình: “Mẹ ơi, mẹ sẽ mua cho con mà, đúng không ạ”.


“Tất nhiên rồi, con gái ngoan của mẹ muốn cái gì thì mẹ đều sẽ mua cho con hết”.


Hàn Mai mỉm cười đáp lại con bé, ngón tay ngọc ngà trắng trẻo lấy tấm thẻ từ trong túi LV ra, không buồn nhìn Sở Phàm mà căn dặn nữ nhân viên bán hàng một cách kiêu ngạo:


“Đi gói lại cho tôi”.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK