Mục lục
Chiến Thần Trở Lại – Sở Phàm – Vân Mộc Thanh
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 429: Khương Mạn Quan đã chết!

“Hí hí hí!”


Như cảm nhận được dũng khí không sợ cái chết của Khương Mạn Quan, chiến mã bên dưới gầm lên, như một tia sấm sét, lao về phía quân đội Đông Hoa.


Phác đao trong tay Khương Mạn Quan càn quét khắp nơi, từng nhát đao giáng xuống, gây lên chấn động dữ đội!


Hơn chục binh lính lao vào ngăn cản, thanh kiếm dài trên tay đều bị chém đứt thành hàng trăm mảnh.


Hàng chục lá chắn cộng thêm sự bao vây công kích nhưng đều bị lão ta đánh văng ra tám phương tứ hướng một cách dễ như trở bàn tay.


Hàng trăm mũi tên bắn ra, giống như một cơn mưa ập đến, quét qua người lão ta.


“Lui xuống!”


Sở Phàm ra lệnh cho quân Long Hồn rút lui, một mình cầm giáo dài, hùng hổ xông về phía Khương Mạn Quan.



“Ha ha, tới đây!”


Khương Mạn Quan kiêu ngạo, rống lên một tiếng, giơ phác đao trong tay lên, lão ta đã không còn đường lui.


Bụp!


Hai người lập tức lao vào chiến đấu, bọn họ giao đấu trên dưới mười chiêu, ánh đao lóe lên, tư thế hào hùng.


Cả hai đều là những mãnh tướng trên chiến trường, một chiêu rồi lại thêm một chiêu, mặc dù không lộng lẫy như trong phim điện ảnh, nhưng sức sát thương vô cùng mạnh mẽ, máu me bắn tung tóe, rúng động bốn phương.


Đội quân đang đứng quan sát không khỏi cảm thấy da đầu tê dại, trong tim nhiệt huyết bừng bừng.


Cuộc chiến giữa Sở Phàm và Khương Mạn Quan vẫn tiếp tục.


Mười phút sau đã giao đấu hơn một trăm chiêu.


Dần dần, thể lực của Khương Mạn Quan không còn theo kịp lực đánh của lão ta, các vết thương trên người nối tiếp nhau, đầu nhọn của giáo dài xuyên qua cánh tay và đùi của lão ta.


Khương Mạn Quan đầu tóc bạc phơ, xem thường cái chết, đương nhiên sẽ không rút lui dù chỉ nửa bước.


Bi tráng, chấn động và đáng khâm phục!


“Hí hí hí…”


Sau một tiếng gầm dài, con ngựa chiến của Khương Mạn Quan ngã khuỵu xuống đất, chết ngay tại chỗ.


“Bụp!”


Cùng lúc này, cây giáo dài trong tay Sở Phàm lóe lên một tia lạnh lẽo, nhanh, chuẩn, chính xác đâm xuyên qua ruột gan của của Khương Mạn Quan!


“Khương lão!”


“Chiến thần!”


Hạ Hầu Quốc và tất cả đệ tử của Khương Mạn Quan đều há hốc mồm kinh ngạc, các binh lính Tây Hạ nước mắt giàn giụa.


Cho dù quân bại thảm hại, cho dù bị bao vây tứ phía, cho dù không có khả năng chiến thắng.


Khương Mạn Quan không bao giờ bỏ chạy, không bao giờ đầu hàng, càng không bao giờ hổ thẹn.


Một con ngựa già, một phác đao đơn sơ, một cụ già đã chiến đấu hết mình đến thời khắc cuối cùng của trận chiến, chiến đấu hết mình đến giây phút cuối cùng của cuộc đời.


“Phụt!”


Khương Mạn Quan phun ra một ngụm máu, cảm thấy mạng mình đã sắp tận, thế giới trước mắt càng lúc càng mờ mịt.


Những chuyện quá khứ hết cảnh này đến cảnh khác hiện ra trước mắt, những thước phim quá khứ trôi qua như một cuốn phim.


Lão ta nhìn thấy một thanh niên trẻ tuổi tràn đầy nhiệt huyết đi tòng quân, quỳ lạy trưởng thôn, từ biệt cha mẹ họ hàng, kiên quyết gia nhập quân đội.


Lão ta nhìn thấy khung cảnh đêm tân hôn, dưới ánh nến sáng lung linh, sự e ấp trìu mến của người phụ nữ lão ta yêu.


Lão ta nhìn thấy khung cảnh bại trận quay về, chỉ còn lại mười mấy anh em ôm nhau, khóc lóc thảm thiết.


Bức tranh cuối cùng là những thăng trầm của cuộc đời, một người đàn ông trung niên cường tráng với ánh mắt sắc bén, mặc tướng phục, trong tiếng reo hò của hàng vạn người, lên sân khấu nhậm chức danh tướng, nhận con dấu của sáu nước, trở thành Chiến thần lục quốc!


Phong thái tài hoa tuyệt vời, khí thế anh hùng ngút ngàn.


Lúc này, khung cảnh trước mắt Khương Mạn Quan đã trở thành một màu đen như mực, mọi ý thức đều tan biến.


“Bộp!”


Phác đao trong tay đột nhiên rơi xuống bãi cát vàng, cả cơ thể mất đà đổ xuống.


Lão ta sinh ra vì chiến tranh, chết cũng vì chiến tranh.



Cho dù đã chết, cơ thể vẫn hiên ngang, đầu đội trời, chân đạp đất, quang minh lỗi lạc.


Sở Phàm hất tay: “Mang rượu tới đây”.


Sở Phàm đón nhận bình rượu Tây Phong Liệt, chân đạp lên cát vàng, ánh mắt cung kính: “Sở Phàm của Đông Hoa, cung tiễn Chiến thần Khương lão”.


Bộp bộp bộp!


Hàng trăm nghìn binh lính Đông Hoa đồng thanh hét lớn:


“Cung tiễn Chiến thần Khương lão”.


Cát vàng thổi qua, khẽ chạm vào bộ giáp nhuốm máu của Khương Mạn Quan, râu tóc bạc phơ đung đưa trong gió.


Vị Chiến thần oanh tạc chiến trường một thời bây giờ đã ngã xuống.


Ngày hôm sau, một tin tức truyền đến lãnh thổ Đông Hoa, lập tức kích nổ các đảng cầm quyền và phe đối lập, làm dấy lên sự kích động của vô số người dân.


“Quân thần Long Hồn, thắng lớn trở về”.


“Chiến thần lục quốc Khương Mạn Quan đã chết, Quốc quân của Tây Hạ đầu hàng, ba trăm nghìn binh lính của Đông Hoa tiến vào thủ đô của Tây Hạ”.


“Chúng ta thắng rồi, chiến tranh kết thúc rồi”.


Trong phút chốc, toàn bộ đảng cầm quyền và phe đối lập đã bị chấn động lớn, không thể tin được.


Khi các quan chức cấp cao của các quốc gia khác biết tin này, bọn họ còn sốc hơn gấp nhiều lần.


Khương Mạn Quan là nhân vật như thế nào, là vị Chiến thần thống trị cả một thời đại, trong lòng mọi người, lão ta là một vị thần bất khả chiến bại!


Bây giờ, Khương Mạn Quan bất khả chiến bại lại bị một vị tướng quân trẻ tuổi của Đông Hoa đánh bại?


Ngay lập tức, các cơ quan tình báo của các quốc gia khác nhau mau chóng hành động, lập tức đặt thông tin về vị ‘Quân thần của Long Hồn’ này lên cấp độ cảnh báo cao nhất, hàm ý chỉ đây là mối đe dọa vô cùng lớn!


Nhiều bộ phận toàn lực nghiên cứu, điều tra tất cả các thông tin và tin tức về vị Quân thần Long Hồn này, muốn tìm hiểu một cách triệt để.


Tuy nhiên, dưới sự bảo vệ cực độ của Bộ quân sự và sở công văn của Đông Hoa, tính bảo mật thông tin của Sở Phàm ngay lập tức được nâng lên mức cao nhất, người ngoài căn bản không thể nào moi được bất cứ thông tin gì.


Cả thế giới chỉ biết đến vị tướng quân được mệnh danh là ‘Quân thần Long Hồn’ này gây chấn động khắp trong và ngoài nước, còn không hề biết gì về ngoại hình, tin tức, người nhà hay bạn bè của anh.


Ở trong phủ Bình Tây của nhà họ Ngô ở Tây Dã.


Ngô Trấn Quân nhìn các tin tức tràn ngập trên các phương tiện truyền thông và internet.


Ông ta vẫy tay với quản gia ở bên cạnh, khàn giọng nói: “Truyền lệnh của tôi, bắt đầu từ ngày hôm nay, nhà họ Ngô tuyên bố sẽ rút lui hoàn toàn. Giao ra tất cả các tập đoàn thuộc nhà họ Ngô, nhà họ Ngô sẽ không bao che cho bất kỳ quan chức hay giám đốc doanh nghiệp nào nữa, tất cả con cháu nhà họ Ngô đều sẽ rút khỏi giới kinh doanh, rút khỏi giới chính trị và quân đội, từ giờ sẽ không màng chuyện thế sự nữa”.


“Lão gia!”


Nét mặt quản gia đầy ấm ức, nghẹn ngào nói: “Như vậy sẽ khiến nhà họ Ngô bị diệt vong, ông phải suy nghĩ thật kỹ”.


Nếu không có quyền lực thì vương tộc nhà họ Ngô chẳng qua chỉ là một con lợn béo ú, có thể duy trì sự hưng thịnh trong hai ba đời tiếp theo, nhưng chỉ trong vài thập kỷ nữa, nhà họ Ngô chắc chắn sẽ suy tàn và thậm chí là diệt vong.


Ngô Trấn Quân nhắm chặt hai mắt, khàn giọng nói: “Tôi đã quyết rồi, đi làm đi”.


Trước đây, ông ta không cam tâm để gia tộc nhà họ Ngô lui về ở ẩn.


Trong lòng ông ta nung nấu ý định trả thù, chờ Sở Phàm bị Khương Mạn Quan lật đổ, nhân cơ hội vùng lên đánh trả Sở Phàm.







Nhưng giờ đây, Sở Phàm đã đánh bại Chiến thần lục quốc Khương Mạn Quan, chiến thắng lẫy lừng trở về, anh trở thành anh hùng và vị cứu tinh trong mắt hàng triệu đồng bào Đông Hoa.


Lúc này đối đầu với anh thì rõ ràng là tự tìm đường chết.


Vì vậy, Ngô Trấn Quân đã làm theo thỏa thuận trước đó với Sở Phàm, lui về ở ẩn.


Có thể nhà họ Ngô sau khi lui vể ở ẩn sẽ dần suy tàn, nhưng nếu không rút lui, từ bây giờ Ngô Trấn Quân có thể bắt đầu đếm ngược đến thời khắc diệt vong được rồi.


Những gì Ngô Trấn Quân có thể làm đó là cố gắng hết sức để giữ gìn dòng máu của gia đình nhà họ Ngô, tránh tối thiểu bi kịch xảy ra cho chính con trai của mình.


Còn về tương lai của nhà họ Ngô đi đâu về đâu thì đành thuận theo ý trời vậy!


“Vâng, lão gia!”


Quản gia lau nước mắt, nén đau thương bước ra khỏi khu nhà, lại ngẩng đầu liếc nhìn ‘phủ Bình Tây Vương’ uy nghiêm, lộng lẫy ở trước mắt, trong lòng dâng lên một cảm giác mất mát khó tả.


Ông ta hiểu rằng, nhà họ Ngô, đã thua rồi!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK