Mục lục
Chiến Thần Trở Lại – Sở Phàm – Vân Mộc Thanh
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 326: Đó là uyên ương!

Hôm nay Vân Mộc Văn mặc một chiếc áo len rộng thùng thình, phía dưới là quần legging bó sát, nâng cặp mông tròn trịa, cả người mang theo hơi thở thanh xuân tràn đầy sức sống.


Cô ấy rúc vào người Sở Phàm, mùi táo xanh xộc vào mũi, xem ra đã một tháng không gặp, đứa trẻ này đã bắt đầu trưởng thành rồi sao?


Sân bay phẳng lì bây giờ cũng đã hơi nhô lên, hình thù vẫn còn khá thô sơ, giống như hai cái bánh bao nhỏ tinh xảo, dường như có thể nằm gọn trong lòng bàn tay.


“Anh, anh rể, anh có nhớ đến cô em gái xinh tươi mơn mởn này không, hi hi”, cánh tay Vân Mộc Văn vẫn kẹp chặt cổ Sở Phàm, cười hi hi nói.


“Nhớ em á? Không hề nhé”.


Sở Phàm khẽ rung động, nhưng không thể hiện ra ngoài, đẩy cô ấy ra, thậm chí còn bày ra bộ mặt chê bai phủi phủi quần áo.


“Những ngày em không ở đây, bọn anh vui biết nhường nào, phải không Đan Đan?”



“Vâng vâng vâng”, cô gái nhỏ ngậm kẹo hồ lô, liên tục gật đầu như gà mổ thóc.


Cô bé cười khúc khích nói: “Dì à, dì chạy đến Yên Kinh tìm nhà cháu có phải là do dì lại trốn học, sợ bị mắng nên mới chạy đến đây không”.


Đau lòng.


Vân Mộc Văn suýt nữa tức hộc máu mồm, cô ấy hờn dỗi bóp chặt khuôn mặt nhỏ nhắn của Đan Đan: “Con sói nhỏ này, cháu lắm lời thế, thật phí công dì thương cháu như vậy”.


Cô ấy quay người, lại rúc mình vào lòng của Vân Mộc Thanh: “Chị…”


Vân Mộc Thanh thẳng thừng quay đầu rời đi: “Tối nay ăn gì đây?”


“Nghe nói có nhà hàng đồ nướng ngon lắm, cuối tuần còn có chương trình giảm giá 50% cho các cặp đôi nữa”.


“Oa, thịt nướng, Đan Đan thích lắm, nhưng còn dì thì sao?”


“Để em ấy tự mình gọi ship đồ ăn đi, dù em ấy cũng quen rồi”.


“Ý kiến hay”.


Vân Mộc Văn: “????”


“Này, em là thiếu nữ nhỏ bé yếu ớt thế này mà mọi người không quan tâm em sao? Dù sao cũng phải giúp em kéo vali đi chứ, nặng lắm đó”, Vân Mộc Văn phồng má trợn mắt, tức giận giậm chân tại chỗ.


Vì sao, vì sao cuộc sống lại đối xử tàn nhẫn với một ‘chó độc thân’ như cô ấy như vậy chứ.


Thật là quá đáng!


Sự xuất hiện của Vân Mộc Văn càng làm cho cuộc sống của Sở Phàm thêm phần thú vị, một cô em vợ kỳ quái lắm chiêu, ngày nào cũng đối đầu, cãi nhau qua lại cũng rất hay.


Trong một tuần tới, cuộc sống của Sở Phàm vẫn rất bình yên.


Hôm đó, Lý Tiêu Kiều đã gửi mấy tấm vé mời đến ‘Câu lạc bộ cưỡi ngựa’, thành tâm thành ý mời gia đình Sở Phàm đến tham gia.


“Anh Sở, sân cưỡi ngựa này mới được khai trương, tôi đặc biệt chuẩn bị một số ngựa tốt cho anh và gia đình, nếu có thời gian, hoan nghênh anh đến chơi”.


“Chuyện trước đây từng đắc tội với anh, vẫn luôn muốn tìm cơ hội xin lỗi anh, mong anh thứ lỗi cho”.


Mặc dù bây giờ nhà họ Lý đang nắm quyền hành của thế giới ngầm, nhưng Lý Tiêu Kiều biết rõ chủ nhân thực sự của thế giới ngầm Yên Kinh chính là Sở Phàm.


Nhà họ Lý chỉ là một con bài ở trên bề mặt nổi mà thôi, vì vậy nên cô ta đối xử với Sở Phàm rất kính cẩn lễ phép, đối với hiểu lầm trước đây, cô ta vẫn luôn muốn tìm cơ hội để bù đắp, xoa dịu mối quan hệ giữa hai người.


Sở Phàm không quá để tâm đến việc này, còn định từ chối, nhưng hai cô gái nhỏ Vân Mộc Văn và Đan Đan lại rất thích cưỡi ngựa.


Không chịu nổi sự bất bình của hai cô gái, Sở Phàm chỉ có thể đồng ý, hai người lập tức vui mừng hoan hô ầm ĩ.


“Bố, con nói cho bố nghe một bí mật nhé, gần đây mẹ đang chuẩn bị một món quà cho bố đấy”, Đan Đan nói với Sở Phàm bằng giọng điệu đầy bí ẩn.


Sở Phàm mỉm cười, ôm lấy con gái nói: “Ồ, quà gì vậy con?”


Chẳng trách, mấy ngày nay Vân Mộc Thanh cứ tự nhốt mình trong phòng, ra vẻ thần thần bí bí.


Bàn tay nhỏ của Đan Đan nắm lấy hai bím tóc, chớp chớp đôi mắt ngấn nước, nói: “Bố tự mình đi xem không phải là biết rồi sao?”


Cô bé chào Sở Phàm rồi chạy đi, ra hiệu đi lên lầu.


Sở Phàm mỉm cười, bước nhẹ lên cầu thang, sau đó đột nhiên mở cửa.



Vân Mộc Thanh đang ở trong phòng, giật mình hoảng hốt, vội vàng giấu gì đó sau lưng.


“Em đang làm gì vậy?”, Sở Phàm bước tới.


“Có, có làm gì đâu, em, em đang thu dọn quần áo thôi mà”, Vân Mộc Thanh bối rối nói, đôi mắt né tránh, khuôn mặt xinh đẹp đỏ ửng, trên trán cô hiện rõ bốn từ ‘em đang nói dối’.


Sở Phàm liếc nhìn bàn tay đang giấu giếm gì đó sau lưng của Vân Mộc Thanh: “Lấy ra đây cho anh xem nào?”


Vân Mộc Thanh lắc đầu.


Đột nhiên, Sở Phàm xông tới, cướp lấy từ tay Vân Mộc Thanh khiến cho cô vừa tức vừa ngại, liên tục giậm chân: “Trả cho em, trả cho em”.


“Thì ra là một cái khăn”.


Sở Phàm hiểu ra, nhìn lướt qua chiếc khăn xộc xệch mới hoàn thành được một nửa, nghĩ, đây chính là quà tặng cho mình sao?


“Ừ, tốt quá, trời lạnh như vậy, có chiếc khăn này để giữ ấm, anh thích lắm”.


Vân Mộc Thanh khịt mũi: “Ai nói là tặng cho anh chứ, đồ không biết xấu hổ”.


Nhưng trong lòng cô vẫn rất vui, cảm thấy rất ngọt ngào.


“Sao em lại thêu hình hai con ngỗng béo lên đây thế? Đây có nghĩa là gì?”, Sở Phàm chỉ vào hai con vật thuộc họ nhà chim ở trên khăn.


“Uyên ương, đó là uyên ương!”, Vân Mộc Thanh tức giận giậm chân.


Sở Phàm cười càng tươi.


Vân Mộc Thanh giành lại cái khăn, hờn dỗi đấm vào người anh.


Cô yếu ớt nói:


“Em nhớ anh từng nói, ở Tây Dã chỗ anh, mỗi năm khi tới mùa đông, những ngọn núi bị bao phủ bởi lớp tuyết dày, bầu trời như đóng băng, thời tiết vô cùng khắc nghiệt”.


“Theo phong tục địa phương, những cô gái trẻ sẽ đan một chiếc khăn cho người đàn ông mình yêu để bày tỏ tình cảm của mình”.


“Em cũng muốn đan cho anh một cái, nhưng đây là lần đầu tiên người ta làm, sắp nửa tháng rồi mới hoàn thành một nửa, lại còn bị anh chê cười”.


Vân Mộc Thanh hờn dỗi nhìn Sở Phàm, đồng thời duỗi bàn tay trắng như ngọc có nhiều vết kim đâm ra: “Vì anh mà tay em sắp bị đâm thành tổ ong rồi đấy, thế mà không biết trân trọng”.


Trong lòng Sở Phàm dâng trào một cảm giác ấm áp, anh nắm chặt bàn tay ngọc ngà của Vân Mộc Thanh, sau đó choàng chiếc khăn mới hoàn thành một nửa lên cổ, cười nói: “Đẹp không? Anh thích lắm”.







Vân Mộc Thanh chớp chớp đôi mắt ngấn nước, cô hừ nhẹ một tiếng: “Như thế còn được”.


“Thật ra thì tay nghề của em rất tốt đấy chứ, đặc biệt là hai con ngỗng béo mập mạp này, giống hệt em, rất dễ thương”.


“Uyên ương, đó là uyên ương”, Vân Mộc Thanh hờn dỗi trừng mắt nhìn Sở Phàm, sau đó, cô đột nhiên phản ứng lại.


“Anh dám nói em béo, em liều mạng với anh!”


Sau đó hai thân hình xông vào đấu đá nhau, vang lên tiếng cười sảng khoái, đặc biệt sinh động hài hòa.


Rất lâu sau.


Sở Phàm nhìn trần nhà, trong lòng trào dâng một cảm xúc phức tạp.


“Bây giờ đã sắp đến đại hàn, ở phía bên Tây Dã sương tuyết bao phủ, không biết các anh em ở Tây Dã bây giờ như thế nào rồi”.


Vẫn cởi trần, hòa mình trong làn bao tuyết, rèn luyện ý chí, rèn luyện thân thể.


Liệu cô gái trong lòng đã tặng cho các cậu ấy một chiếc khăn mà cô ấy tự đan, sau đó đỏ mặt bước đi trong tiếng hò reo ầm ĩ của các anh em.


Liệu có phải vẫn đang kiên trì trấn giữ vùng biên cương, giấu mọi đau khổ và nước mắt vào trong, đứng trước cơn gió tây thổi cuồn cuộn, cũng không để nước mắt trào ra.


Liệu có còn sống hay không?


“Năm năm rồi, anh rất nhớ bọn họ, Sở Phàm tự lẩm bẩm, giọng nói mang theo nhiều cảm xúc phức tạp.


Vân Mộc Thanh không nói gì, chỉ lăng lẽ ôm chặt anh từ phía sau một cách đầy dịu dàng và ấm áp.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK