Mục lục
Chiến Thần Trở Lại – Sở Phàm – Vân Mộc Thanh
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 393: Nể mặt cậu lắm rồi đấy

Mắt Diệp Vinh Hữu ánh lên sự tham lam, nói ẩn ý: "Em họ à, bây giờ mấy miếng đất kia đang sốt lắm đấy, cộng thêm mạng lưới quan hệ của tôi và thực lực của nhà họ Diệp, thổi giá thêm chút nữa thì sẽ hốt bạc đấy, biến cậu trở thành đại gia bạc triệu là chuyện dễ như trở bàn tay".


Giọng điệu của hắn trở nên cực kỳ nồng nhiệt: "Em họ, cậu tin tôi thì giao giấy tờ nhà đất đây, tôi làm hết cho, sau này cậu chỉ cần ngồi mát ăn bát vàng thôi. Thấy thế nào?"


"Hai anh em chúng ta hợp tác, cùng nhau gây dựng nghiệp lớn!"


Sở Phàm không tỏ vẻ ra mặt nhưng trong lòng thì cười khẩy.


Chẳng trách Diệp Vinh Hữu này lúc nào cũng khinh thường mình, hôm nay lại chủ động tới đón mình, thì ra là nhắm vào mấy miếng đất.


Cuối cùng cũng lòi cái đuôi cáo ra rồi.



Diệp Mỹ Na chớp chớp đôi mắt to tròn, hơi ngờ ngợ nói: "Anh Vinh Hữu, vậy không hay lắm đâu, giấy tờ của mấy miếng đất đó là cô để lại cho Sở Phàm, chúng ta lấy dùng kỳ lắm".


Diệp Vinh Hữu nóng ruột, vội quát: "Đàn bà con gái thì biết cái gì, anh đang giúp cậu ta, bọn anh đang bàn chuyện làm ăn!"


"Giấy tờ đất đó trong tay cậu ta chỉ là giấy vụn, vào tay anh sẽ phát huy được giá trị lớn nhất. Em họ, đây là cơ hội hiếm có, cậu phải nắm bắt lấy đấy".


Diệp Mỹ Na tức giận bĩu môi, không thèm nói chuyện với Diệp Vinh Hữu nữa.


Sở Phàm cũng bình thản nói: "Chị Mỹ Na nói đúng, tạm thời tôi vẫn chưa có ý định đầu tư, sau này hãy bàn tới số giấy tờ đất đó đi".


Diệp Mỹ Na cong mắt cười, vui vẻ khoác tay Sở Phàm, tỏ vẻ đắc ý.


Diệp Vinh Hữu cũng sầm mặt xuống, hắn tức giận há miệng nhưng đành phải nuốt cục tức xuống.


"Được, cậu cứ từ từ suy nghĩ, đều là người nhà cả, sau này còn chung sống với nhau nhiều, ha ha".


Diệp Vinh Hữu cũng là tay đã lão luyện trên thương trường, thủ đoạn độc địa, hiểu rõ đạo lý "dục tốc bất đạt", nên không thúc giục thêm nữa.


Nhưng trong lòng hắn thì cười khẩy khinh bỉ, sao hắn có thể nhả miếng thịt dâng lên tới tận miệng ra được cơ chứ?


Đối với hắn, giấy tờ đất trong tay Sở Phàm đã trở thành đồ trong túi hắn từ lâu rồi, sớm muộn gì hắn cũng lấy được số giấy tờ đó về thôi.


Suốt dọc đường yên lặng, chẳng mấy chốc, Diệp Vinh Hữu đã lái xe đến một hộp đêm khá xa hoa trên phố quán bar.


Diệp Mỹ Na chớp mắt: "Anh Vinh Hữu, không phải chúng ta về nhà họ Diệp à? Sao lại tới đây thế?"


Diệp Vinh Hữu dừng xe xong thì cười ha hả: "Dễ gì em họ Sở Phàm tới đây, đương nhiên chủ nhà như anh phải thiết đãi nhiệt tình rồi. Dù sao cũng còn sớm, chúng ta ăn bữa cơm, chơi bời tí đã".


"Thuận tiện tôi giới thiệu cho cậu vài ông chủ, cậu vừa đến Tây Dã, phải mở rộng thêm mạng lưới quan hệ".


Nụ cười của hắn mờ ám kiểu "đàn ông đều hiểu": "Hơn nữa, các em ở đây đều là hàng tuyển hết đấy, đảm bảo cậu sẽ ngất ngây con gà Tây ngay".


Sở Phàm cũng muốn xem thử Diệp Vinh Hữu muốn giở trò gì, nên anh bình thản gật đầu đi vào trong.


Diệp Vinh Hữu mừng thầm, cười ha ha, vẻ mặt như đã đạt được mưu kế nào đó.


Rốt cuộc cũng chỉ là thằng nhà quê, chút nữa mình chỉ cần gọi vài cô em xinh xinh tới uốn éo, chuốc vài ly rượu rồi vừa dụ vừa dỗ, lấy giấy tờ đất của cậu ta chẳng phải sẽ dễ như trở bàn tay sao?


Diệp Mỹ Na bĩu môi, bất mãn giẫm chân.


Cô gái có tính cách đơn thuần như cô ấy từ trước tới nay không có thiện cảm với mấy nơi như thế này. Nhưng đã đến đây rồi nên cô ấy chỉ có thể cắn răng mà đi vào thôi.


"Sếp Diệp, anh đến rồi à".


Vừa vào cửa, quản lý của hộp đêm đã nhiệt tình chào hỏi Diệp Vinh Hữu, xem ra hắn cũng là khách quen ở đây.


"Sếp Triệu và sếp Tân đều đang đợi anh ở phòng 888 tầng năm đấy".



"Được".


Diệp Vinh Hữu đắc ý lắm, chẳng mấy chốc sau nhóm người Sở Phàm đã vào đến phòng riêng.


Không gian trong phòng rất rộng rãi, đủ cho mười mấy người ngồi. Có hai người đàn ông trung niên mặc áo quần chỉnh tề ngồi đợi đã lâu, lúc này đang hai tay ôm eo mấy cô gái trẻ trung, ca hát om sòm.


Họ thấy Diệp Vinh Hữu tới thì đều ngừng hát, chào hỏi hắn.


Diệp Vinh Hữu chủ động giới thiệu: "Đây là sếp Triệu - Triệu Thời, ông chủ của Bất động sản Tây Cảng. Hơn tám mươi phần trăm việc làm ăn bất động sản ở khu vực Tây Cảng đều do ông ấy mở ra, giá trị tài sản hơn một tỉ".


"Còn đây là sếp Tân - Tân Trác ông chủ của khu vui chơi giải trí. Sếp Tân có đến bảy, tám khách sạn và ba khu vui chơi giải trí, cả chính quyền và dân xã hội đen ở Tây Dã đều phải nể mặt ông ấy, mạng lưới quan hệ rất rộng".


"Thưa hai sếp, đây là em họ của tôi, một nhân tài trẻ từ Yên Kinh tới. Cậu ta còn trẻ nhưng trong tay nắm giữ giấy tờ đất của ba mảnh đất vàng trong trung tâm thành phố Tây Dã của chúng ta, tuổi trẻ tài cao đấy ạ".


Triệu Thời và Tân Trác vốn dĩ đang tỏ thái độ nhìn người bằng nửa con mắt, sau khi nghe thấy chuyện giấy tờ đất thì lập tức sáng cả mắt, nhìn Sở Phàm như nhìn một con dê béo.


"Nào nào, mọi người ngồi cả đi, ngồi xuống cả đi!"


Diệp Vinh Hữu lập tức nhiệt tình mời mọc, không ngừng uống rượu với Sở Phàm. Hai ông sếp kia thì đã là những tay lão luyện trên thương trường rồi, liếc mắt một cái là đủ biết mục đích của Diệp Vinh Hữu.


Hắn muốn chuốc say Sở Phàm rồi lừa lấy giấy tờ đất trong tay anh.


Bọn họ còn ngầm ra hiệu cho mấy cô gái nóng bỏng sang ngồi bên cạnh Sở Phàm để tiếp cận anh.


Đương nhiên Sở Phàm chẳng buồn để ý gì đến mấy cô gái đó, khiến bọn họ cực kỳ gượng gạo.


Đám người Diệp Vinh Hữu thì chơi bời rất vui vẻ, trong lòng thầm chế giễu Sở Phàm "quê một cục".


Cái thằng nhát cáy, còn không dám đụng vào da phụ nữ nữa thì chẳng phải bọn họ lừa anh dễ như bỡn hay sao?


Qua ba tuần rượu.


Chẳng mấy chốc, Diệp Vinh Hữu thấy rượu uống đã hòm hòm rồi nên vào thẳng chủ đề chính:


"Em họ à, tôi đã phí rất nhiều tâm sức, thuyết phục bã bọt mép mới mời được sếp Triệu và sếp Tân tới, đều là vì giúp cậu đứng vững ở cái đất Tây Dã này đấy".







"Bọn họ bằng lòng giúp cậu, để cậu gầy dựng nên sự nghiệp, cậu không thể bỏ qua cơ hội này đâu đấy nhé".


Diệp Vinh Hữu nói năng rất trịnh trọng, nhìn Sở Phàm.


Sở Phàm cười, vờ hỏi: "Ồ, thế các anh định giúp tôi thế nào?"


Mắc câu rồi sao?!


Đám người Diệp Vinh Hữu và Triệu Thời nhìn nhau rồi kích động hẳn.


"Đơn giản lắm, cậu có đất, bọn tôi có tiền và mối quan hệ, mấy anh em chúng ta hợp tác với nhau phát triển vài dự án bất động sản, đảm bảo phát tài!"


Triệu Thời kẹp điếu xì gà, hùng hồn nói: "Thế này đi, tôi trả cho cậu ba triệu luôn! Cậu không cần phải lo lắng gì nữa, dù có táng gia bại sản cậu cũng không cần phải nhọc lòng, cậu thấy thế nào?"


Tân Trác bưng ly rượu, kiêu ngạo nói: "Chàng trai trẻ, sếp Triệu đã nể mặt cậu lắm rồi đấy. Hôm nay ông ấy thấy cậu thuận mắt mới ra cái giá cao như vậy, cơ hội hiếm có, cậu phải nắm bắt lấy".


"Ba triệu cơ đấy, cả đời cậu cũng không kiếm được nhiều tiền như vậy đâu. Số tiền này đủ để cậu chơi mỗi ngày một em cho tới già đấy".


Tân Trác chỉ vào mấy cô gái tiếp rượu trong phòng, khiến mấy cô che miệng cười, không hề tức giận. Nghề của bọn họ chính là mua vui cho người ta, đâu có tôn nghiêm gì cơ chứ.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK