Mục lục
Chiến Thần Trở Lại – Sở Phàm – Vân Mộc Thanh
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 380: Một trong bốn chiến tướng mạnh mẽ nhất, Kim Cảnh

Chỉ trong chớp mắt, Kim Hân đã bị Ngụy Kỳ Luân cắt phăng năm ngón tay.


Máu lênh láng đầy mặt bàn, cảnh tượng máu me này khiến mấy cô người mẫu trong phòng sợ tái mét mặt.


Mấy tên đàn em cũng không khỏi thấy hãi hùng, tim như muốn vọt ra ngoài.


Kim Hân nghiến chặt răng, không dám hó hé tiếng nào, mặt trắng bệch, đổ mồ hôi ròng ròng.


Keng...


Ngụy Kỳ Luân cứ như chả có chuyện gì xảy ra, quăng con dao xuống đất, ung dung nhìn Kim Hân.


"Đau không?"



Kim Hân nghiến chặt răng, run rẩy đáp: "Không, không đau ạ".


Ngụy Kỳ Luân cười u ám: "Đây là bài học cho cậu, nhớ cho kỹ, sau nay dù có bất cứ lý do gì cũng phải hoàn thành cho bằng được nhiệm vụ mà tôi giao".


"Nếu không, lần sau sẽ mất cái mạng của cậu đấy".


Kim Hân lập tức quỳ dưới đất dập đầu nhận tội: "Cảm ơn Tiểu Thiên Tế đã không giết, nhất định thuộc hạ sẽ làm tròn chức trách, tuyệt đối sẽ không để anh thất vọng nữa".


Ngụy Kỳ Luân khoát tay, nheo mắt lại.


"Nhưng người mà cậu nói có vẻ cũng rất ra gì đấy. Có thể khiến đám Lý Hải Đăng, Tưởng Thiên Sơn chống lưng cho hắn, ngay đến đám ăn cây táo rào cây sung như nhà họ Tiêu cũng dám rục rịch ra tay với Hiệp hội võ thuật sao?"


Một luồng sát khí toát ra trên người hắn, khiến người ta thấy lạnh lẽo như rớt xuống hố băng:


"Đám đầy tớ chó chết kia đã quên sạch ai đã giúp bọn chúng có địa vị ngày hôm nay, chó mà dám cắn chủ cơ đấy, đúng là hỗn xược".


"Kim Cảnh, chuyện này giao cho ông, tiễn đám chó chết dám xúc phạm uy nghiêm của bố nuôi và Hiệp hội võ thuật xuống địa ngục đi!", mắt Ngụy Kỳ Luân ánh lên vẻ tàn độc.


Ở góc phòng, một người đàn ông vạm vỡ từ đầu đến cuối luôn giữ im lặng đứng dậy. Vốn dĩ khi ông ta ngồi đã vững chãi như một ngọn đồi rồi, bây giờ ông ta đứng dậy, cao đến hai mét rưỡi, như một người khổng lồ.


Cơ bắp toàn thân cuồn cuộn, toát ra hơi thở hung ác của cái chết, khiến người ta nơm nớp lo sợ.


"Vâng!"


Giọng ông ta ồm ồm hệt như tiếng sấm khiến người ta sởn gai ốc. Ông ta liếm môi để lộ ra vẻ khát máu.


Tim Kim Hân bất giác đập mạnh.


Kim Cảnh là một trong bốn chiến tướng mạnh nhất dưới trướng Cửu Thiên Tế, tuy thực lực của ông ta yếu nhất trong số bốn người nhưng cũng đã là cao thủ võ đạo mạnh mẽ vô cùng. Ông ta đi theo Cửu Thiên Tế - Ngụy Trung Hồ chinh chiến khắp nơi hơn hai chục năm, lập nên bá nghiệp cực kỳ huy hoàng của Hiệp hội võ thuật bây giờ.


Nghe đồn bốn vị chiến tướng này đã đạt đến cảnh giới đỉnh cao cửu phẩm của võ đạo rồi, nếu tiến bộ thêm nửa bước nữa thôi thì chính là "cấp Thần" trong truyền thuyết, đột phá cực hạn của loài người!


Không ngờ lần này Tiểu Thiên Tế tới Yên Kinh lại dẫn theo cả vị này, điều này thật sự khiến Kim Hân kinh hãi.


"Còn về thằng khốn tên Sở Phàm mà cậu nói...", Ngụy Kỳ Luân nheo mắt, vờn đôi nhẫn ngọc trong bàn tay, dường như đã cực kỳ phẫn nộ nhưng vẫn chưa suy nghĩ được cách trả thù nào mới có thể hả được cơn giận trong lòng.


Kim Hân nghiến răng, lập tức nói: "Tiểu Thiên Tế, xin anh hãy cho tôi một cơ hội nữa, chắc chắn tôi sẽ giày vò thằng khốn kia đến nỗi sống không bằng chết, để xả cơn giận này cho anh".


"Không những khiến hắn phải nôn ra mảnh đất ở trung tâm Yên Kinh hôm nay vừa đấu giá được, mà còn cướp hết tất cả tài sản nhà hắn, khiến hắn trắng tay".


Ngụy Kỳ Luân cười nham hiểm: "Còn có con đàn bà cực phẩm của hắn nữa".


"Tôi muốn hắn tận mắt chứng kiến con đàn bà của mình bị lột trần, quỳ xuống liếm bi cho tôi".


"Nhớ kỹ, đây là cơ hội cuối cùng cho cậu đấy", Ngụy Kỳ Luân vươn vai một cái lười nhác rồi xé rách áo của cô người mẫu ngồi bên cạnh mình, sau đó đè lên người cô ta hưởng thụ một cách hung bạo như chốn không người.


"Nhớ lấy, tôi không nuôi kẻ vô dụng!"


Tim Kim Hân hẫng đi một nhịp, mắt hắn lóe lên sự tàn nhẫn, cười gằn: "Vâng, tôi đi làm ngay!"


Kim Hân dẫn theo đám người Kim Cảnh rời khỏi phòng riêng, chẳng mấy chốc sau trong phòng vang lên tiếng rên rỉ của cô gái.


Mà cùng lúc đó, tại một tòa biệt thự trong khu resort.


Lý Hải Đăng, Tưởng Thiên Sơn và Tiêu Hùng đang tụ tập uống rượu, bọn họ đều là người dưới trướng Sở Phàm nên dần dần cũng quen biết và thân thiết với nhau.


"Rầm!"


Ngay lúc bọn họ đang uống thỏa thuê thì đột nhiên cửa phòng bị người ta đạp ra.


Mấy người Lý Hải Đăng thấy lạ, quay đầu lại nhìn. Họ thấy Kim Hân với vẻ mặt hung tợn và Kim Cảnh cao lớn như một ngọn đồi đứng sau lưng hắn.



"Mấy ông chè chén say sưa quá nhỉ, vui thế cơ à", Kim Hân cười nham hiểm, không kiêng nể gì đi thẳng tới trước bàn rượu, tự rót cho mình một ly rượu Mao Đài rồi uống cạn.


Lý Hải Đăng và Tưởng Thiên Sơn nhíu mày, không biết tên này đến đây với mục đích gì.


Tiêu Hùng trẻ tuổi háu đá, hắn cười khẩy: "Ồ, đây chẳng phải cậu Kim bị tát ba cái, mất hết mặt mũi ở buổi đấu giá à? Mày tới đây làm gì thế? Bị tát chưa đã ghiền à?"


Bây giờ hắn đã thoát ly khỏi Hiệp hội võ thuật, bám được cây đại thụ là Sở Phàm rồi nên đương nhiên không kiêng nể gì với người trong Hiệp hội võ thuật nữa.


"Tay của mày bị sao thế? Không phải bị chủ nhân cắt đứt đây chứ? Chậc chậc, thảm quá".


Hắn liếc nhìn cái tay phải được băng bó như cái bánh ú của Kim Hân thì châm chọc.


"Bốp!"


Ánh mắt Kim Hân ngưng đọng lại, lập tức bước lên tát cho Tiêu Hùng một cái.


"Thứ ăn cây táo rào cây sung! Nếu nhà họ Tiêu của mày không nhờ Hiệp hội võ thuật có thể có được ngày hôm nay không hả? Thứ chó chết, dám cắn lại chủ, mày muốn chết à?"


Tiêu Hùng che cái má bị tát sưng, vẻ mặt tràn ngập thù hằn và tức giận.


Lý Hải Đăng cũng nheo mắt lại, giọng nói lạnh tanh: "Kim Hân, cậu quá đáng rồi đấy. Cậu Tiêu đã rút khỏi Hiệp hội võ thuật của các cậu rồi, không còn liên quan gì đến hiệp hội của các cậu nữa".


"Nếu cậu còn dám ngông cuồng thì đừng trách bọn tôi không khách sáo".


"Ha ha ha..."


Kim Hân cười như điên, hung tợn đáp: "Không khách sáo? Tôi cũng muốn xem thử các ông không khách sáo thế nào đấy".


"Nói cho ông biết, hôm nay tôi không chỉ muốn đánh đập mà còn muốn lấy mạng và vét sạch tài sản của các ông. Uy nghiêm của Hiệp hội võ thuật nào phải thứ để đám cá hôi tanh các ông có thể chà đạp được chứ!"


Tưởng Thiên Sơn nghe hắn nói vậy thì nổi giận, ông ta cười lạnh: "Lấy mạng của tôi? Buồn cười, cậu dựa vào cái gì? Dựa vào gã to xác đứng sau cậu đấy à?"


"Choang!"


Ông ta đập nát ly rượu.


Rầm rầm rầm...


Ngay sau đó, hơn một trăm vệ sĩ từ bốn phương tám hướng của biệt thự xông ra.


Người ở đẳng cấp như bọn họ, ra ngoài luôn mang theo vệ sĩ để phòng thân. Hơn nữa Lý Hải Đăng và Tưởng Thiên Sơn đều là những ông trùm thế giới ngầm, đương nhiên vệ sĩ mang theo bên người đều là những kẻ dũng mãnh, dao dính đầy máu rồi.


"Chém chết bọn chúng!"


Tưởng Thiên Sơn ra lệnh, hơn một trăm người kia lập tức xông lên, dao trên tay sáng lóa.







Nhưng Kim Hân vẫn giữ vẻ mặt khinh bỉ, cười khẩy: "Đồ đần!"


Kim Cảnh luôn đứng im lặng phía sau, bây giờ mới rảo bước đi ra, thân hình như một cái cột sắt.


Ông ta giẫm mạnh chân một cái.


Răng rắc...


Thoắt chốc, sàn nhà trong phạm vi năm mươi mét nứt ra như đường tơ nhện, hệt như có động đất. Hơn một trăm vệ sĩ kia lập tức chao đảo, ngã hết hơn một nửa.


Kim Cảnh hệt như một con thú dữ, vung tay đập một cái khiến ngực của ba vệ sĩ lõm xuống, chết tươi!


Ông ta tung một cước quét ngang, năm vệ sĩ đứng phía sau đều gãy xương hông.


Sau đó, mỗi tay ông ta xách một vệ sĩ cao mét tám, hệt như xách cổ một con gà vậy.


Hai vệ sĩ kia hoảng sợ, giãy dụa hai chân không ngừng.


Kim Cảnh cười hung tợn với đám người Lý Hải Đăng, bóp mạnh tay.


Bộp...


Đầu hai vệ sĩ kia bị bóp nát, não văng tứ phía, máu và não lẫn lộn rơi đầy đất!


Căn phòng lặng ngắt như tờ.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK