Sở Phàm gọi điện thoại xong, mua mấy chai nước đi đến cửa thung lũng Vui Vẻ, phát hiện Vân Mộc Thanh đang rầu rĩ không vui dẫn hai đứa nhỏ chuẩn bị rời đi.
“Không phải tôi kêu em và bọn nhỏ đợi anh một lát ư, sao lại đi rồi?”, Sở Phàm hỏi.
“Chờ làm gì chứ, không có thiệp mời thì không thể đi vào, còn vô duyên vô cớ bị loại hạng tiểu nhân như Hàn Mai kia nhạo báng, không rời khỏi thì có thể làm gì?”, Vân Mộc Thanh bực bội chán nản: “Tiếp tục để cô ta cười nhạo sao?”
Sở Phàm bế Đan Đan lên: “Ai nói không thể đi vào chứ? Đi, bây giờ anh sẽ dẫn em và bọn họ qua đó, tiện thể cho em và bọn nhỏ xem một vở kịch hay luôn”.
Anh rất chờ mong sau khi hai vợ chồng Hàn mai nhìn thấy mình bị huỷ bỏ tư cách vào trong sẽ có vẻ mặt thế nào.
“Này, anh…”
Vân Mộc Thanh nôn nóng giậm chân, nhưng vẫn đuổi theo Sở Phàm.
Không biết vì sao, cô luôn có một cảm giác tin tưởng với Sở Phàm.
Cửa vào thung lũng Vui Vẻ, một nhóm khách ăn mặc gọn gàng đang cầm thiệp mời, lần lượt tiến vào thung lũng Vui Vẻ sau khi được nhân viên đăng ký kiểm tra.
Những người có thiệp mời trong tay hôm nay không chỉ đơn giản là “khách hàng may mắn”, mà mỗi một người đều có lai lịch có bối cảnh, cũng là khách hàng quan trọng sau này thung lũng Vui Vẻ của bọn họ phải lấy lòng, đương nhiên không dám qua loa với nguồn tài nguyên chất lượng tốt rồi.
Hàn Mai đứng trong hàng ngũ đảo mắt nhìn quanh, phát hiện mấy người Sở Phàm đi rồi còn quay lại thì châm chọc: “Ha, mấy kẻ không có tư cách vào trong như các người cũng chạy đến đây góp vui à?”
“Đừng nói là muốn đục nước béo cò, nhân cơ hội trà trộn vào trong nhé. Bảo vệ, trông cho kỹ mấy người vô sỉ này đi, đừng để bọn họ trà trộn vào, ảnh hưởng đến việc chỉ đạo của chúng tôi”.
Hàn Mai vô cùng đắc ý, cố ý nói chuyện lớn tiếng.
Trong nháy mắt, tất cả nhân viên của thung lũng Vui Vẻ đều nhìn sang với ánh mắt cảnh giác, du khách xung quanh cũng tỏ vẻ châm chọc.
Mặt Vân Mộc Thanh lập tức đỏ bừng, cô hơi tức giận trừng Sở Phàm một cái, sớm biết thế đã không nên tin tưởng anh, bây giờ lại mất mặt thêm rồi.
Còn Sở Phàm chỉ ung dung xếp hàng, lạnh nhạt nói một câu: “Lúc cô châm chọc người khác tốt nhất nên hiểu rõ tình trạng của mình, đừng để lát nữa bị người ta chặn lại ngoài cửa thì mất mặt lắm đấy”.
Hàn Mai lập tức sa sầm mặt, nổi giận đùng đùng chỉ vào Sở Phàm: “Anh có ý gì? Trong tay tôi có thiệp mời, là khách quý được mời tới, anh nghĩ mình là ai?”
Chồng Liễu Huy Thái của Hàn Mai thì nhướng mày, ho khan mấy tiếng: “Mai Mai, chú ý”.
Hắn ta khinh thường nhìn thoáng qua Sở Phàm, hừ lạnh một tiếng, vẻ mặt kiêu căng.
Hắn ta chính là lãnh đạo lớn địa vị cao, thuộc tầng lớp thượng lưu, sao có thể cãi nhau với dân nghèo thấp hèn như Sở Phàm được? Như thế chẳng phải sẽ hạ thấp thân phận sao.
Lúc này Hàn Mai mới nhịn xuống cơn tức, hung dữ trừng Sở Phàm một cái: “Đợi lát nữa lại tính sổ với anh”.
“Quý cô, mời cô đưa thiệp mời ra”.
Hàn Mai lấy ra một tấm thiệp mời tinh xảo từ trong túi LV của mình đưa qua, cô ta còn không quên kiêu ngạo nhìn thoáng qua Sở Phàm:
“Nhìn cho kỹ đi, đây không phải nơi anh có thể tới đâu, làm người quan trọng nhất là phải tự mình biết mình, biết vị trí của mình ở đâu, hiểu không?”
Vân Mộc Thanh vừa xấu hổ vừa tức giận, đã không biết phải nói gì nữa rồi, Đan Đan cũng giận dữ trước Liễu Du Du đang khoe khoang đắc ý với mình, vểnh môi thật cao.
“Du Du, đi vào với mẹ nào…”
Hàn Mai rất hài lòng với phản ứng của mấy người Vân Mộc Thanh, cô ta đắc ý kiêu ngạo ngẩng đầu lên, nhấc chân muốn đi vào trong.
Đúng lúc này, trên màn hình ở cửa đăng ký lại xuất hiện một dấu “X” thật to, vì thế, mấy bảo vệ nghiêm túc giơ tay chặn cô ta lại.
“Xin lỗi cô, cô đã bị đưa vào danh sách đen, không thể vào trong”.
“Cái gì?!”, nụ cười đắc ý trên mặt Hàn Mai lập tức cứng đờ, trên mặt cô ta đầy vẻ giận dữ và hoang mang.
Vân Mộc Thanh cũng chớp đôi mắt đẹp chứa đầy sự khó hiểu và tò mò.
Sở Phàm nắm chặt tay cô, hờ hững nói: “Đừng nôn nóng, trò hay chỉ mới bắt đầu thôi”.
“Có ý gì hả? Là các người mời tôi đến đây, bây giờ lại nói tôi đã vào danh sách đen? Đùa tôi à, anh có biết chồng tôi có thân phận gì không hả?”, Hàn Mai chống nạnh, hùng hổ chỉ vào nhân viên chửi ầm lên.
“Đừng làm ầm ĩ, có thể là hệ thống xảy ra vấn đề thôi”, Liễu Huy Thái cau mày, khó chịu đưa thiệp mời của mình qua, thầm hừ lạnh một tiếng.
Tên họ Vương này lại dám làm thế khiến vợ mình mất mặt, đợi lát nữa gặp mặt nhất định phải dạy dỗ cậu ta một trận mới được.
“Tít tít tít…”
Một trận tiếng cảnh báo chói tai vang lên, thiệp mời của Liễu Huy Thái cũng hiện lên một dấu “X” thật to, khiến sắc mặt hắn ta lập tức trở nên vô cùng nặng nề và khó coi.
Đám người xung quanh cũng bắt đầu xôn xao, còn tưởng rằng là khách quý gì, thì ra là hai kẻ lừa đảo muốn trà trộn vào, còn ngông nghênh cầm thiệp mời giả muốn đi vào, không có đầu óc sao?
“Rốt cuộc… Rốt cuộc đây là tình hình gì vậy?!”
Sắc mặt Liễu Huy Thái đen lại, hắn ta giận dữ mắng: “Máy móc của các người có vấn đề rồi, kêu Sếp Vương của các người lại đây, tôi muốn đích thân nói chuyện với cậu ta”.
Mấy bảo vệ cười lạnh một tiếng, bọn họ cũng nhìn ra hai người này rõ ràng là kẻ lừa đảo muốn đục nước béo cò trà trộn vào trong.
“Xin lỗi, hai người là khách hàng trong danh sách đen, chúng tôi không chào đón hai người, mong hai người đi cho!”
Dứt lời, bọn họ đã ra tay, bắt đầu đẩy hai vợ chồng Liễu Huy Thái và Hàn Mai, bọn họ liều mạng phản kháng, thậm chí còn bị đẩy ngã xuống đất vô cùng chật vật, người đầy bụi bẩn.
Liễu Huy Thái tức muốn nổ phổi, người cũng run lên: “To gan lớn mật, các người đúng là to gan lớn mật!”
Hắn ta đường đường là giám đốc nhà văn hoá, lãnh đạo lớn cấp phó của sở, đường đường chính chính được mời đến chỉ đạo công tác, dù là tổng giám đốc của thung lũng Vui Vẻ cũng phải khách sáo với hắn ta, nhưng bây giờ lại bị đưa vào danh sách đen, còn bị mấy tên bảo vệ đuổi ra ngoài.
Chuyện này thật sự là vô cùng nhục nhã mà…
“Tôi nói rồi, trước khi châm chọc người khác thì tốt nhất nên biết rõ vị trí của mình”, lúc này, Sở Phàm tỏ vẻ khinh thường, nghênh ngang đi tới trước mặt hai vợ chồng Liễu Huy Thái.
“Mình cũng không có tư cách vào trong còn có mặt mũi cười nhạo người khác á? Tự làm bậy, không thể sống”.
Vân Mộc Thanh hé miệng cười, trong lòng cực kỳ hả giận.
Hàn Mai thì sắp tức nổ phổi, cô ta nổi trận lôi đình chỉ và Sở Phàm mắng to: “Cậu ra vẻ cái gì? Tôi không được vào, loại dân đen như anh cũng không có tư cách đi vào, anh nghĩ mình là ai chứ”.
Liễu Huy Thái hừ lạnh một tiếng, căm tức tìm số điện thoại của tổng giám đốc thung lũng Vui Vẻ, định chất vấn một phen…
Sở Phàm không thèm để tâm đến cô ta, chỉ ung dung đưa chứng minh nhân dân của mình qua.
Dù sao khách mời đều có thông tin đăng ký, không nhất định phải sử dụng thiệp mời, nhân viên cũng hợp lẽ nhận lấy chứng minh nhân dân, quẹt một cái trên máy móc.
“Tít tít tít…”
Sau đó, máy móc đột nhiên vang lên một tiếng lanh lảnh, những nhân viên đang có mặt vừa ngạc nhiên vừa nghi ngờ nhìn qua.
Trên màn hình máy tính, dưới tên Sở Phàm đột nhiên sáng lên một ngôi sao, hai ngôi sao, ba ngôi sao… năm ngôi sao, cuối cùng trở thành một viên kim cương sáng lấp lánh!
Nhân viên đang có mặt tỏ vẻ khiếp sợ, đều đứng phắt dậy!
Hàn Mai thấy thế còn cho rằng bọn họ cũng sẽ đuổi Sở Phàm đi giống mình khi nãy, bèn đắc ý cười như điên: “Ha ha, anh ra vẻ cái gì, không phải cậu cũng nằm trong danh sách đen sao, tôi nói rồi, loại vô dụng như anh…”
Còn chưa dứt lời, tất cả nhân viên ở đây đã chạy ào tới, quản lý đi đầu cung kính cúi người với Sở Phàm:
“Hội viên cấp kim cương tôn quý, hoan nghênh anh đến thung lũng Vui Vẻ!”
Sau đó, bọn họ đều cúi chào, vô cùng cung kính hô: “Hoan nghênh anh đến chơi!”
Hàn Mai lập tức choáng váng, trợn mắt há mồm như hoá đá.
Liễu Huy Thái cũng khó tin trợn tròn mắt, Vân Mộc Thanh và hai đứa nhỏ cũng ngạc nhiên.
Người ở xung quanh vô cùng yên lặng.