Mục lục
Chiến Thần Trở Lại – Sở Phàm – Vân Mộc Thanh
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 54: Ý ghen nồng quá

Giống với chế độ của rất nhiều câu lạc bộ cao cấp khác, thung lũng Vui Vẻ cũng có chế độ hội viên của mình.


Hội viên là khách hàng cao quý nhất của thung lũng Vui Vẻ, hưởng thụ các loại phúc lợi và đặc quyền.


Hàng năm chi tiêu hơn một trăm nghìn mới có tư cách trở thành hội viên, đấy cũng là mức của hội viên một sao, còn hội viên hai sao thì cần chi tiêu hai trăm nghìn, cứ thế mà tính lên.


Chỉ có hội viên kim cương có giá trị nhất là không cần chi tiêu, mà là do nữ Tổng giám đốc Hestia của nơi này tự mình tặng ra ngoài.


Những hội viên kim cương này không có ai không phải nhân vật lớn giàu nhất một phương, hoặc có quyền thế ngập trời. Mỗi một người đều có tài sản không ít hơn trăm tỷ, nhìn khắp cả thế giới cũng chỉ có chưa tới một trăm hội viên kim cương mà thôi.



Những điều này đều là tin đồn mấy nhân viên của thung lũng Vui Vẻ nghe người trước kể lại, không ngờ hôm nay bọn họ thật sự gặp được một hội viên cấp kim cương.


Sao có thể không căng thẳng, sao có thể không kích động chứ!


Đây chính là nhân vật lớn tài sản trăm triệu, đứng đầu một phương đó, ai trong Giang Lăng này có thể sánh bằng được.


Những người đang có mặt đều trợn tròn mắt khó tin nhìn cảnh này.


Sở Phàm hơi bất đắc dĩ lắc đầu, người phụ nữ Hestia này luôn thích vẽ vời thêm chuyện.


Mình chỉ muốn mấy tấm thiệp mời mà thôi, cần gì phải làm hội viên kim cương chứ?


“Bây giờ tôi có thể vào được chưa?”


“Đương nhiên, đương nhiên là được rồi ạ”.


Sở Phàm bế Đan Đan, kéo Vân Mộc Thanh còn đang ngạc nhiên ngông nghênh đi vào thung lũng Vui Vẻ.


Còn Hàn Mai và Liễu Huy Thái thì xanh mét cả mặt, khó chịu như nuốt sống một ký đá sỏi vậy.


Khi nãy hai người bọn họ còn đang châm chọc Sở Phàm không ra làm sao, thừa nước đục thả câu. Nhưng bây giờ người ta đã trở thành hội viên ở tít trên cao, được cúi chào nghênh đón, ngông nghênh đi vào rồi.


Còn lãnh đạo được mời đến “chỉ đạo công tác” là bọn họ lại bị đưa vào sổ đen, bị chặn ngoài cửa, chịu đủ sự sỉ nhục.


Gió lạnh thổi tới như những cái tát tàn nhẫn đánh lên mặt Liễu Huy Thái, khiến hắn ta cảm thấy nóng rát.





Mãi đến khi vào trong rồi, trong lòng Vân Mộc Thanh vẫn còn mơ hồ khó hiểu, cô cảm thấy tất cả chuyện này đều như một giấc mơ vậy, cực kỳ không thực tế.


Sao Hàn Mai và Liễu Huy Thái đột nhiên bị đưa vào danh sách đen? Còn Sở Phàm lại trở thành hội viên cao quý, còn là cấp kim cương được?


Còn hai đứa nhóc Đan Đan và Tiểu Hổ đi vào thung lũng Vui Vẻ được gọi là “thiên đường của trẻ em” này thì vui mừng đến suýt nhảy cẫng lên, ném hết mọi chuyện trước đó ra khỏi chín tầng mây.


Chơi đùa vui vẻ thoả thích.


Vùng biển Caribe, xuyên qua các vì sao, thế giới công chúa Bạch Tuyết, các thế giới vừa kỳ lạ vừa huyền bí, vận dụng khoa học kỹ thuật đơn giản nhất khiến người ta như lạc vào một thế giới khác.


Vòng xoay ngựa gỗ, vòng đu quay, chụp ảnh cùng với nhân vật hoạt hình kinh điển cùng với đủ các món ăn ngon…


Đi chừng ba bốn tiếng đồng hồ, hai đứa nhóc vẫn chưa biết mệt, cực kỳ thích thú, nhưng Vân Mộc Thanh lại không chịu nổi nữa, Sở Phàm bèn tản bộ trên bãi cỏ, ngồi xích đu với cô.


Tuy là cuối thu, nhưng mặt cỏ vẫn xanh mơn mởn, bãi cỏ rộng bằng hai sân bóng, mặt cỏ rất mềm mại, gió nhẹ thổi qua, trong không khí phiêu đãng một hương hoa không biết tên.


Sở Phàm và Vân Mộc Thanh ngồi trên một cái xích đu từ từ đung đưa, gió nhẹ thổi khiến mái tóc dài của Vân Mộc Thanh phất phới, làn váy tung bay lộ ra đôi chân trắng như tuyết, đẹp không sao tả xiết.



“Sở Phàm, anh có thể cho tôi biết rốt cuộc đã có chuyện gì diễn ra không?”


Vân Mộc Thanh cắn đôi môi đỏ, hơi nghi ngờ và lo lắng nhìn Sở Phàm ở bên cạnh:


“Vì sao vợ chồng Hàn Mai lại bị đưa vào danh sách đen, còn cả việc hội viên kim cương của anh nữa…”


Sở Phàm đáp lời: “Rất đơn giản, tôi có quen tổng giám đốc của thung lũng Vui Vẻ, là Hestia được tôn sùng là nữ thần kinh doanh kia, những chuyện này chỉ cần một cuộc điện thoại của cô ấy là có thể giải quyết được rồi”.


Trong ánh mắt ngạc nhiên của Vân Mộc Thanh, anh tỏ vẻ nhớ nhung, nhẹ nhàng nói: “Tôi nói rồi, tôi xuất thân từ quân nhân, ba năm trước tôi chấp hành một nhiệm vụ ở phương Tây, giải cứu Hestia và người nhà cô ấy đang bị trở thành con tin."


“Vì thế, tôi cũng xem như ân nhân cứu mạng cô ấy”.


Sở Phàm nói rất nhẹ nhàng, nhưng chỉ có những ai từng trải qua trận chiến lớn kia mới hiểu, trận chiến mang danh “thánh chiến” làm chấn động cả thế giới ngầm phương Tây kia tàn khốc đến mức nào, long trời lở đất ra sao!


Hestia và gia tộc của cô ấy chỉ là những người còn sống trong trận thánh chiến kia mà thôi.


Và Sở Phàm cũng đạp lên hài cốt của hàng vạn nghìn người, được phong thần sau trận chiến này, được mệnh danh là Quỷ Vương - coi thường cả thiên hạ!


Vân Mộc Thanh gật đầu, nhìn Sở Phàm bằng ánh mắt sâu xa: “Thì ra là thế, anh hùng cứu mỹ nhân à, không ngờ anh còn có một cuộc gặp gỡ khó quên như thế đấy, hừ”.


Sở Phàm cười nhạt, đột nhiên nhếch mũi lên ngửi khắp xung quanh…


Mãi đến khi tên này sắp kề sát vào tóc, vào tai mình, Vân Mộc Thanh mới hờn dỗi nói: “Anh làm gì đó?”


Sở Phàm đáp: “Ý ghen nồng quá, em không ngửi thấy sao? …”


“Ai… Ai mà ghen chứ, anh đừng có nói bậy!”


Mặt Vân Mộc Thanh lập tức nóng lên, đôi tai cũng trở nên đỏ ửng, cô tức giận vung tay đuổi theo đánh Sở Phàm một trận.


“Anh đứng lại đó nói rõ ràng cho tôi!”


Sở Phàm cười ha ha chạy đằng trước, kim đồng ngọc nữ, cảnh tượng tuyệt đẹp, khiến du khách xung quanh đều phát ra tiếng hâm mộ tán thưởng…


Mà trên mặt cỏ cách đó không xa lại có một đám người mặt vest mang giày da, khí phách bất phàm đang xoay quanh một đôi vợ chồng có sắc mặt u ám, không ngừng giải thích.


“Giám đốc Liễu, xin anh nghe tôi nói, đây là hiểu lầm, chắc chắn là hiểu lầm, anh cũng hiểu quan hệ của chúng ta mà, sao tôi có thể đưa hai người vào danh sách đen được”.







Đứng đầu là một người đàn ông ba mươi mấy tuổi, vẻ mặt khôn khéo, đang lo lắng giải thích: “Chuyện này chắc chắn là máy móc xảy ra vấn đề, là mấy cấp dưới kia không hiểu chuyện”.


Người này chính là tổng giám đốc của thung lũng Vui Vẻ ở khu vực Giang Lăng, Vương Vũ.


Mà đôi vợ chồng anh ta đang không ngừng nịnh hót và giải thích kia đương nhiên là vợ chồng Liễu Huy Thái và Hàn Mai bị bọn họ chặn ngoài cửa.


Vương Vũ thầm thấy khổ tâm, hôm nay không biết trúng gió gì mà bị lỗi hệ thống, ngăn hai vị này ở bên ngoài, khi nãy Liễu Huy Thái gọi điện thoại chửi anh ta một trận, khiến anh ta cực kỳ uất ức, lúc này còn phải hạ mình nhận lỗi, thật sự khó chịu chết đi được!


Tuy anh ta mang cái danh tổng giám độc của một thung lũng Vui Vẻ, nghe rất có máu mặt, nhưng thật ra cũng chỉ là làm công cho người ta thôi, thung lũng Vui Vẻ vô cùng to lớn, nhưng anh ta đâu có chút cổ phần nào, tiền không kiếm được nhiều nhưng còn phải hứng chịu cơn giận của người khác, công việc vừa thấp kém vừa mệt mỏi, hơn nữa có bị mắng cũng phải nhịn.


Những quan lại hiển hách ở thành phố Giang Lăng đều phải cẩn thận hầu hạ, nếu khiến người ta không vui rồi làm khó, kéo dài thời gian khai trương của thung lũng Vui Vẻ, anh ta cũng không thể gánh nổi trách nhiệm.


Đừng thấy Liễu Huy Thái chỉ là giám đốc của một nhà văn hoá, nhưng hắn ta cũng là lãnh đạo cấp phó của sở, rất có quyền lực, nắm trong tay một nửa khu vui chơi văn hoá của Giang Lăng, vừa khéo nắm thóp anh ta, tuỳ tiện thêu dệt mấy vấn đề cũng có thể khiến anh ta mệt chết rồi.


Anh ta tuyệt đối không thể đắc tội nổi.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK