Mục lục
Chiến Thần Trở Lại – Sở Phàm – Vân Mộc Thanh
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 327: Chiến binh già

Sáng sớm hôm sau, Sở Phàm bị đánh thức bởi sự kích động của Đan Đan và Vân Mộc Văn.


Hôm nay, là ngày đến buổi khai trương ‘Câu lạc bộ cưỡi ngựa’ theo lời hẹn.


Về kỹ năng cưỡi ngựa và đua ngựa chuyên nghiệp, tối qua hai người đã lên mạng search thông tin, để thực hiện ước mơ trở thành ‘nữ kỵ sĩ’, bọn họ đã chuẩn bị đầy đủ, hào hức đến mức không thể đợi thêm được nữa.


Vân Mộc Thanh cũng rất mong đợi, mỗi lần nhìn thấy những nữ kỵ sĩ trẻ tuổi, hùng dũng đó trên tivi, cô lại thấy rất ngưỡng mộ, hôm nay cuối cùng cô cũng có cơ hội thực hiện ước mơ của mình.


Sở Phàm hơi bất lực, trong mắt anh, trò ‘cưỡi ngựa’ mà mấy cậu ấm cô chiêu nhà giàu thường chơi này chẳng qua chỉ là trò trẻ con.


Sau hơn mười năm chiến đấu trên chiến trường, phần lớn cuộc đời anh đều ở trên lưng ngựa, đó chẳng qua chỉ là ngồi trên lưng ngựa rồi chạy vào vòng xung quanh sao, quất vài roi thôi chứ có gì khó nhằn đâu.



Cưỡi ngựa, bắn cung, giết người, chiến đấu với số phận, chỉ một chút sơ hở thôi cũng dẫn đến cái kết không có hậu, đó là cái giá của sinh mạng.


Vì mấy người phụ nữ này rất hứng thú nên anh đành phải đi cùng họ.


Câu lạc bộ cưỡi ngựa ngoài trời này tọa lạc tại một khu vực có phong cảnh đẹp ở ngoại ô Yên Kinh, diện tích hơn mười mẫu Anh, phong cách trang trí La Mã cổ đại toát lên khí chất quý tộc Châu Âu sang trọng và tao nhã.


Câu lạc bộ này là một dự án do Lý Tiêu Kiều đổ rất nhiều tiền vào xây dựng, tất cả những con ngựa ở đây đều có dòng máu thuần chủng tốt nhất, từ Shire Anh, Gypsy Hà Lan, Ả Rập, Shetland, thậm chí trong đó còn có ba con ngựa đươc coi là ‘Lamborghini”, dòng ngựa tốt trị giá lên đến hàng triệu.


Ngay cả những người chăn nuôi và huấn luyện viên cưỡi ngựa, bắn súng cũng là những nam thanh nữ tú rất chuyên nghiệp, được thuê về với mức lương hấp dẫn.


Đồng thời, câu lạc bộ này còn có các cuộc thi biểu diễn cưỡi ngựa, còn có nhà hàng phong cách phương Tây, phòng trà, phòng chơi bi-a, hồ bơi ngoài trời, các loại hình giải trí, dịch vụ đa dạng.


Mặc dù mới khai trương nhưng trong trường đua ngựa đã có rất nhiều khách hàng, họ mặc đồng phục cưỡi ngựa chỉnh tề, cưỡi những con ngựa cao lớn, cả người tỏa ra khí phách ngạo nghễ.


Đan Đan vừa đến đã bị mê hoặc bởi những chú ngựa xinh đẹp và dũng cảm đó, hào hứng vô cùng.


Sở Phàm cảm thán, cô gái Lý Tiêu Kiều này đúng là một người phụ nữ rất giỏi làm ăn, không hổ danh là một thiên tài kinh doanh hiếm có.


“Xin chào, xin hỏi có phải anh Sở Phàm không ạ?”, quản lý câu lạc bộ lập tức chào hỏi, nhiệt tình nói: “Sếp Lý đã dặn dò chúng tôi trước rồi, tôi xin được thay mặt câu lạc bộ đón tiếp anh và gia đình”.


“Anh muốn tôi dắt anh đi tham quan một lượt trước hay là muốn đến ngọn núi phía sau để chọn một con ngựa mà mình yêu thích?”


“Bố, Đan Đan muốn cưỡi ngựa, con muốn một con ngựa lớn”, Đan Đan kích động lắc cánh tay của Sở Phàm.


Vân Mộc Thanh hừ nhẹ một tiếng, dặn dò con gái phải biết phép tắc lịch sự.


Sở Phàm cưng chiều xoa đầu cô con gái nhỏ, nói: “Vậy đi chọn ngựa trước đi”.


Đan Đan vui mừng khôn xiết.


Chẳng mấy chốc, Sở Phàm cùng đoàn người đã đến núi sau của câu lạc bộ, nơi đây phong cảnh hữu tình, không gian rất rộng và yên tĩnh.


“Anh Sở, chiến mã của chúng tôi đều được nhân viên chăm sóc cẩn thận. Chúng được sinh trưởng trong môi trường tự nhiên trong lành và ăn thức ăn không bị ô nhiễm. Như vậy thì đàn ngựa mới cứng cáp, khỏe mạnh và càng bộc phát sức lực hơn”.


Vân Mộc Văn biểu cảm đau lòng: “Hu hu, mình sống còn không bằng con ngựa nữa, cuộc đời của mình thật sự quá thất bại rồi”.


Đan Đan ngẩn người: “Dì à, ngựa của bọn họ trị giá mười triệu đấy, bán dì đi còn chưa chắc được nổi một nghìn đâu?”


Vân Mộc Văn khóc ra tiếng.


Cuộc sống thật khó khăn!


Sở Phàm bật cười.


Lúc này, ở cách đó không xa, một người đàn ông trung niên mặc trang phục của người chăn nuôi chậm rãi đi tới.


Chân phải của ông ta tập tễnh, khiêng hai thùng thức ăn gia súc lớn nặng hàng chục kg, mồ hôi nhễ nhại, dùng sức bước về phía trước.



Nếu quan sát kỹ, không khó để nhận ra ông ta tuy bị tật ở chân nhưng lại có một tấm lưng thẳng tắp, đôi mắt rắn rỏi cùng những bước đi vững chãi, như một chiến binh bất khuất, dù trời có sập xuống cũng không thể ngăn cản ông ta tiến về phía trước.


Đây là khí chất của quân nhân!


Đột nhiên, hình bóng của ba người nhà Sở Phàm lướt nhanh qua người ông ta, khuôn mặt Sở Phàm bĩnh tĩnh và kiên quyết, thân hình thẳng tắp, ánh mắt kiên định.


“Bộp!”


Thức ăn gia súc trong tay người đàn ông lập tức rơi xuống, đồng tử co rút mạnh, như thể bị sét đánh, đầu óc ong ong.


“Long, Long thủ?”


Nước mắt lưng tròng, ông ta vô cùng kích động, muốn chạy tới để chào hỏi, nhưng cái chân tập tễnh của ông ta vừa bước được một bước lập tức rụt lại như bị điện giật.


Ông ta vội vã rút chân lại, sau đó ôm chặt lấy cái chân tàn tật của mình, cảm giác tội lỗi và ân hận vô cùng.


Bộ dạng người không ra người, quỷ không ra quỷ này thì ông ta có mặt mũi, có tư cách gì mà gặp Long thủ cơ chứ.


“Lão què này, sao có mỗi việc xách xô thức ăn mà cũng làm đổ thế?”


“Bốp!”


Ở đằng xa, một người đàn ông xấu xí, miệng lưỡi độc ác chạy tới, hung hăng tát thẳng vào mặt người đàn ông trung niên: “Chết tiệt, thức ăn gia súc này được vận chuyển đặc biệt từ New Zealand về, nó chỉ dành riêng cho con chiến mã yêu thích của cậu Tưởng thôi đấy, nếu như nó xảy ra vấn đề gì, cái mạng chó chết của ông cũng không đền nổi đâu, biết chưa hả?”


“Xin lỗi, tôi lập tức nhặt lên ngay”, người đàn ông trung niên vội vàng xin lỗi.


Sở Phàm nghe thấy âm thanh chửi mắng lập tức cau mày, vô thức đảo mắt qua đó, đồng tử đột ngột co lại.


Người đàn ông trung niên vội vàng thu dọn đống thức ăn trên cỏ, cúi đầu, che mặt, tập tễnh chạy đi, sợ Sở Phàm nhận ra mình.


“Tên què đáng chết này, định bỏ đi sao? Mẹ kiếp, cái thứ gì không biết, đồ phế thải vô dụng”, người đàn ông đó lớn tiếng mắng chửi.


Sở Phàm híp mắt lại, trầm tư nhìn bóng lưng người đàn ông trung niên đang vội vàng rời đi.


“Sao thế, anh quen ông ấy à?”, Vân Mộc Thanh thấy thế liền hỏi.


Sở Phàm gật đầu, ánh mắt bình thản: “Ông ấy giống một người bạn cũ của anh, nhưng mà chắc chỉ là trùng hợp thôi”.







Người quản lý bật cười: “Nhất định là trùng hợp rồi, thân phận của anh Sở cao quý như vậy, bạn của anh sao có thể làm một công việc hèn mọn như vậy được?”


Vân Mộc Thanh khẽ cau mày, bất mãn nói: “Nghề nghiệp không phân biệt cao thấp, trên đời này mọi người đều bình đẳng”.


“Đúng, đúng, cô nói chí phải, là tôi nói sai rồi, tôi đáng chết”, quản lý sợ đến mức toát mồ hôi hột, anh ta còn tự tát mình hai cái để tỏ lòng thành ý.


Lý Tiêu Kiều đã nhiều lần dặn dò anh ta rằng, những người như Sở Phàm đến những những nhân vật lớn đáng kính trong gia tộc họ Lý cũng phải cúi mình khiêm nhường, tuyệt đối không được phép sơ suất trước mặt bọn họ.


Sở Phàm xua tay xoay người, nhưng trong lòng thấy hơi nặng nề.


Nhất định chỉ là trùng hợp thôi, tuyệt đối không thể là ông ấy được!


Người tiên phong của quân Long Hồn ở Tây Dã làm sao có thể lâm đến bước đường này được.


“Đi chọn ngựa thôi”, Sở Phàm thu lại tâm trạng, quản lý cũng thở phào nhẹ nhõm, hành động càng thêm thận trọng.


Ngay sau đó, mọi người đều đã chọn xong ngựa. Sở Phàm và Vân Mộc Văn, mỗi người chọn một con ngựa to cao và dũng mãnh, Vân Mộc Thanh chọn một con ngựa có bộ lông trắng như tuyết, còn Đan Đan chọn một con ngựa nhỏ dễ thương.


Bọn họ tràn đầy phấn khích, tiến về phía trường đua ngựa để chuẩn bị thể hiện kỹ năng của mình.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK