Mục lục
Chiến Thần Trở Lại – Sở Phàm – Vân Mộc Thanh
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 279: Ân nhân cứu mạng

Năm nay Lý Hải Đăng ngoài bốn mươi, mắt to mày rậm, khí chất nho nhã.


Mặc dù dáng người không được coi là cao lớn khôi ngô, nhưng chức vị cao lâu dần khiến ông ta toát ra một khí thế uy nghiêm, vô cùng nổi bật.


“Chào chủ tịch!”


Đám nhân viên của tập đoàn lần lượt khom người chào hỏi, vô cùng cung kính.


Liễu Hân nở nụ cười vô cùng nhiệt tình, nhảy cẫng hoan hô một mạch chạy đến bệnh cạnh Lý Hải Đăng, giọng điệu nũng nịu: “Chủ tịch à, anh về rồi, người ta nhớ anh muốn chết”.


Cô ta mỉm cười tủm tỉm, không quên kéo tay Lý Hải Đăng, kẹp ở giữa khe rãnh sau của đồi núi đồ sộ kia của mình, đây là nơi Lý Hải Đăng thích nhất, chỉ cần cử động nhẹ ngón tay là có thể ôm trọn hai đồi núi cao ngất kia trong lòng bàn tay, tùy ý chơi đùa.


Đây cũng là lý do tại sao cô ta thích áo trễ ngực như thế… Tiện cho ông chủ, cũng tiện cho bản thân cô ta.



Đám phó tổng giám đốc xung quanh đầy vẻ ngưỡng mộ, cúi đầu không nói gì.


Chuyện Liễu Hân là người tình bí mật của Lý Hải Đăng sớm đã là bí mật công khai, ai ai cũng biết, trên đời này, ông chủ lớn đáng giá mười tỷ, làm gì có chuyện không vài cô hồng nhan tri kỷ chứ? Đây chẳng phải là điều khiến người ta chê cười sao?


Cho dù những cấp dưới như bọn họ, ai nấy cũng đều nuôi mấy cô minh tinh đấy thôi.


“Chuyến công tác lần này bàn được mấy hợp đồng lớn, mất khá nhiều thời gian”, Lý Hải Đăng kéo tay Liễu Hân mỉm cười, trông tâm trạng có vẻ không tệ, cũng hỏi thêm mấy câu:


“Mấy ngày anh không có đây, có ai làm khó em không?”


“Có sếp Lý oai phong lừng lẫy, đám khốn kia nào dám ức hiếp người ta chứ…”, Liễu Hân õng ẹo nịnh hót, lúc Lý Hải Đăng vui vẻ cười lớn, cô lại hậm hực nói: “Trái lại có một tên quê mùa, tự xưng là bạn của anh, cứ bắt em phải tiếp đón, lãng phí thời gian trang điểm của em, làm móng tay của người ta cũng xấu đi rồi…”


“Đó không phải là bình thường sao, uy danh của sếp Lý vang xa, những người trẻ kia chỉ mong lôi kéo mối quan hệ với sếp Lý, để cho tiếng tăm bọn họ vang xa”, phó tổng giám đốc cũng nịnh nọt theo.


Lý Hải Đăng cười ha ha, tùy tiện hỏi một câu: “Người đó tên là gì?”


“Hình như là Sở Phàm gì đó, đến từ vùng nhỏ Giang Lăng, thôi bỏ đi, không nhắc những chuyện này nữa…”, Liễu Hân mất kiên nhẫn xua tay, cười mỉm kéo cánh tay Lý Hải Đăng.


Thế nhưng giây tiếp theo, đột nhiên sắc mặt Lý Hải Đăng biến đổi, ông ta giữ cánh ta Liễu Hân lại, vẻ mặt vô cùng nghiêm túc: “Em nói cậu ta tên gì? Cậu ta có mang theo tín vật gì không?”


“Có, có, có một cái áo rách rưới, em vừa nhìn biết là rác, nên vứt rồi…”, đây là lần đầu tiên Liễu Hân nhìn thấy Lý Hải Đăng nghiêm túc như vậy, cô ta giật mình, nói với vẻ tủi thân:


“Sếp Lý, anh, anh làm em đau”.


Lý Hải Đăng không nói lời nào, hung hăng đẩy Liễu Hân ra, sau đó ông ta không màng thân phận, chạy thẳng đến thùng rác, điên cuồng lục tung lên…


Đây…


Đám lãnh đạo cấp cao đều sững sờ.


Chẳng mấy chốc, cuối cùng Lý Hải Đăng cũng tìm thấy, một nửa quân phục phủ đầy vết đạn và vết máu khô khốc, lúc này ông ta như nhặt được báu vật, cẩn thận phủ nó lên bàn, còn lấy áo vest thiết kế kiểu Ý của mình lau chùi ước chừng năm phút.


Sau đó, ông ta xúc động nước mắt đầm đìa, hai tay run rẩy.


“Ân nhân, là cậu, đúng là cậu rồi, tôi tìm cậu mười năm rồi!”


Mười năm trước, ông ta gặp phải cướp biển nguy hiểm ở vùng Somalia, chính vào lúc ông ta tuyệt vọng, một vị thiếu niên anh hùng từ trên trời hạ xuống, một người một súng, một mình đấu với cả thuyền cướp biển!


Lúc đó, anh đã mặc bộ quân phục này!


Lý Hải Đăng lúc thì khóc, lúc thì cười, toàn thân cứ như điên rồ, lẩm bẩm một mình, khiến cho tất cả nhân viên ở đây đều ngớ người.


“Ở đâu? Bây giờ thanh niên kia đang ở đâu?”, Lý Hải Đăng lau sạch nước mắt, gầm thét như con thú dữ muốn ăn thịt người.


“Anh ta, anh ta rời khỏi công ty, đi về hướng Đông Nam rồi”, cô tiếp tân sợ hãi nói.


Liễu Hân càng nhướng mày hơn, mất kiên nhẫn lạnh lùng hừ một tiếng: “Sếp Lý, tên đó chỉ là một kẻ nhà quê thối tha, không tiền không gia cảnh mà lại khiến anh kích động như thế sao? Theo em thấy, anh…”


Bốp!


Bỗng nhiên Lý Hải Đăng giơ tay tát một bạt tai, gương mặt thanh tú kia của Liễu Hân lập tức in hằn năm dấu tay rõ ràng, đỏ ửng một mảng.


“Anh, anh lại đánh em?”, Liễu Hân che mặt, đầy kinh ngạc khó tin: “Trước đây chuyện của em và anh bị vợ anh phát hiện, anh cũng không nỡ đánh em, bây giờ anh lại vì tên quê mùa kia mà đánh em sao?”


Bốp!


Lý Hải Đăng lại tát thêm một bạt tai, nổi giận đùng đùng:


“Đồ đê tiện, cô là cái thá gì, cũng dám nói năng lỗ mãng với ân nhân của tôi? Không có cậu ấy thì mười năm trước ông đây đã bị ném xuống biển làm mồi cho cá mập từ lâu rồi!”


“Tôi tìm cậu ấy mười năm, hôm nay không dễ gì cậu ấy mới tìm đến tận cửa, lại vì con đàn bà đê hèn như cô phá hoại, tôi cảnh cáo cô, nếu tôi tìm được ân nhân về thì thôi, còn nếu không tìm được cậu ấy thì cô không xong với tôi đâu!”


Lý Hải Đăng hung hăng quát một câu, sau đó lập tức gọi người chuẩn bị xe, vội vàng đuổi theo.



Phù phù phù...


Lúc này Liễu Hân hít sâu, bị dọa suýt nữa hồn phi phách tán.


Lúc nãy cô ta lại đuổi ân nhân cứu mạng của Lý Hải Đăng ra khỏi công ty, gây họa lớn rồi.


Cô ta bất chấp cơn đau bên má, vội cuống quýt chạy ra ngoài, theo sát phía sau.


Ở bên kia, Vu Kình liên tục rút bốn năm điếu thuốc, cuối cùng nhìn thấy Sở Phàm một mình đi ra ngoài, lúc này hắn ta bật cười đắc ý: “Sao rồi? Ha ha, bị người ta đuổi rồi hả? Không gặp được Lý Hải Đăng chứ gì?”


“Tôi nói gì ấy nhỉ, thân phận của sếp Lý tôn quý biết bao! Cho dù là anh rể của tôi có giá trị bản thân hơn một trăm triệu, hẹn trước mười mấy lần cũng không có cơ hội gặp ông ta một lần!”


Vu Kình bĩu môi, kẹp điếu thuốc, vênh váo chỉ vào Sở Phàm: “Con người á, biết rõ vị trí của mình là rất quan trọng”.


“Làm người phải làm đến nơi đến chốn, kiểu người tai to mặt lớn cấp bậc như sếp Lý, cho dù anh gặp được rồi thì người ta sẽ giúp anh sao? Có thể cho anh một xu tiền à? Xì, người giúp được anh chỉ có tôi thôi, hiểu chưa?”


“Tôi nói này, anh cứ tập trung tinh thần trị khỏi bệnh cho tôi trước, sau đó, tôi cầu xin cho anh ở trước mặt anh rể, để anh làm trợ lý của tôi, sau này khi tôi thăng quan tiến chức, được nổi tiếng, đương nhiên không thiếu phần của anh…”


Hắn ta nháy mắt, ngậm thuốc lá, đợi Sở Phàm cảm đội ơn đức của hắn ta, nghe theo mệnh lệnh…


Nhưng Sở Phàm vẫn ung dung ngồi vào ghế sau xe, vung tay lên nói: “Lái xe”.


Giống như sai khiến một người ở.


Chết tiệt...


Lúc này Vu Kình tức muốn nổ phổi, lửa giận phun trào đầy lòng ngực.


Nhưng vừa nghĩ đến cậu nhỏ đáng thương của mình còn cần tên này chữa trị, ngay sau đó hắn không nổi nóng nữa mà chán nản u rũ lái xe.


Trong lòng hắn mắng chửi té tát, hạ quyết tâm, một khi mình hồi phục lại oai phong đàn ông thì việc đầu tiên là phải xử lý tên khốn này!


Vu Kình suy nghĩ lung tung, cũng không chú ý đường xá, bỗng chốc, bên phải liên tiếp bảy tám chiếc xe nhanh chóng vượt qua hắn, hơn nửa di chuyển đồng loạt, chặn trước mắt hắn ta.


Két!


Vu Kình giật mình, đạp mạnh chân ga, lúc này mới mới tránh phải nguy hiểm, hắn ta thở hổn hển gầm thét: “Mẹ nó, có biết lái xe không hả? Mắt mù à? Bố mày, hơ…”


Còn chưa dứt lời, hắn ta lập tức hít sâu, giật mình lá gan sắp bay ra ngoài.


Những chiếc xe chặn trước mặt, toàn bộ đều là một hãng xe hiệu Roll Royce trị giá hơn hai mươi triệu tệ!


Đám người từ trên xe bước xuống, ai nấy đều mặc âu phục giày da, tràn đầy khí thế!


Hơn nữa, người đàn ông ở giữa kia chính là Lý Hải Đăng!


“Vãi!”, Vu Kình giật mình suýt chút nhảy lên, hắn ta dè dặt nhìn Sở Phàm: “Đại ca, anh, rốt cuộc anh làm gì ở tập đoàn Hải Đăng thế, Lý Hải Đăng đã đích thân tìm đến tận cửa rồi?”


Kiểu ông trùm cấp lớn này, khẽ động ngón tay cũng đủ khiến hắn ta tan thành mây khói!


Sở Phàm vẫn bình tĩnh: “Anh đoán xem?”


Đoán cái con khỉ!


Vu Kình tức suýt chút hộc máu, trong lòng mắng chửi không thôi.


Nhìn điệu bộ của đám người Lý Hải Đăng, khí thế hùng hổ, một tài xế nhỏ như hắn ta, tuyệt đối không chọc vào nổi.







Vu Kình không nói lời nào mà xuống xe luôn, liên tục van xin: “Các đại ca à, oan có đầu nợ có chủ, tên này làm gì không liên quan đến tôi, tôi với anh ta không có quan hệ gì hết, xin các anh tha cho tôi đi, tôi quỳ xuống dập đầu với các anh”.


Ầm!


Hai chân Vu Kình chưa kịp cong lại, chỉ nghe ầm một tiếng Lý Hải Đăng lại quỳ xuống đất, xúc động đầy nước mắt vui mừng: “Ân nhân, xin nhận của Hải Đăng một lạy!”


Bịch bịch bịch…


Ông ta liên tục dập đầu ba cái.


“Mẹ kiếp…”


Vu Kình chỉ cảm thấy chửi thầm trong lòng cũng không đủ, trợn mắt há mồm, miệng cũng nhét đủ một trái dừa.


Mẹ, mẹ nó…


Chuyện gì đây?

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK