Mục lục
Chiến Thần Trở Lại – Sở Phàm – Vân Mộc Thanh
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 256: Cháu có ý kiến gì không?

Dưới ánh nhìn chăm chú của mọi người, cụ ông nhà họ Vân – Vân Thường Thanh mặt mày hồng hào được mấy con cháu đỡ vào buổi tiệc.


Cụ ta mặc sườn xám nam đỏ mang theo cảm giác vui mừng, tuy đã gần bảy mươi tuổi nhưng rất có tinh thần, mái tóc bạc trên đầu được chải chuốt tỉ mỉ, nụ cười dịu dàng hiền lành, trông rất giống lão thần tiên đức cao vọng trọng.


Nhưng chỉ có những người thân thiết với cụ ta mới biết rốt cuộc bên dưới vẻ ngoài hiền lành của ông lão này là một linh hồn độc ác đến mức nào.


Sắc mặt của Vân Mộc Thanh ở bên dưới dần trở nên phức tạp và sợ hãi, theo bản năng cắn chặt đôi môi đỏ…


Năm năm không gặp, cụ ông một tay che trời của nhà họ Vân này chẳng những không hề có dấu hiệu già đi mà trông còn sáng sủa, uy nghiêm hơn.


Cũng như câu người gặp việc vui tinh thần sảng khoái, nhà họ Vân của bọn họ đột nhiên có một vị tướng quân, làm rạng rỡ tổ tông, chuyện vui lớn như thăng quan tiến chức thế này đương nhiên sẽ khiến Vân Thường Thanh vui vẻ, nở mày nở mặt rồi.


“Cảm ơn các khách quý dù bận rộn vẫn đến tham gia ‘lễ nhận tổ’ của con trai tôi, ông già tôi xin mượn chén rượu lạt cảm ơn sự coi trọng của các vị”.



Vân Thường Thanh cười ha hả nâng ly rượu làm bằng đá cẩm thạch trắng lên, mặc dù lời nói khiêm tốn, nhưng giọng điệu lại vô cùng kiêu ngạo và đắc ý.


Khách khứa xung quanh cũng đều không dám chậm trễ, đứng lên nâng ly đáp lễ, không ngừng khen ngợi:


“Cụ Vân khiêm tốn quá, có thể nhìn thấy cậu út nhận tổ quy tông, bố con đoàn tụ là chuyện vui mà”.


“Đúng thế, cậu út còn trẻ đã là tướng quân, thật sự là rồng phượng trong biển người, kỳ tài trăm năm khó gặp”.


“Chúc mừng cụ Vân, chúc mừng cụ Vân, sau này mong cụ Vân nâng đỡ chúng tôi hơn”.


Tiếng nịnh họt không ngừng vang lên chẳng khác nào sao quanh trăng sáng, khiến Vân Thường Thanh vui vẻ tựa như được tắm gió xuân vậy.


“Ha ha, được mọi người coi trọng, tôi đây xin cảm ơn”, Vân Thường Thanh vuốt bộ râu dài, cực kỳ kiêu ngạo, có điệu bộ giống như “Già rồi giở thói kiêu ngạo của thiếu niên”:


“Sau này chỉ cần là việc cần nhờ con trai, cần nhờ tôi, các vị cứ việc lên tiếng”.


“Nào, cụng ly!”


“Kính cậu út, kính cụ Vân!”


Khách khứa xung quanh rất vui vẻ, bầu không khí vô cùng sôi nổi.


Sở Phàm vẫn luôn yên lặng nhìn cảnh này, cười châm chọc.


Thấy thái độ kiêu căng của cụ già này, ai không biết còn tưởng cụ ta là quan lớn nhất phẩm hay quan to ở biên giới, cả Giang Bắc đều do cụ ta làm chủ nữa.


Dù là Phương Chấn Khang xưng hùng xưng bá ở Giang Bắc hơn bốn mươi năm cũng không kiêu ngạo bằng một phần mười cụ ta ấy chứ…


Đúng vào lúc này, người còn kiêu ngạo hơn thế đã xuất hiện…


“Thiếu tướng đến!”


Ngoài cửa vườn hoa đột nhiên vang lên tiếng hô hùng hồn, lấn át cả tiếng cười đùa của khách khứa trong bữa tiệc.


Sau đó, tiếng xôn xao vang lên, hai ba trăm binh lính trang bị đầy đủ, khí thế mạnh mẽ nối đuôi nhau đi vào, xếp thành hai hàng, đồng loạt chào nghênh đón…


“Cộp cộp cộp…”


Xung quanh đột nhiên trở nên yên tĩnh, mấy trăm đôi mắt đều nhìn về phía lối vào của bữa tiệc.


“Hít…”


Hình ảnh đầu tiên đập vào mắt là một con ngựa cao to, cơ thể mạnh mẽ, đầu ngựa ngẩn cao, cả người trắng nhưng tuyết không hề lẫn với màu sắc khác.


Trên lưng ngựa là một người trẻ tuổi oai hùng bất phàm mặc đồ tướng quân, tay cầm roi ngựa, lưng đeo trường kiếm, vẻ mặt ngạo nghễ, tự cao tự đại.


Hắn ta nửa híp mắt, coi khách khứa xung quanh tựa như không khí, cưỡi con ngựa trắng đi xuyên qua các bàn tiệc.


Trẻ tuổi ngông cuồng, chức vụ to lớn!


Đây chính là nhân vật chính của buổi tiệc hôm nay, cậu út tướng quân kia của nhà họ Vân, Vân Đạo.


‘Cưỡi ngựa vào tiệc, khinh thường khách khứa và bạn bè’.


Tuy khách khứa đều khó chịu với hành động sỉ nhục lộ liễu của Vân Đạo, nhưng vẫn ngoan ngoãn đứng dậy nghênh đón, nở nụ cười nhiệt tình để lấy lòng…



Đây chính là tướng quân chân chính, tay cầm quân quyền, thân phận cao quý đấy.


Còn có lời đồn rằng đây là con rể của Cửu Thiên Tế - Tổng hội trưởng của hiệp hội võ thuật nữa!


Đó, chính là nhân vật hào hùng bậc nhất Đông Hoa, là tồn tại bọn họ chỉ có thể ngẩng đầu nhìn lên…


“Cộp cộp cộp…”


Vân Đạo cưỡi con ngựa trắng, ngông cuồng đi xuyên qua hiện trường buổi tiệc đến thẳng trước mặt Vân Thường Thanh đang ngồi trên ghế chính, lúc này hắn ta mới ghìm cương, xoay người xuống ngựa.


Hắn ta chỉ hờ hững gật đầu một cái: “Bố”.


Ngay lập tức, mấy con cháu của nhà họ Vân đều biến sắc, trong mắt chứa đựng lửa giận.


Vân Đạo này đúng là coi trời bằng vung, hắn ta cưỡi ngựa đi vào, xem thường khách khứa và bạn bè còn chưa tính, bây giờ ngay cả bố ruột của hắn ta là cụ ông nhà họ Vân cũng chẳng coi ra gì?


Theo quy tắc của nhà họ Vân, loại con cháu chẳng ra gì thế này phải dùng gậy đánh chết, sau đó ném thẳng ra sau núi cho sói ăn.


Vân Mộc Thanh cũng tỏ vẻ khó chịu, hừ khẽ một tiếng: “Thật là kiêu ngạo, em nhìn chú ta đã thấy tức giận rồi”.


“Ừ, lát nữa đánh ông ta thành đầu heo”, Sở Phàm không hề để tâm ăn một miếng bánh hoa quế: “Dám khiến người phụ nữ của anh tức giận, ông ta gây ra tội lớn rồi”.


Vân Mộc Thanh hờn dỗi một tiếng, trong lòng lại thấy ngọt ngào.


Khách khứa xung quanh thì khinh thường hừ lạnh một tiếng, cho rằng anh đang khoác lác.


Vân Thường Thanh lại không để tâm, cụ ta cười vui vẻ, chủ động tiến lên, nhiệt tình nghênh đón Vân Đạo: “Đạo Nhi à, ha ha, mọi người, đây chính là con trai ngoan Vân Đạo của tôi”.


Vân Thường Thanh giới thiệu với mọi người, Vân Đạo cũng gật đầu qua loa, tỏ vẻ lễ phép.


“Thằng bé từ nhỏ đã khổ, sống nương tựa với mẹ thằng bé suốt ba mươi năm, mãi đến không lâu trước đây mới tìm được người thân, nhận tổ quy tông, người làm bố là tôi cũng thấy áy náy…”


Vân Thường Thanh tỏ vẻ xúc động đau lòng, thậm chí còn vờ vĩnh nặn ra mấy giọt nước mắt, thể hiện “điệu bộ người cha hiền” của cụ ta.


“Bố nói quá rồi, là con trai bất hiếu, không thể theo gót bố”.


Vân Đạo cũng ra vẻ chân thành cảm động, nhưng sâu trong mắt vẫn mang theo sự khinh thường và châm chọc.


Hắn ta hiểu nếu không vì mình có quan hệ với Cửu Thiên Tế, nếu không vì mình trở thành tướng quân, cho dù hắn ta có quỳ chết trước cổng nhà họ Vân, người bố ruột này cũng sẽ không thèm nhìn mình lấy một cái.


Đương nhiên nếu không vì thèm muốn gia sản mấy trăm triệu của nhà họ Vân, hắn ta cũng lười tới đây tham gia lễ nhận tổ gì đó để nhận tổ quy tông.


Từ đầu đến cuối, đây chỉ là một giao dịch, mỗi người có một mục đích tiêng mà thôi.


Hai người đều hiểu lại không nói ra, nhưng cái nên diễn vẫn phải diễn…


Diễn xuất cao siêu của hai bố con này khiến không ít khách khứa cảm động rơi nước mắt, vừa xúc động vừa chua xót.


Vào lúc Sở Phàm đang xì mũi coi thường, Vân Thường Thanh đột nhiên nói: “Lần này Đạo Nhi nhận tổ quy tông, bố rất vui, vì thế, bố muốn tặng cho con một món quà”.







“Bắt đầu từ hôm nay, tập đoàn Vân thị giá trị năm trăm triệu sẽ do con quản lý”.


Cuối cùng trên mặt Vân Đạo cũng xuất hiện nụ cười: “Cảm ơn bố”.


Lúc xung quanh đang ngạc nhiên xôn xao, Vân Thường Thanh đưa đôi mắt sắc bén như chim ưng tìm kiếm thứ gì đó trong mấy khách khứa đang ngồi:


“Mộc Thanh đâu, có ở đây không?”


“Ông nội, cháu ở đây”.


Ở trong góc, đầu óc Vân Mộc Thanh đã trở nên trống rỗng, cô không quan tâm đến vẻ mặt thương hại, thương tiếc hay hả hê của người xung quanh, đứng dậy đáp lời một cách máy móc.


Vân Thường Thanh gật đầu, lạnh nhạt nói: “Mộc Thanh, cống hiến của cháu cho công ty mấy tháng nay ông đều nghe nói, cẩn thận, chăm chỉ, ông nội rất vui mừng…”


“Nhưng dù sao cháu cũng là con gái, con gái phải lo chuyện trong nhà, giúp chồng dạy con. Bắt đầu từ ngày mai, cháu rời khỏi chức vị tổng giám đốc của tập đoàn Vân thị, lo ở nhà chăm sóc con đi, chuyện công ty cứ giao cho Đạo Nhi là được”.


Trong mắt cụ ta loé lên ánh sáng sắc bén, như một con rắn độc đang nhìn chằm chằm Vân Mộc Thanh: “Cháu có ý kiến gì không?”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK