Nửa tiếng sau, Sở Phàm tới sân bay.
Sở Phàm hơi buồn bực, vốn dĩ anh không muốn dính líu gì với họ hàng của Lý Thu Linh, chứ đừng nhắc tới việc tới sân bay đón họ?
Nhưng anh không chịu nổi lời cầu xin đáng yêu của Vân Mộc Thanh nên mềm lòng đồng ý.
"Có thể sai khiến Quân thần của Long Hồn tới làm tài xế đón người thì cả thiên hạ cũng chỉ một mình Vân Mộc Thanh em thôi".
Sở Phàm bất đắc dĩ mỉm cười, hết cách rồi, là một người đàn ông thì phải cưng chiều vợ.
Anh ngẩng đầu nhìn màn hình lớn trong sân bay, đã là năm rưỡi chiều, chuyến bay của dì Lý Phương Cát của Vân Mộc Thanh đã tới được mười phút rồi.
Sở Phàm dựa theo ảnh chụp mà Vân Mộc Thanh gửi, nhanh chóng tìm được hai mẹ con bà ta trong đám người.
Người phụ nữ ngoài bốn mươi, mặc áo khoác lông chồn, đeo kính râm thật to, trên cổ còn có chiếc dây chuyền kim cương, vẻ mặt ngạo nghễ, như thể sợ người ta không biết bà ta có tiền.
Con trai bà ta khoảng chừng hai mươi tuổi, cũng ăn mặc rất phong cách, tóc nhuộm màu sặc sỡ, trên người đeo một đóng sản phẩm kim loại leng keng, chụp ảnh tự sướng cá tính đăng lên mạng xã hội.
Hai người này chính là dì Lý Phương Cát của Vân Mộc Thanh và con trai Lý Huân của bà ta.
Sở Phàm đỗ xe xong rồi bước tới, đúng lúc Lý Phương Cát đang nghe điện thoại, vẻ mặt tức giận quát: "Chị à, ý chị là gì, bọn em đã chờ mười mấy phút rồi cũng không có người tới đón?"
"Tưởng rằng Vân Mộc Thanh thăng chức tăng lương thành tổng giám đốc thì ngon rồi sao? Khinh thường họ hàng nghèo như bọn em chứ gì? Chị đừng quên, trước đây lúc nhà chị nghèo đói thì ai đã giúp đỡ nhà chị?"
"Bận việc? Bận gì mà bận, chỉ là tổng giám đốc thôi mà, làm như tổng thống nước Mễ vậy, trái đất không có nó thì không quay nữa à?"
"Em đường đường là cán bộ cấp sở ở Yên Kinh, hạ mình tới Giang Lăng nho nhỏ của các chị, không bảo chị và Vân Gia Mạnh đích thân tới đón là đã nể mặt nhà chị lắm rồi".
"Có biết bao nhiêu người cầu xin em, muốn mời em ăn mà không có cơ hội không? Chẳng qua em nể mặt chúng ta là họ hàng nhiều năm nên mới miễn cưỡng đồng ý đi chuyến này..”.
"Được rồi, không nói nhiều nữa, trong vòng mười phút, bảo Vân Mộc Thanh tới đón em, nếu không em sẽ quay về!"
Lý Phương Cát khó chịu cúp điện thoại, trong miệng vẫn lẩm bẩm một câu: "Cái thứ gì vậy, mắt chó coi thường người khác".
Con trai bà ta Lý Huân cũng cau mày, khinh bỉ nói: "Mẹ, đừng nóng giận, loại người ở nơi nhỏ bé thế này có tầm nhìn thiển cận, không đáng để tức giận vì bọn họ đâu".
"Hừ, nói cũng phải, thời tiết kinh khủng, cái nơi rẻ rách này, nhớp nháp, bẩn thỉu chết mất, không thể nào so sánh được với Yên Kinh...”, Lý Phương Cát chán ghét, phủi áo khoác chồn của mình: "Mẹ phải mau tới khách sạn tắm một cái".
Sở Phàm cau mày, tuy trong lòng anh đã sớm có dự cảm nhưng nhìn hành động khác người của hai mẹ con này vẫn khiến anh rất bất ngờ.
Theo tính khí bình thường của anh thì đã quay đầu mặc xác bọn họ rồi, nhưng nếu anh bỏ đi thì bọn họ có thể trút giận lên người Vân Mộc Thanh, khiến người phụ nữ của anh khổ sở.
Sở Phàm kiềm chế cơn giận, đi lên trước hỏi: "Xin hỏi có phải là bà Lý Phương Cát không? Tôi được Vân Mộc Thanh tới đón hai người, hãy đi theo tôi".
Lý Phương Cát nhướng mắt đánh giá cách ăn mặc bình thường của Sở Phàm từ trên xuống dưới, lập tức nổi giận: "Vân Mộc Thanh có ý gì, đã không tới rồi còn tùy tiện gọi một tài xế đến đón tôi? Đúng là láo thật, tưởng làm tổng giám đốc, có mấy đồng tiền dơ bẩn là ngon rồi chứ gì?"
Nhìn cách ăn mặc của Sở Phàm, bà ta vô thức xem anh là tài xế.
"Còn nữa, cậu bắt chúng tôi đợi nửa tiếng ở đây, không quan tâm không hỏi han, cậu có ý gì? Cậu còn muốn làm tài xế nữa không đấy?"
Sở Phàm nhướng mày, từ tốn nói: "Giờ tan tầm tắc đường, xin thứ lỗi”.
"Tắc đường? Tắc đường là lý do à?"
Lý Phương Cát vẫn không chịu buông tha, khí thế hung hăng chỉ vào Sở Phàm quát: "Sao cậu không đi trước nửa tiếng, đợi tôi ở chỗ này sớm hơn? Đi làm buổi đầu tiên à, muốn tôi dạy cậu phải làm thế nào sao?"
"Không có tí chuyên nghiệp gì cả, thứ gì không biết".
"Nếu ở đơn vị của chúng tôi thì tôi đã bắt cậu viết bản kiểm điểm ba mươi nghìn chữ rồi, làm không được thì cuốn gói biến đi hộ tôi".
Lý Phương Cát vênh váo tự đắc, lên mặt chửi người. Tuy chức vụ không lớn nhưng phô trương rất giỏi, cực kỳ uy quyền, như thể tất cả người trên thế giới này đều là cấp dưới của bà ta.
Sở Phàm cũng lười tranh luận với bà ta, anh quay đầu đi luôn: "Tôi chỉ phụ trách đón người, bà thích đi thì đi không thích thì thôi".
"Cậu, cậu tỏ thái độ kiểu gì đấy, cậu không muốn làm nữa à?", Lý Phương Cát tức điên lên, một tài xế nhỏ nhoi, không lấy lòng bà ta thì đã đành lại còn dám cau có mặt mày với bà ta? Ai cho cậu ta cái dũng khí đấy vậy?
"Mẹ, có gì đáng nói với một tài xế đâu, lãng phí thời gian quá, đợi gặp Vân Mộc Thanh rồi thì bảo chị ta sa thải đi".
Lúc này Lý Huân cũng không nhịn được nữa mà mở miệng vội vàng thúc giục: "Chúng ta mau đi thôi, chỗ này đông người qua lại, không khí hôi thối chết mất".
Dứt lời, hắn chán ghét xua tay và đeo khẩu trang lên.
Lý Phương Cát cũng khó chịu rên một tiếng, bóp mũi đi theo Sở Phàm ra bãi đỗ xe.
"Cậu tới đón chúng tôi, thế xe đâu?"
Lý Phương Cát tỏ ra kiêu ngạo, cực kỳ phách lối, chỉ trỏ: "Nói cho cậu biết, xe trị giá dưới năm trăm nghìn tệ thì tôi sẽ không ngồi lên, không phải xe BBA thì tôi cũng không cân nhắc".
Mẹ kiếp, tưởng mình là tài xế thật à?
Sở Phàm tỏ vẻ kinh tởm, nếu so với bà ta thì Lý Thu Linh đã coi như dễ gần lắm rồi.
Anh cũng không để ý tới Lý Phương Cát, nhấn chìa khóa xe, theo sau đó một chiếc Mercedes s600 cách đó không xa bật sáng.
Sở Phàm mua chiếc xe này cùng ngày Vân Mộc Thanh được thăng chức, để làm phục vụ cho việc đi lại hàng ngày, ừ, không sai, nếu so với con Lincoln hai mươi triệu thì con xe cấp S hơn hai triệu này đúng chỉ là ‘công cụ đi lại’.
Lý Phương Cát và Lý Huân thấy xe sang trọng thì hai mắt lóe sáng.
Lý Huân không chần chừ ngồi vào trong xe, lập tức chụp ảnh tự sướng, khoe khoang trên mạng xã hội.
"Hừ, coi như Vân Mộc Thanh cũng có lương tâm, biết cử xe sang trọng tới đón tôi", Lý Phương Cát đắc ý hừ một cái, nói năng không thèm để ý: "Thăng chức chưa tới nửa năm đã đổi con xe sang trọng hơn hai triệu, xem ra tham ô không ít".
"Nếu ở Yên Kinh, điều tra chính xác thì ít nhất bản án cũng phải bảy năm".
Lý Phương Cát mỉa mai, có vẻ là đỏ mắt ghen tị, không ngờ nhà Lý Thu Linh lại sống giàu có và sung sướng hơn nhà bà ta.
Vốn tưởng sau vụ tai nạn giao thông của Vân Gia Mạnh, cả nhà họ sẽ không gượng dậy nổi, ai ngờ con gái chị ta lại có tiền đồ, đúng là ông trời có mắt như mù.
Bây giờ Sở Phàm hoàn toàn không muốn để ý tới người phụ nữ kỳ quặc này, anh chỉ muốn đưa bà ta tới địa điểm cần đến, còn hai mẹ con họ có làm gì, chỉ cần không bắt nạt người phụ nữ của anh thì anh cũng lười can thiệp vào.
Đúng lúc này, Lý Huân ngồi phía sau từ từ lên tiếng: "Mẹ nói xem, liệu Vân Mộc Thanh có đồng ý cho con làm việc ở tập đoàn Vân Thị không?"