Sáng sớm hôm nay, trời thu trong xanh mát mẻ, một ngày nắng hiếm hoi.
Nhưng trong sân nhà họ Đường không khí lại vô cùng ảm đạm.
Trong vườn hoa của riêng Đường Việt Quân ngày thường không cho ai vào nhưng lúc này mười mấy người nhà họ Đường ai nấy sắc mặt cực kỳ khó coi.
Ngoài vườn hoa còn một “vị khách” đến cửa quấy rầy mấy ngày trời.
Đó là Phương Trung, cậu cả nhà họ Phương ở Giang Bắc đích thân đến đưa sính lễ.
Kể từ bữa tiệc hai năm trước, cậu cả nhà họ Phương đã bị thu hút bởi vẻ lạnh lùng và kiêu hãnh của Đường Miên Miên khi nhìn thấy cô ấy. Phương Trung nhiều lần tỏ ý với Đường Miên Miên nhưng lần nào cũng thất bại.
Phương Trung nhờ người nghe ngóng mới biết Đường Miên Miên là con gái của Đường Việt Quân – nhà họ Đường ở Giang Lăng.
Vậy chẳng phải trai tài gái sắc với cậu cả nhà họ Phương anh ta, môn đăng hộ đối sao?
Thế nên cụ nhà họ Phương đơn phương định ra hôn ước này, hơn nữa đã xem Đường Miên Miên là con dâu nhà họ Phương. Mặc dù Đường Việt Quân rất bất mãn nhưng do thế lực một tay che trời ở Giang Bắc của nhà họ Phương, cụ ấy cũng chỉ có thể từ chối khéo, không dám phản kháng trước mặt.
Nhưng hôm nay nhà họ Phương bảo người đến trước cửa hỏi cưới, còn không cho người khác nói gì, cứ thế đưa con gái nhà họ Đường họ đi thành hôn. Chuyện này xem như là cưỡng đoạt, ép cưới!
Đường Việt Quân run rẩy vì tức giận, sắc mặt Đường Miên Miên cũng cực kỳ u ám, mặc dù mấy người Đường Phùng cũng tức đến nghiến răng nghiến lợi.
Nhưng đối mặt với cách làm ghê tởm của nhà họ Phương, họ cảm thấy bất lực.
Lúc này ngoài cổng nhà họ Đường, mười mấy đối thủ cạnh tranh của nhà họ Đường do nhà họ Phương dẫn đầu đang nhìn chằm chằm miếng thịt béo bở nhà họ Đường như hổ đói!
Chỉ cần cụ Đường dám phản đối chuyện hôn nhân này, mấy người này sẽ cùng nhau xông lên điên cuồng công kích về mặt kinh doanh và thị trường chứng khoán của nhà họ Đường, tranh giành, cấu xé nhà họ Đường như chiếc bánh ngọt.
Mặc dù nhà họ Đường là nhà giàu nhất Giang Lăng, nhưng một mình nhà họ Đường làm sao chống lại được cả một đám, huống gì phía sau còn có nhà họ Phương âm thầm chống lưng, có thể nói bây giờ nhà họ Đường đã rơi vào thế ngàn cân treo sợi tóc.
“Cụ Đường, nhà họ Phương chúng tôi đã có thành ý như vậy mà cụ vẫn không thấy sao?”
Phương Trung mặc một bộ vest giày da, ăn mặc như chú rể, kiêu căng nói: “Miên Miên mà được gả đến nhà họ Phương chúng tôi thì tôi đảm bảo sẽ đối xử tốt với cô ấy để cô ấy sống thật tốt”.
Đôi mắt anh ta lóe sự nham hiểm, bụng dạ ác ý nhìn Đường Miên Miên cách đó không xa, còn liếm khóe miệng như thể rất thèm khát không chịu được.
Dường như anh ta đã tính toán đâu vào đấy, tối nay phải tận hưởng người đẹp này thế nào.
Sắc mặt Đường Miên Miên xám xịt, không hề thương tiếc nói: “Ghê tởm!”
Phương Trung là người không thành thật, lưu manh, không đứng đắn, vừa nhìn đã biết anh ta là công tử bột quần áo lụa là nhưng thật chất bên trong rỗng tuếch.
Chưa kể anh ta đã có tiếng xấu từ lâu, bình thường tính tình kiêu ngạo, trêu hoa ghẹo nguyệt, chuyện xấu gì cũng làm, phụ nữ bị anh ta hãm hại có thể lập thành một nhóm.
Loại người này cũng xứng cưới Đường Miên Miên sao?
“Tên khốn này còn không xứng xách giày cho Sở Phàm nữa là”.
Đường Miên Miên thầm mắng, ánh mắt phức tạp, cô bỗng nhớ đến bóng dáng kiên quyết, bình tĩnh nhưng rất đáng tin cậy đó.
“Nếu anh ấy có ở đây lúc này thì tốt biết bao”.
“Bố, con thấy cậu Phương rất có thành ý, chúng ta lại môn đăng hộ đối với nhà họ Phương, hay là nhận sính lễ đi, nhân lúc còn sớm đồng ý hôn sự này”, ánh mắt anh cả nhà họ Đường – Đường Luân xoay chuyển, ông ta đã để mắt đến số sính lễ đắt tiền của nhà họ Phương rồi.
Ông ta nóng lòng muốn gả đứa con gái ngoài giá thú Đường Miên Miên này ra ngoài, như thế sẽ bớt đi một người phân chia tài sản.
“Thằng ranh, câm miệng!”
Đường Việt Quân tức giận quát, cây gậy trong tay đánh vào sau lưng Đường Luân khiến ông ta kêu oai oái: “Viên châu báu trong lòng bàn tay Đường Việt Quân tôi sao có thể gả cho một tên công tử bột nát rượu, không có học vấn được chứ?”
Nếu cụ ấy đồng ý, thể chẳng phải tự tay đẩy con gái cưng của mình vào địa ngục sao?
Sắc mặt Phương Trung lập tức hơi khó chịu, ánh mắt hiện lên vẻ hung ác: Cái cụ già chết tiệt này dám mắng mình là thứ nát rượu à? Đợi tôi cưới được con gái cụ, xem tôi trừng trị cụ thế nào.
“Cụ Đường, vậy là cụ không đúng rồi, con gái cụ có thể được cậu Phương thích, đó là phúc đức ba đời của cô ta, là cơ duyên tu luyện của cô ta”.
Lúc này một người đàn ông bốn mươi tuổi có bụng bia, cắt mái tóc rất tiêu chuẩn ngạo mạn nói: “Cụ không biết ơn ân huệ của người khác thì cũng phải dập đầu cảm tạ ơn trời chứ, thế mà ngược lại còn chê cậu Phương à? Cụ đúng là già nên hồ đồ, không biết cao thấp”.
“Cụ nên biết, bên ngoài có biết bao phụ nữ xếp hàng, chen đến vỡ đầu để bước vào cánh cổng lớn nhà họ Phương đấy. Cơ hội này rơi trúng đầu nhà họ Đường là vinh hạnh của các người đấy!”
“Đừng tưởng mình là “nhà giàu nhất Giang Lăng” gì đó là có thể tự kiêu. Núi này cao còn có núi cao hơn, theo tôi thấy, các người chẳng qua chỉ là một bầy ếch ngồi đáy giếng không biết trời cao đất dày”.
Người đàn ông đó ăn nói rất hà khắc, khiến Đường Việt Quân run rẩy, sắc mặt cả nhà họ Đường đều rất khó coi.
Phương Trung tự thấy tìm lại được thể diện của mình, đắc ý bật cười.
“Ngô Nghĩa, cái tên mặt dày không biết xấu hổ này, lấy oán trả ơn!”, Đường Phùng không kiềm được chỉ vào người trung niên đó mắng:
“Năm đó nếu nhà họ Đường không dìu dắt anh thì cả nhà bảy người các anh đã đói chết rồi chứ đừng nhắc đến việc có thể đứng vững ở Giang Lăng, ở đây mà đắc ý!”
“Bây giờ anh làm con chó của nhà họ Phương đến cắn ngược lại chúng tôi, lúc đầu tôi đúng là mắt mù mới giúp cái thứ chó má anh!”
Ngô Nghĩa người cũng như tên, đúng là vô nghĩa vô tình.
Trước đây chẳng qua là gia tộc phụ thuộc vào nhà họ Đường, suốt ngày đi theo cụ nhà nịnh nọt các kiểu để thể hiện lòng trung thành. Nhưng ai mà biết vào lúc nhà họ Đường lâm vào khủng hoảng, tên khốn này lại là người đầu tiên quay lưng lại chạy sang nhà họ Phương.
“Cái rắm, nhà họ Ngô bọn tôi có thể có ngày hôm nay đều nhờ vào cố gắng của tôi, liên quan quái gì đến nhà họ Đường các anh?”, đối mặt với lời lăng mạ của Đường Phùng, thay vì đỏ mặt thì ngược lại Ngô Nghĩa ngạo mạn phản bác.
“Nếu nói về ân huệ, đó cũng là cậu Phương có ơn như núi Thái Sơn với tôi. Nhà họ Ngô khó mà quên được”, Ngô Nghĩa như một con chó vẫy đuôi làm bộ đáng thương khoe khoang khiến Phương Trung rất hưởng thụ.
“Đồ chó chết…”, Đường Việt Quân run rẩy vì tức giận chỉ vào Ngô Nghĩa mắng: “Năm đó lúc trải qua mùa tuyết, nếu không phải tôi chia cho bố cậu nửa cái bánh thì bố cậu đã trở thành linh hồn cô độc từ lâu rồi. Sao ông Ngô có thể sinh ra một tên như vậy chứ?”
“Được rồi, Đường Việt Quân, chút chuyện nhỏ này mà cũng đáng nhắc đến à?”, Ngô Nghĩa không kiên nhẫn cau mày, khinh thường nói: “Lúc đầu, chẳng qua cụ cho bố tôi nửa cái bánh nếp mà thôi, chút ơn huệ này cụ đã nói bốn mươi năm rồi, cụ không thấy phiền nhưng tôi lại ngại phiền”.
“Không phải chỉ là nửa cái bánh thôi sao? Hôm nay tôi trả cho cụ, tôi đem hai trăm cái bánh đến đủ cho cụ ăn đấy, ăn không hết thì mang vào quan tài mà ăn, ha ha”.
Ngô Nghĩa phất tay, lập tức có người vác hai thùng bánh đặt vào trong sân nhà họ Đường, hết sức khiêu khích.
Dù sao hắn cũng đã tìm được chỗ dựa mới, trở mặt với nhà họ Đường thì không ngại thêm chút lửa nữa.
Quả nhiên Đường Việt Quân điên tiết hét lên muốn giết tên khốn này để dọn sạch cửa cho người anh em cũ của mình.
Thấy sắp loạn đến nơi, Phương Trung mất kiên nhẫn cau mày hét lên: “Đủ rồi, cụ Đường, tôi đến nhà họ Đường các cụ ba ngày rồi, hôm nay dù thế nào, tôi cũng phải dẫn Đường Miên Miên đi. Tôi sẽ cưới người phụ nữ này”.
Đường Miên Miên tức giận: “Anh nằm mơ vừa thôi, có chết tôi cũng không gả cho anh!”
“Ha ha, việc này không phải em nói là được đâu”, Phương Trung cười khẩy, anh ta giơ tay lên: “Các anh em, đặt sính lễ xuống, rước dâu đi!”
Bộp bộp.
Gần một trăm người đằng sau anh ta cùng đứng dậy, khí thế rất hung hăng.