“Chặt đầu của Ngô Ứng La, con trai của Bình Tây Vương, trị tội trước công chúng!”
“Bình Tây Vương rời khỏi Tây Dã, lui vể ở ẩn, nhà họ Ngô sắp tàn rồi”.
“Chém đầu Thái tử của Vương phủ? Đồng thời ba mươi sáu vị quan chức của nhà họ Ngô cũng phải chịu trách nhiệm, toàn bộ vùng Tây Bắc rơi vào hỗn loạn”.
“Tây Dã thay máu, Long thủ ban hành mười ba quân luật, bẻ gươm coi như lời thề, trong vòng một tháng sẽ đánh tan quân Tây Hạ”.
Sáng sớm ngày hôm sau, đủ loại tin tức truyền đến, khiến toàn bộ vùng Tây Dã bùng nổ.
Toàn bộ đảng cầm quyền đối lập đang rúng động!
Ngoại trừ những quan chức lão làng của nhà họ Ngô đang sợ hãi tìm đường lui, một số quan chức tham nhũng may mắn thoát nạn cũng sợ chết khiếp, hoang mang vô cùng.
Ngay cả Bình Tây Vương cũng bị vị ‘Quân thần của Long Hồn’ mới nhậm chức này chỉnh đốn.
Đó là vương tộc ở Tây Bắc, một gia tộc quyền thế kế thừa truyền thống hơn ba trăm năm!
Bọn họ làm gì có tư cách gì mà so bì với người ta.
Hành động khai trừ mạnh mẽ này đã thắp sáng toàn bộ Tây Dã, thắp lên ngọn lửa cháy bừng bừng trên thảo nguyên.
Sở Phàm cũng đã ban hành quân lệnh, trước tiên phải ổn định nội bộ, trong vòng một tháng, sẽ chấn chỉnh chính quyền của Tây Dã, huấn luyện các binh lính quả cảm.
Sau một tháng, Tây Hạ nhất định sẽ bị đánh tan, quân đội chiến thẳng trở về!
Ngay lập tức, tất cả người dân đều vỗ tay vui mừng, đã bị chèn ép suốt ba tháng, cuối cùng bọn họ cũng nhìn thấy ánh sáng thắng lợi rồi!
Nhưng khi Tây Dã đang chấn động, ở trong tình trạng hừng hực khí thế, một bức thư được gửi đến sở công văn Yên Kinh ngay trong đêm.
Một số trưởng lão của sở công văn Yên Kinh, trung tâm chính trị của Đông Hoa, sau khi nhận được tin báo lập tức bùng nổ.
“Hắn lại dám chặt đầu con trai của nhà họ Ngô? Ai cho hắn cái quyền đó, ai cho hắn lá gan đó”.
“Rõ ràng là không coi ai ra gì, gửi con dấu của Bình Tây Vương qua đây, tuyên bố rằng nhà họ Ngô hiện đã rút lui, ông ấy không phụ trách khu vực Tây Bắc nữa, đây là muốn gây áp lực với chúng ta, không coi chúng ta ra gì đúng không”.
“Hừ, chỉ là một thanh niên trẻ tuổi, chưa học được các suy nghĩ thấu đáo. Nhà họ Ngô đã kiểm soát vùng Tây Bắc hơn ba trăm năm, đã thâm nhập vào mọi tầng lớp xã hội từ lâu. Nếu gia tộc họ Ngô ra tay, toàn bộ nền kinh tế Tây Bắc sẽ bị tê liệt ngay lập tức. Đây là một thảm họa rất lớn đấy!”
“Đi, đến vương phủ, tìm Sở Trí Hậu, yêu cầu ông ta giải thích”.
“Đúng, người là do ông ta chọn, lệnh cũng là của ông ta, ông ta phải chịu trách nhiệm”.
Các trưởng lão khí thế bừng bừng, xông thẳng đến phủ Vương gia Sở.
Nửa tiếng sau, quản gia của phủ Vương gia Sở khổ sở vật lộn với mấy vị trưởng lão, nhưng không thể nào chịu được sự công kích của mấy vị trưởng lão đáng kính này, ông ta không còn cách nào khác, đành phải đi vào phòng đọc sách.
“Vương gia, ông mau ra ngoài xem đi, xảy ra chuyện lớn rồi”.
Ông Bảo vội vàng đẩy cửa vào, nhưng cảnh tượng trước mắt khiến ông ta sững sờ trong giây lát, con ngươi như sắp lồi ra ngoài.
Vương gia Sở uy nghiêm lẫy lừng, uy danh trên vạn người, lúc này lại đang cõng cháu gái nhỏ Đan Đan trên lưng, kéo hai bên cổ cáo, vui vẻ chơi trò ‘cưỡi ngựa lớn’.
Cô gái nhỏ vô cùng hài lòng và vui vẻ, đôi mắt to tròn híp chặt lại như hai đường chỉ, liên tục phát ra âm thanh ‘đi mau, đi mau”.
Sở Trí Hậu mỉm cười, một tay đỡ lấy cháu gái vì sợ cháu gái yêu quý của mình ngã xuống đất.
Lúc này, Ông Bảo vô thức dụi mắt, lại nhỏ giọng gọi một tiếng: “Vương gia”.
Ông ta thật sự không dám tin người đứng trước mặt ông ta lúc này chính là vị Vương gia Sở?
Lúc này Sở Trí Hậu mới nghe thấy, có hơi lúng túng, ho nhẹ hai tiếng, bế Đan Đan đang ở trên lưng: “Có chuyện gì vậy?”
Ông Bảo liếc mắt, thấy Đan Đan chu môi hờn dỗi, ông ta nói tiếp: “Là phía bên Đại Thế tử xảy ra chút chuyện, bây giờ ba vị trưởng lão của sở công văn tới tận đây đòi một lời giải thích, ông xem, có muốn ra ngoài xem thử không?”
Lông mày kiếm của Sở Trí Hậu cau lại: “Thẳng nhóc đó lại gây ra chuyện gì rồi? Sao lại làm kinh động đến mấy trưởng lão thế”.
“Đan Đan, ông nội bận chút chuyện, lát nữa chơi với cháu, được không?”, Sở Trí Hậu yêu chiều nhìn cô cháu gái nhỏ ở bên cạnh.
Đan Đan chu môi, tỏ vẻ không vui: “Từ trước đến nay bố toàn chơi với cháu trước, công việc gì đó đều không quan trọng bằng cháu đâu”.
“Hay là ông bảo bố về chơi với cháu đi”.
Sở Trí Hậu không nói lên lời.
“Mười phút, chỉ mười phút thôi, được không”.
“Vâng, vậy được ạ”, cô gái nhỏ chớp chớp đôi mắt to, cô bé vẫn rất hiểu chuyện.
Lúc này Sở Trí Hậu mới xoay người rời đi, đi thẳng đến phòng khách.
“Vương gia!”
“Vương gia, cái người tên Sở Phàm đó thật không coi ai ra gì!”
“Tôi thỉnh cầu ông, lập tức phế bỏ hắn, bảo hắn quay về đây”.
Vừa gặp mặt, các trưởng lão đã khí thế hùng hổ cáo trạng về Sở Phàm với Sở Trí Hậu
Sở Trí Hậu cau mày, vẫy tay ra hiệu cho bọn họ ngồi xuống, nghe xong báo cáo ‘thêm mắm thêm muối’ của bọn họ, ông ta cũng cảm thấy rất sốc.
Nhưng ngoài mặt vẫn tỏ vẻ bình thản uống trà.
“Ngô Ứng La không chỉ là Đại Thế tử của Bình Tây Vương, mà còn là tổng chỉ huy của doanh trại quân đội, là Bình Tây Vương tương lai, giết chết cậu ta mà không điều tra rõ ngọn ngành, đây, đây đúng là vô pháp vô thiên”.
“Đúng vậy, còn tuyên bố Ngô Trấn Quân lui quân, giao con dấu của của Bình Tây Vương qua đây, đây là muốn uy hiếp chúng tôi sao?”
“Một khi nhà họ Ngô rút lui, Tây Bắc sẽ trở nên hỗn loạn, loại chuyện hỗn xược này, nhất định phải xử lý Sở Phàm thật nặng!”
Sở Trí Hậu bình tĩnh nhấp một ngụm trà, ánh mắt bình thản nhưng lại có uy lực mãnh liệt: “Chỉ có vậy thôi à?”
“Cái này….”
Các trưởng lão ngây người, mắt tròn mắt dẹt nhìn nhau, những việc này, còn chưa đủ sao?
Sở Trí Hậu tiếp tục nói: “Ngô Ứng La thân là chủ tướng, nhưng lại dẫn dắt đội quân một trăm nghìn người thất bại thảm hại, khiến ba mươi nghìn binh lính chết trong trận chiến, hài cốt cũng không còn, lẽ nào không đáng giết sao?”
“Nhà họ Ngô đã chiếm đóng phía Tây Bắc trong ba trăm năm. Nhiều năm trôi qua như vậy, nhưng bọn họ đã đóng góp được gì cho Tây Bắc, bọn họ đã làm nên công trạng gì cho Tây Bắc? Chỉ là một lũ quỷ hút máu người, Ngô Trấn Quân lại muốn lấy chuyện lui về ở ẩn để uy hiếp tôi, tôi lại không thèm mắc bẫy, không phải ông ta muốn lui về ở ẩn sao? Được rồi, bảo ông ta tính rõ ràng tất cả tài sản của nhà họ Ngô, bao gồm sản nghiệp, công ty, trong vòng ba ngày, giao hết ra đây cho tôi, ông ta không muốn làm ắt sẽ có người khác muốn làm!”
Đây là?
Tất cả trưởng lão có mặt ở đây đều chết lặng.
Bọn họ không ngờ rằng Sở Trí Hậu lại bảo vệ Sở Phàm như vậy, đến mức đắc tội với cả nhà họ Ngô cũng phải bảo vệ Sở Phàm.
“Vương gia, nhưng tên Sở Phàm này là một quả bom hẹn giờ, nếu như để hắn ở lại Tây Dã, e rằng sớm muộn cũng sẽ gây ra đại họa!”, một vị trưởng lão nói.
“Tôi đề nghị ngay lập tức phế chức hắn, để hắn quay về”.
“Đúng vậy, phế chức!”
“Mặc dù đang ở trong quân đội không phải tuân theo mệnh lệnh ở bên ngoài, nhưng loại chỉ huy vô lương tâm và liều lĩnh như vậy, không đáng giữ lại”.
Ánh mắt Sở Trí Hậu quét qua từng người bọn họ, ông ta nói: “Sở Phàm làm việc rất tùy hứng, không nghe theo mệnh lệnh, điều này không sai, nhưng đừng quên, nó là vị tướng lĩnh nhiệt huyết nhất, có bản lĩnh nhất, dám xông pha ra trận nhất”.
“Ngoại trừ nó ra, ai có thể làm cho Hô Diên Thiên rút quân ba trăm dặm chỉ bằng một lá thư? Ngoại trừ nó ra, ai có thể không sợ đắc tội với các dòng dõi hoàng tộc, nhổ hết các khối u ác tính ở Tây Dã? Ngoại trừ nó ra, ai có thể hạ lệnh quân, trong phòng một tháng sẽ đánh tan Tây Hạ?”
“Là ông, ông, hay là ông?”
Sở Trí Hậu liếc nhìn ba vị trưởng lão trước mặt, khiến ba người đó sững sờ nhìn nhau, không nói lên lời.
“Chuyện này, Vương gia, tôi cảm thấy, chuyện này nên bàn bạc cẩn thận”.
“Không cần bàn bạc nữa, chỉ một câu thôi, tôi sẽ không thay Sở Phàm. Phía bên Ngô Trấn Quân muốn uy hiếp tôi, tôi tự biết cân đo đong đếm, để cho ông ta tự mình cân nhắc xem, với cái chức Bình Tây Vương này của ông ta có đủ tư cách để đối đầu với tôi hay không”.
Sở Trí Hậu xua tay, đứng dậy rời khỏi đó.
“Như vậy đi, cháu gái của tôi chỉ cho tôi thời gian mười phút thôi, không có thời gian nói nhiều với các ông đâu”.