Mục lục
Chiến Thần Trở Lại – Sở Phàm – Vân Mộc Thanh
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 391: Tao chính là pháp luật

Nghe thấy giọng nói lanh lảnh của Diệp Mỹ Na trong điện thoại, Sở Phàm hơi sửng sốt.


Sau đó anh đáp: “Em sắp đến ga rồi, các chị đến cổng đón em là được”.


“Vâng, em họ Sở Phàm, vậy bọn chị đợi anh ở cổng, biển số xe của bọn chị là 6688…”, Diệp Mỹ Na vui vẻ nói.


Trước đó Diệp Mỹ Na nói muốn đến đón mình, Sở Phàm còn tưởng chỉ là lời nói khách sáo nên anh cũng không bận tâm lắm, không ngờ cô ấy lại đến thật.


Điều này khiến Sở Phàm bất lực nở nụ cười nhưng lại cảm thấy ấm áp, thiện cảm với cô chị họ chưa từng gặp mặt này tăng lên gấp mấy lần.


Chẳng mấy chốc tàu hỏa đã đến ga.



Sau khi chào tạm biệt Thẩm Vạn Tuyên, Sở Phàm đi ra khỏi nhà ga.


Một lát sau, Sở Phàm thấy một chiếc BMW 7 Series đang đỗ ở ven đường cách đó không xa. Sau khi xác nhận biển số xe xong, Sở Phàm bèn đi đến gần.


“Em họ Sở Phàm, chị ở đây!”


Trong xe, một cô gái ăn mặc rất xinh đẹp, hoạt bát bước ra ngoài, cô ấy kích động vẫy tay với Sở Phàm.


Diệp Mỹ Na quan sát Sở Phàm từ trên xuống dưới như một đứa bé hiếu kỳ, khi cười gương mặt hình trái xoan hiện lên hai lúm đồng tiền rất dễ thương:


“Chào em họ Sở Phàm, chị là Diệp Mỹ Na, nhìn em rất giống cô Khương Như”.


Sở Phàm cũng mỉm cười: “Chào chị Mỹ Na, cứ gọi em là em Phàm”.


“Hi hi, em Phàm, chào mừng em về nhà! Nếu ông nội biết em trở về thì ông ấy sẽ rất vui đấy!”, Diệp Mỹ Na vui vẻ nở nụ cười, cô ấy chỉ vào người thanh niên lái xe giới thiệu:


“Đúng rồi, đây là Diệp Vinh Hữu, là con trai của bác cả. Anh Vinh Hữu còn trẻ tuổi nhưng đã là ông chủ của một công ty trên sàn giao dịch rồi đấy. Anh ấy là nhân tài xuất sắc nhất thế hệ trẻ nhà họ Diệp chúng ta”.


“Lần này vì đến đón em nên chị cố ý bắt anh ấy làm tài xế cho chúng ta, hi hi”.


Diệp Vinh Hữu mặc một bộ vest bình thường, đeo một chiếc đồng hồ Patek Philippe có giá trị, ăn mặc như một người thành đạt, vẻ mặt vô cùng kiêu ngạo.


Hắn chỉ liếc nhìn một cái rồi khẽ gật đầu với Sở Phàm, cũng không thèm bước xuống xe.


Sở Phàm cũng chỉ cười nhạt, sau đó mở cửa ngồi vào: “Chị Mỹ Na, chúng ta về nhà trước nhé”.


“Được”, Diệp Mỹ Na vui vẻ ngồi cùng với Sở Phàm.


Bộ dạng này của Sở Phàm khiến Diệp Vinh Hữu đang lái xe cực kỳ khó chịu nhíu chặt mày.


Tên này thật sự xem mình là tài xế đấy à? Nhìn cái thứ nghèo hèn này không có chút giáo dục nào!


Nhưng nghĩ lại cũng đúng, cô của mình đã mất mười mấy năm, đứa trẻ lớn lên trong một gia đình đơn thân thì có thể có bản lĩnh gì được chứ? Quả thật là một trời một vực với cậu chủ nhà giàu của gia tộc lớn như mình!


Diệp Vinh Hữu có cảm giác ưu việt hơn hẳn khi nghĩ như vậy.


Sau khi Sở Phàm được hai người Diệp Mỹ Na đón đi không lâu, Thẩm Vạn Tuyên mới xuống tàu.


Vốn dĩ Thẩm Vạn Tuyên còn hơi tiếc khi không có cách liên lạc với Sở Phàm, ông ấy đang liệu nghĩ sau này có còn cơ hội gặp gỡ, cùng uống rượu với nhau hay không.


Bỗng nhiên, ánh mắt Thẩm Thu lóe sáng, kinh ngạc thốt lên: “Bố, cô gái kia là Diệp Mỹ Na ở nhà họ Diệp, cô ấy lại đích thân đến đón Sở Phàm? Lẽ nào Sở Phàm là người nhà họ Diệp?”


Những người trong giới nhà giàu ở Tây Dã không ít lần tụ họp với nhau nên Thẩm Thu và Diệp Mỹ Na cũng quen biết.


Một vệ sĩ cũng nói: “Rất có thể, lúc nãy trên tàu tôi nghe anh Sở gọi điện thoại, có người gọi anh ta là em họ”.


“Xem ra, người anh em này đúng là người nhà họ Diệp!”, đôi mắt Thẩm Vạn Tuyên lóe sáng bật cười: “Đúng là duyên phận, xem ra một tuần sau, lại có thể cùng nhau uống rượu ở bữa tiệc từ thiện được tổ chức ở Tây Dã của chúng ta rồi”.



Vệ sĩ suy nghĩ một lúc lúng túng nói: “Ông Thẩm, nhưng nhà họ Diệp không có tư cách tham gia bữa tiệc từ thiện của chúng ta”.


Bữa tiệc lần này là do Thẩm Vạn Tuyên bắt tay với mười mấy đại gia tổ chức, mục đích là để quyên góp vật dụng và tư quân cho các chiến sĩ tiền tuyến.


Vì muốn đi đầu trong việc kêu gọi nên các khách mời đến tham gia đều là các nhà giàu quyền quý giá trị trên hai tỷ.


Mặc dù nhà họ Diệp cũng có tài sản một tỷ mấy nhưng vẫn không đạt được yêu cầu tối thiểu của bữa tiệc.


“Thế này đi, hãy cho ngoại lệ một lần”, Thẩm Vạn Tuyên vừa nói vừa vung tay: “Mang theo danh thiếp lấy danh nghĩa của tôi mời nhà họ Diệp đến tham dự, chuyện này cậu đích thân đi một chuyến để thể hiện sự tôn trọng của tôi dành cho người anh em đó”.


Theo quan điểm của Thẩm Vạn Tuyên, có thể bồi dưỡng ra một người trẻ tuổi xuất sắc như Sở Phàm thì nhà họ Diệp cũng không hề kém cạnh, chỉ là muốn tiến vào các gia tộc có giá trị hàng chục tỷ thì cần phải có thời gian.


“Vâng”, vệ sĩ đáp lại.


Thẩm Vạn Tuyên gật đầu, cảm khái nhìn thành phố trước mắt: “Mong rằng mọi người hãy cố gắng hết sức để giành chiến thắng trong cuộc chiến này, trả lại bình yên cho người dân Tây Dã”.


Mấy người Thẩm Thu im lặng không nói gì, trong lòng cũng rất mong đợi ngày này.


“Ha ha, còn cố gắng hết sức? Thẩm Vạn Tuyên, ông tự xem mình là gì mà cũng xứng chỉ tay năm ngón với đại sự quốc gia à?”


Đúng lúc này bỗng nhiên có bốn năm chiếc xe dừng lại, hơn một trăm tên côn đồ hung hãn cầm mã tấu và gậy thép bước xuống xe.


Tên đi đầu để đầu trọc, xăm một hình rắn độc nhe răng nanh đầy hung hãn.


“Các người là người của bang Rắn Độc?”, Thẩm Thu biến sắc, bang Rắn Độc là bang xã hội đen hung hãn nhất ở Tây Dã, giết người, cướp bóc tội ác không kể hết.


Nhất là gần đây thường xảy ra các cuộc chiến, chúng nhân lúc loạn lạc càng phát triển thế lực của mình, người trong bang cũng lên đến mấy nghìn người.


“Cô gái cũng có chút kiến thức đấy, có người muốn lấy mạng cô. Ông Thẩm, đi với chúng tôi một chuyến nào”, gã đầu trọc cười nham hiểm, lấy ra một thanh đao sáng loáng.


Mấy vệ sĩ lập tức chặn trước mặt Thẩm Vạn Tuyên bảo vệ ông ấy, nhưng sắc mặt vô cùng nghiêm trọng.


Mặc dù họ cũng là cao thủ hàng thật giá thật nhưng dù sao bên kia cũng có đến hơn một trăm người, họ không thể nào đánh lại hết. Họ không phải là Sở Phàm có thể giết người chỉ bằng một chiếc lá, vô cùng mạnh mẽ.


“Vì giết tôi mà bọn quan chức thối nát đó làm đủ mọi cách, ám sát trên đường đi còn chưa đủ, giờ lại quang minh chính đại dùng súng nữa sao?”, Thẩm Vạn Tuyên vừa tức giận vừa phẫn nộ: “Trên đời này còn có pháp luật hay không?”


“Ha ha, đã đến lúc này rồi mà còn nói đến pháp luật?”, gã đầu trọc khinh thường nói, đám đàn em cũng nhìn Thẩm Vạn Tuyên như tên ngốc.







“Hủy hoại tiền đồ của người khác cũng như giết bố giết mẹ, Thẩm Vạn Tuyên, ông đi đầu trong việc kêu gọi đám nhà giàu quyên góp cho tiền tuyến, cắt đứt con đường kiếm tiền của mấy nhân vật lớn đó không nói”.


“Để những người dân thường oán giận mấy ông lớn, mắng họ không hành động, gây ra hỗn loạn, đã có người tổ chức các cuộc biểu tình phản đối với quy mô lớn”.


“Ông cũng biết Quân thần của Long Hồn sắp về lại Tây Dã, nếu để người ta biết chuyện này thì mấy ông lớn còn có đường sống sao? Thế nên, ông nhất định phải chết!”


Tên đầu trọc cười khẩy, phất tay một cái: “Giết chúng!”


Soạt...


Hơn một trăm người cũng xông lên, đám người Thẩm Thu cắn răng sống chết bảo vệ Thẩm Vạn Tuyên.


Rầm rầm rầm...


Ngay lúc này, bỗng có tiếng động lớn vang lên, mặt đất rung chuyển như sấm rền.


Gã đầu trọc nhíu mày vô thức quay đầu lại nhìn, trong phút chốc da đầu hắn tê dại, sợ suýt tè trong quần.


“Quân, quân đội?”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK