Mục lục
Chiến Thần Trở Lại – Sở Phàm – Vân Mộc Thanh
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 271: Chỗ của tôi còn thiếu một bảo vệ

“Miên Miên, đã lâu không gặp cháu rồi, mấy ngày nay bọn trẻ cứ bảo nhớ cháu mãi”, Trương Tuệ kéo tay Đường Miên Miên, bà ấy nở nụ cười hiền lành.


“Người làm chị như cháu có địa vị quan trọng trong lòng bọn trẻ lắm đấy”.


Đường Miên Miên cảm thấy ngại ngùng, cô vội vàng đáp: “Dì Trương, cháu đâu có cống hiến được nhiều như dì, bọn cháu chỉ thỉnh thoảng mới đến chăm sóc cho đám trẻ, dì mới là người đã xây dựng ‘gia đình hạnh phúc’ cho chúng suốt hai mươi năm ròng, dì mới là người xứng đáng được bọn cháu kính trọng”.


Trương Tuệ xua tay, nụ cười của bà ấy vừa có vẻ bất lực và đượm vẻ cô đơn, bà ấy buồn rầu cảm khái: “Sợ rằng dì cũng không kiên trì được bao lâu nữa…”


Sở Phàm nhận ra chỗ bất thường, nhưng nếu Trương Tuệ đã không nói thì anh cũng không tiện chủ động hỏi han điều gì.


“Đừng nhắc đến mấy việc này nữa, cháu là Tiểu Phàm phải không? Cảm ơn cháu đã đến thăm nom bọn trẻ”, Trương Tuệ nhìn Sở Phàm, bà ấy chớp mắt rồi nói: “Cháu là bạn trai của Miên Miên phải không nhỉ?”



“Dì Trương, dì, sao dì lại hùa theo mấy đứa nhỏ trêu cháu rồi”, Đường Miên Miên đỏ mặt, chỉ có điều thỉnh thoảng cô ấy lại liếc mắt nhìn Sở Phàm, mang theo sự kích động và căng thẳng của một cô thiếu nữ.


Sở Phàm cũng lên tiếng: “Dì Trương, bọn cháu chỉ là bạn bè mà thôi”.


Dì Trương có thể nhận ra ánh mắt Đường Miên Miên trở nên ảm đạm một cách rõ ràng, cô vừa thất vọng lại vừa đau lòng…


Cùng là đàn bà con gái với nhau, làm gì có chuyện không đoán được tâm tư của Đường Miên Miên cơ chứ, bà ấy nói đầy ẩn ý:


“Ha ha, bọn trẻ tụi cháu đấy, có duyên phận thì phải biết quý trọng, dì thấy bọn cháu cũng xứng đôi vừa lứa lắm, trai tài gái sắc, trời sinh một cặp…”


“Tiểu Phàm là nhân tài, tâm địa lương thiện, đối đãi với người khác lại chân thành. Tốt hơn cái tên Phan Duy chỉ biết lời ngon tiếng ngọt kia nhiều, Miên Miên, cháu phải lau mắt cho sáng…”


“Cháu, cháu biết rồi, dì Trương, chúng ta đi làm việc đi”, Đường Miên Miên đỏ mặt, cô hoang mang bỏ trốn, chạy đi kiểm tra bệnh tình cho đám nhỏ.


Sở Phàm cũng cảm thấy có hứng thú, anh hỏi: “Phan Duy ấy là ai vậy?”


Đường Miên Miên bực bội hừ một tiếng: “Một cậu ấm nhà giàu tự cho mình là đúng, suốt ngày làm bộ làm tịch, y hệt như ruồi nhặng, đuổi cũng không đi”.


Xem ra lại là một người theo đuổi nữa?


Sở Phàm bĩu môi, không biết vì sao trong lòng lại cảm thấy hơi khó chịu, không thoải mái cho lắm.


“Hửm?”


“Anh ấy đang ghen à?”


Sắc mặt Đường Miên Miên vẫn bình tĩnh nhưng trong lòng lại cảm thấy ngọt ngào, cô mừng thầm, xem ra trong lòng anh vẫn có mình!


“Rừm…”


Vào lúc này, đột nhiên có tiếng ô tô vang lên, một chiếc Mercedes-Benz G – Class mới cóng ngông nghênh chạy vào trong, làm cuốn theo lớp bụi mù.


“Miên Miên, hôm nay là cuối tuần, anh đoán em nhất định sẽ đến thăm bọn trẻ”.


Một người mặc đồ thể thao Adidas, đeo đồng hồ Patek Philippe sáng bừng mắt, hắn mỉm cười xách một bịch đồ ăn vặt bước đến bên bọn họ.


“Dì Trương, đồ ăn vặt của bọn trẻ, xin lỗi vì tôi đã đến hơn muộn, hôm nay vừa đến cửa hàng 4S mua chiếc Mercedes-Benz G – Class, vừa nhập khẩu đó, tốn hơn hai triệu”.


Thanh niên ấy đưa bịch thức ăn vặt cho dì Trương, hắn quơ quơ chìa khóa xe trong tay, làm bộ khoe khoang đắc ý.


Làm màu vô hình!


Sở Phàm cười cười, chắc hẳn cái tên này chính là ‘ruồi nhặng phiền phức’ mà Đường Miên Miên đã nói, Phan Duy.


Đường Miên Miên nhíu mày, cô tỏ vẻ bất mãn: “Phan Duy, sau này anh bớt mua mấy mua mấy loại thức ăn chiên phồng đầy dầu mỡ này đi, bọn trẻ đang trong giai đoạn tăng chiều cao, cứ ăn mấy loại đồ ăn rác rưởi này làm sao được?”


“Ừ, em nói đúng, lần sau anh sẽ mua tôm với bào ngư, ha ha, chút tiền mọn thôi mà!”


Phan Duy cười ha hả, hắn lại quơ quơ chìa khóa xe Mercedes-Benz G – Class của mình: “Miên Miên, lát nữa anh sẽ đưa em đi hóng mát nhé, cũng để cho em hưởng thụ sự ngầu của G – Class…”



Cái tên này, mua được chiếc xe sang thì không biết làm sao để khoe khoang rồi à?


Dùng chút thủ đoạn vặt vãnh của hắn đi lừa gạt mấy cô gái chưa sõi đời thì còn được, nhưng Đường Miên Miên là ai? Cô chiêu trong nhà họ Đường giàu có nhất ở Giang Lăng, lãnh đạo của Bảo Chi Lâm đáng giá mười tỷ.


Một chiếc xe hai triệu chỉ giống như một món đồ chơi trong mắt cô mà thôi, chẳng là cái thá gì cả.


Đường Miên Miên bực bội: “Không cần đâu, tôi phải kiểm tra sức khỏe cho bọn họ, tối nay có hẹn đi ăn chung với Sở Phàm rồi, chiếc xe sang đó anh tự hưởng thụ đi”.


Hả?


Đôi mắt Phan Duy co lại ngay tức khắc, hắn nhìn Sở Phàm với vẻ thù địch.


Ban đầu hắn không hề xem cái tên vô dụng mặc một cây đồ vỉa hè, chẳng có chút năng lực này ra gì, nhưng bây giờ nghĩ lại mới thấy không ngờ hắn có thể ăn cơm chung với nữ thần mà mình ngưỡng mộ?


Thân là một người đàn ông, hắn thể nhịn được hay sao?


“Ồ? Anh đây cũng là bạn của Miên Miên sao?”, Phan Duy nhướn mày, hắn hất cằm lên trong vô thức rồi chìa tay ra: “Tôi tự giới thiệu bản thân trước, Phan Duy, phó tổng giám đốc bất động sản Phan Vũ, lương một năm ba triệu rưỡi, không đáng là gì”.


“Tiểu Phan, cậu đủ rồi đấy”, sắc mặt Trương Tuệ có vẻ hơi mất tự nhiên, bà ấy gắt gỏng.


Thế này là kiểu giới thiệu của nhà nào kia chứ? Nghề nghiệp của hắn là gì, lương một năm bao nhiêu thì có liên quan gì đến người khác?


Rõ ràng hắn đang khoe khoang với Sở Phàm, muốn chà đạp anh trước mặt Đường Miên Miên để mình được tỏa sáng.


Sở Phàm chỉ gật đầu: “Sở Phàm, quân nhân giải ngũ, không nghề nghiệp”.


Vừa nghe thấy thế, Phan Duy lập tức phấn chấn tinh thần, hắn kích động đến nỗi ánh mắt sáng bừng…


Không tiền không quyền thế không nghề ngỗng, đây chính là đồ vô dụng mà ông trời đã mang đến tận cửa, chỉ để hắn giẫm đạp cho sướng chân!


Hạng người như thế này mà cũng xứng tranh giành phụ nữ với mình sao?


Phan Duy lập tức rút tay về, hắn tỏ vẻ vênh váo, chỉ chỉ trỏ trỏ:


“Thế à, xã hội bây giờ ấy mà, một tên lính quèn một không có tay nghề, hai không có học vấn như mấy người khó kiếm việc lắm”.


“Thế này đi nhé, công ty của tôi còn thiếu một bảo vệ gác cửa, anh cầm danh thiếp của tôi đi đến báo danh, cứ bảo là Phan Duy tôi giới thiệu”.


Phan Duy lấy tấm danh thiếp được chế tác tinh xảo từ trong túi Gucci ra, hắn đưa cho Sở Phàm một cách đắc ý, giống như mình đã cho anh cơ hội lớn lắm vậy:


“Nể mặt của tôi, có thế nào thì bọn họ cũng sẽ trả cho anh năm sáu ngàn tệ một tháng, chỉ cần anh chịu làm việc đàng hoàng, sau này tôi phất lên thì cũng sẽ không thiếu phần anh đâu…”


Đường Miên Miên cảm thấy cạn lời, cô lườm hắn, cũng không biết Phan Duy lấy dũng khí ở đâu ra mà kêu ông chủ sau lưng tập đoàn Phàm Vân đi làm bảo vệ, đứng canh cửa cho mình?







Hắn không sợ bị giảm thọ à?


Cùng lúc đó, cô liếc nhìn Sở Phàm với vẻ khinh thường, bĩu môi mà nói: “Cái tên này lại giả vờ giả vịt”.


Sở Phàm không nhận danh thiếp của Phan Duy, chỉ hờ hững gật đầu: “Cảm ơn, tôi sẽ cân nhắc”.


Phan Duy nhướn mày, hắn có vẻ không vui…


Theo như kịch bản của hắn, cái tên này phải vừa mừng vừa lo nhận lấy tấm danh thiếp, gật đầu khom lưng với mình, coi mình như ân nhân trong đời, cảm tạ ơn đức.


Còn hắn có thể tỏa sáng trước mặt Đường Miên Miên, dùng sức hút của người đàn ông làm nữ thần rung động, ôm người đẹp về dinh…


Nhưng bây giờ, chuyện này là thế nào kia chứ? Rõ ràng cái tên này không xem mình ra gì.


“Anh cũng đừng khinh thường nghề bảo vệ, phải biết rằng với thực lực của bất động sản Phan Vũ chúng tôi, chúng tôi là doanh nghiệp nổi trội ở Giang Lăng, tuy chỉ là bảo vệ thôi nhưng người khác có chen chúc bể đầu cũng khó được tuyển dụng lắm”.


Phan Duy lên mặt dạy đời, càng lúc hắn càng chém gió to: “Ngay cả ‘tập đoàn Phàm Vân’ tiếng tăm lẫy lừng ấy cũng muốn hợp tác với công ty chúng tôi, có biết hay không?”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK