Lý Thu Linh vui sướng tột cùng, chỉ cảm thấy như có một chiếc bánh lớn rơi trúng đầu mình, lấy lại được đơn hàng năm mươi triệu đã mất, đúng là trời xanh có mắt.
Chẳng mấy chốc con gái bà ta sẽ được thăng chức và tăng lương, tiền lương hàng năm lên tới cả triệu tệ, bà ta cũng có thể đổi đời trở thành phú bà!
Sở Phàm cũng kéo Vân Mộc Thanh bước ra ngoài, cô vẫn đang băn khoăn sao tự dưng bác cả lại đến thăm nhà cô, còn muốn trả lại đơn hàng cho cô.
Lẽ nào, chuyện này đều do anh làm.
Gương mặt xinh đẹp của Vân Mộc Thanh ngập tràn vẻ kinh ngạc và cảm động, đưa mắt nhìn Sở Phàm đang bình tĩnh đứng bên cạnh.
“Vân Mộc Thanh, lá gan của cô cũng lớn thật đấy, cô dám cúp điện thoại của tôi? Nếu làm lỡ mất việc lớn của công ty thì cô có gánh nổi trách nhiệm không?”, Vân Hinh Nhi tức giận nói, vừa gặp đã lập tức hỏi tội.
Vân Mộc Thanh hơi mơ màng khó hiểu, Sở Phàm bên cạnh lại lạnh lùng nói: “Điện thoại của cô là do tôi cúp đấy”.
“Mộc Thanh là con người, không phải là công cụ để mấy người sai khiến, càng không cần thiết phải chịu trách nhiệm cho sai lầm ngu ngốc của mấy người”.
Vân Hinh Nhi tức tới mức thở hổn hển nhưng lại sợ Sở Phàm ra tay đánh mình, chị ta chỉ có thể tức giận chỉ trỏ nói: “Anh là cái thá gì, chuyện của nhà họ Vân chúng tôi, đến lượt anh nhúng tay vào à?”
Lý Thu Linh cũng phẫn nộ, bắt đầu phàn nàn: “Sở Phàm, cậu thế này không phải đang làm lỡ dở tiền đồ của Mộc Thanh và phá hoại tình cảm gia đình chúng tôi sao, cậu là cái thá gì chứ?”
“May mà anh cả hiểu lý lẽ, nếu như vì cậu tự ý cúp điện thoại mà làm mất đi đơn hàng này thì cậu không xong với tôi đâu”.
Sở Phàm cười chế giễu, người đàn bà chỉ biết nịnh hót này đến tận bây giờ mà mắt vẫn như mù, không nhìn rõ tình thế.
“Được rồi, tôi nói chuyện chính”.
Vân Gia Khôi cau mày, không muốn lãng phí thêm thời gian, thẳng thừng xua tay, ra lệnh một cách chắc chắn: “Mộc Thanh, bây giờ công ty quyết định, lần hợp tác với hội thương mại Tứ Hải này vẫn do cháu phụ trách theo sát toàn bộ quá trình cho đến khi công trình kết thúc”.
“Nhưng lợi ích thu được từ đơn hàng này vẫn thuộc về chị cả Vân Hinh Nhi của cháu, bao gồm tiền thưởng, trích phần trăm, chia hoa hồng và chính sách phúc lợi của công ty đều không liên quan gì đến cháu. Cháu chỉ cần làm tốt những việc mình cần làm là được rồi, hiểu chưa?”
Gương mặt của ông ta đầy vẻ cao ngạo xa cách: “Đương nhiên, nếu công trình hoàn thành không tệ, đến khi kết thúc bác sẽ chia cho cháu 1% lợi nhuận coi như là phần thưởng cho cháu, chỉ thế thôi”.
Nghe đến đây, Vân Mộc Thanh tức tới mức cả người phát run.
Đây là loại lý lẽ gì vậy chứ?
Cướp mất đơn hàng của cô thì thôi không nói, còn muốn để cô phụ trách đến khi hoàn thành, tới cuối cùng bọn họ lại ăn chia lợi nhuận với nhau.
Bản thân khổ cực làm việc vô ích mấy tháng trời mà một đồng cũng không có?
Bọn họ coi cô là cái gì?
Công cụ? Người ở? Nô lệ?
Sắc mặt vợ chồng Vân Gia Mạnh cũng hơi bối rối, điều kiện này không thể dùng từ khắc nghiệt để hình dung được nữa rồi, rõ ràng là bóc lột, đúng là ông trùm bóc lột thời nay.
Lý Thu Linh tỏ vẻ không hài lòng: “Anh cả, 1% lợi nhuận có phải hơi ít không, anh không thể làm như thế?”
“Ít?”, Vân Gia Khôi tức giận nói: “Tôi tốn công tốn sức mới ký được hợp đồng với hội thương mại Tứ Hải, chạy đi chạy lại hỏng bao nhiêu đôi giày, phí bao nhiêu nước bọt, chết bao nhiêu là tế bào não? Chỉ cần con gái thím đến ký tên, giả vờ phụ trách công trình, 1% mà mấy người còn chê ít nữa sao?”
“Thím có lương tâm không đấy, có biết giới hạn hay không? Không hiểu quy tắc lễ nghĩa là gì à?”
Vân Mộc Thanh đã tức tới mức không nói nên lời, hợp đồng với hội thương mại Tứ Hải rõ ràng là nhờ quan hệ của Sở Phàm mới có được. Vậy mà ông ta lại trâng tráo ôm công lao về mình, đúng là không biết xấu hổ!
“Đúng vậy, nếu như không phải Vân Mộc Thanh vẫn còn có chút tác dụng thì tôi cũng chẳng buồn đặt chân đến cửa nhà mấy người”, Vân Hinh Nhi cắt sửa lại bộ móng tay xinh đẹp của mình, tự cao tự đại nói:
“Một bà cô già, một người tàn phế, nhà họ Vân nuôi mấy người nhiều năm như vậy, để con gái mấy người đóng góp một tí công sức thì có làm sao? Đây là bổn phận mà cô ta nên thực hiện”.
Sắc mặt Vân Gia Mạnh lập tức trầm xuống, tay siết chặt thành nắm đấm đập lên đôi chân đã bị tàn phế.
“Vân Hinh Nhi, chị ăn nói cho cẩn thận!”, Vân Mộc Thanh lập tức nổi giận: “Tôi không cho phép chị sỉ nhục bố tôi”.
“Sỉ nhục? Ha ha, lẽ nào những gì tôi nói không phải sự thật, chẳng lẽ ông ta không phải là một kẻ tàn phế à?”, Vân Hinh Nhi khịt mũi coi thường, vẻ mặt đùa cợt: “Chú Hai, không phải chú có giấy chứng nhận khuyết tật sao, mang ra đây cho mọi người cùng xem đi, ha ha”.
Bốp!
Vân Mộc Thanh thật sự không chịu đựng nổi chuyện Vân Hinh Nhi cứ mở mồm ra là sỉ nhục bố mình “tàn phế” nên đã tát mạnh vào mặt Vân Hinh Nhi.
“Cô, cô dám đánh tôi? Con khốn, tôi liều mạng với cô”, Vân Hinh Nhi tức giận xông về phía Vân Mộc Thanh.
Lúc này, Sở Phàm sải bước đi tới, dùng thân hình cường tráng của mình chắn phía trước Vân Mộc Thanh, sau đó bắt lấy cánh tay của Vân Hinh Nhi, không chần chừ giáng cho chị ta hai cái tát.
“Đi cầu xin người khác thì nên có thái độ cầu khẩn, hôm nay để tôi dạy cho cô biết thế nào gọi là tôn trọng người khác”.
Bốp bốp!
Phịch.
Anh dùng một chân đạp vào bụng dưới của Vân Hinh Nhi, khiến chị ta ngã lăn ra, tóc tai rối bời, hai má sưng tấy đều lưu lại vết máu, không ngừng khóc lóc kêu gào.
“Hu hu hu, mày dám đánh tao, bố...”
Sắc mặt Vân Gia Khôi trở nên u ám, tức giận chỉ vào Sở Phàm: “Mày dám đánh con gái tao, mày muốn chết à?”
Ông ta xắn tay áo định dạy cho Sở Phàm một bài học, nhưng đột nhiên khí thế trên người anh lại biến đổi một cách mạnh mẽ, giống như mãnh hổ xuống núi, dũng mãnh muốn xông về phía ông ta mà cắn một phát, khí thế oai nghiêm không gì so sánh nổi.
Vân Gia Khôi không khỏi trợn mắt lùi về sau ba bước, sau lưng toát ra mồ hôi lạnh, khí thế của tên này thật lớn mạnh.
“Thằng Hai, mày, mày dạy con gái kiểu này đấy à?”, Vân Gia Khôi chỉ còn cách chĩa mũi nhọn về phía người nhà Vân Gia Mạnh – những người dễ bắt nạt hơn.
Lý Thu Linh lạnh lùng hừ một tiếng, kỳ quái nói: “Anh cả, đừng trách tôi nói thẳng, con gái anh bị đánh là do nó tự mình chuốc lấy, đáng đời. Tôi với Gia Mạnh dù gì cũng là trưởng bối của nó, sao nó có thể sỉ nhục chúng tôi như thế? Nếu để ông cụ nghe thấy thì ít nhất cũng phải cấm cửa nó nửa năm”.
Mặc dù bà ta không có cảm tình gì với Sở Phàm, nhưng không thể không nói, mấy cái tát Vân Hinh Nhi này của anh khiến cho bà ta cảm thấy thoải mái ngay, một sự thỏa mãn không gì sánh được.
Vân Gia Mạnh cũng lãnh đạm nói: “Anh cả, tôi thấy hôm nay mấy người đến cũng không phải thành tâm thành ý muốn mời Mộc Thanh trở về làm việc, mà là tới gây sự, cười nhạo gia đình chúng tôi”.
“Mặc dù tôi là một người tàn phế, nhưng tôi tuyệt đối sẽ không để con gái mình vô duyên vô cớ phải chịu ấm ức”.
Ông ấy giơ bàn tay to lớn lên chỉ ra ngoài, lạnh lùng nói: “Cút, mấy người cút ra khỏi nhà tôi!”
Đôi mắt Vân Mộc Thanh đỏ hoe, trong ánh mắt đầy vẻ cảm động.
Vân Hinh Nhi ôm lấy cái má sưng tấy, nhổ một bãi nước bọt: “Cái thể loại gì, thật sự cho rằng không có Lâm Mộc Thanh cô thì chúng tôi không hoàn thành nổi hợp đồng à?”
“Hừ, bố, chúng ta đi”.
Gương mặt già nua u ám của Vân Gia Khôi cũng biến đổi không ngừng, ông ta là ai? Đường đường là gia chủ nhà họ Vân, ông chủ của tập đoàn Vân Thị, nhìn quanh cả Giang Lăng thì ông ta cũng là nhân vật có máu mặt ở tầng lớp thượng lưu.
Bây giờ lại liên tiếp bị mất mặt và sỉ nhục, con gái bị tát ngay trước mắt, bản thân bị một đứa tàn phế đuổi ra khỏi cửa, sao mà nuốt trôi cục tức này cho được.
Lửa giận bùng lên, ông ta cũng không quan tâm đến số tiền bồi thường vi phạm hợp đồng tám mươi triệu cho Mã Minh Nguyên nữa, uất hận chỉ tay vào cả nhà Vân Mộc Thanh và nói: “Được, được, được lắm, gia đình các người đều giỏi rồi!”
“Vân Mộc Thanh, tao cảnh cáo mày, tao đã cho mày cơ hội mà mà không biết nắm bắt, đến lúc đó mày đừng trách tao ra tay độc ác, không niệm tình thân!”
Gương mặt xinh đẹp của Vân Mộc Thanh biến sắc, cô hiểu rõ, Vân Gia Khôi đang dùng Đan Đan để uy hiếp cô.
Lúc cô vẫn chưa biết phải làm sao, Sở Phàm đột nhiên đứng dậy, nắm chặt lấy tay Vân Mộc Thanh, mạnh mẽ lên tiếng: “Vân Gia Khôi, tôi cũng cảnh cáo ông, nếu ông dám động đến một cọng tóc của Đan Đan thì tôi sẽ cho cả nhà ông chết cùng ông”.
“Lần trước người dùng Đan Đan để uy hiếp tôi là Lý Phong của nhà họ Lý, cậu ta bị tôi ném từ tầng năm xuống đất thành người tàn phế, bây giờ đang đi ăn xin kiếm sống trên khắp các con phố lớn”.
“Nếu ông muốn khiêu khích giới hạn của tôi thì có thể thử”.
Vân Gia Khôi im thin thít, bị Sở Phàm nhìn bằng ánh mắt dữ tợn và mạnh mẽ, giống như có ma quỷ đứng sau lưng, mồ hôi lạnh cứ thế tuôn ra.
Ông ta nghiến răng, cố gắng bước ra ngoài: “Chúng ta đi thôi!”
“Đi thong thả, không tiễn”, Sở Phàm bình thản nói thêm một câu: “Sau bữa cơm tối, tôi đợi ông tới thêm lần nữa khấu đầu nhận tội, quỳ xuống cầu xin người phụ nữ của tôi trở về công ty”.
Tất cả mọi người trong phòng đều nhìn Sở Phàm với vẻ mặt vô cùng kinh ngạc.
Không ngờ rằng, những lời này đều trở thành sự thật.