"Đại Thế tử, tôi có tài đức gì..”.
Ông Bảo hết sức lo sợ, vội vàng nói: "Cậu yên tâm, tôi sẽ chăm sóc cho vợ cậu và Đan Đan chu đáo".
"Còn nữa, ngày mai đã phải xuất chinh đi Tây Dã, trước khi đi, cậu có muốn gặp vương gia một lần không, ông ấy..”.
"Không cần đâu".
Sở Phàm thẳng thừng từ chối, gật đầu, rồi quay người rời đi.
Anh không thích cảnh tượng chia ly nên dự định một mình lặng lẽ rời đi.
Vả lại, cũng chưa chắc Sở Trí Hậu muốn gặp anh, sao anh phải tự làm mình bẽ mặt.
Mà ngay sau khi Sở Phàm rời đi, từ một góc vườn, một người đàn ông thân hình cao lớn yên lặng bước ra, nhìn dáng vẻ này có lẽ ông ta đã đứng đây từ rất lâu.
"Vương gia?"
Ông Bảo hơi kinh ngạc, vội vàng nói: "Tôi lập tức đi gọi Đại Thế tử quay lại..”.
"Không cần đâu".
Sở Trí Hậu lên tiếng ngăn lại, đôi mắt từng trải qua đau thương trông về phía xa, giọng âm trầm nói: "Nếu nó không muốn gặp tôi thì chú có gọi nó trăm nghìn lần, nó cũng sẽ không quay lại đâu".
Ông Bảo dừng bước, chỉ thở dài với mạch cảm xúc phức tạp...
Dù sao cũng là bố con, hà cớ gì phải mâu thuẫn đến mức cứng ngắc như vậy.
Đêm nay đã định trước là một đêm dài dằng dặc không chợp mắt.
Dưới bầu trời đêm yên ắng, từng mệnh lệnh một từ cấp cao nhất của quân đội phát ra, sẵn sàng xuất phát, khí thế hừng hực!
Tia sáng đầu tiên của hừng đông xé tan màn đêm u tối, một tin tức chấn động như sấm nổ rền vang!
"Vị danh tướng của Tây Dã trước đây - Quân thần của Long Hồn đã phục hồi chức vụ, nắm binh quyền Tây Dã, ngay hôm nay xuất chinh đi Tây Dã!"
Ngay lập tức, cả nước sôi trào, có không ít binh lính cũ vui mừng đến mức nước mắt lưng tròng.
Từ khi sau khi tranh chấp nổ ra ở Tây Dã,đã rất lâu rồi bọn họ chưa nghe được một tin tốt khiến lòng người phấn chấn như vậy...
Lần này, Quân thần của Long Hồn trăm trận trăm thắng, danh tướng lập vô vàn chiến công một lần nữa mặc chiến bào ra trận, đây là chuyện rung động và vinh quang đến mức nào chứ!
Ngay lúc cả nước vui mừng, tin tức đến từ giới kinh doanh Yên Kinh lại lần nữa khiến bọn họ nổ tung:
"Tập đoàn Phàm Vân, tập đoàn Hải Đăng, tập đoàn Tưởng thị và tập đoàn Tiêu thị đã quyên góp năm mươi tỷ làm quân phí cho Quân thần của Long Hồn xuất chinh!"
Mấy người Lý Hải Đăng đã nhận được số tiền ba mươi tỷ bồi thường từ Ngụy Kỳ Luân, nghĩ tới nghĩ lui, không giữ lại mà quyên góp hết toàn bộ, Vân Mộc Thanh cũng không thua các đấng mày râu, thẳng tay quyên ra hai mươi tỷ!
Năm mươi tỷ quân phí càng cổ vũ tinh thần người dân Đông Hoa có niềm tin tất thắng, lúc đó, cả nước xuất hiện đủ mọi hình thức, các tổ chức lớn cùng nhau quyên góp tiền và vật chất, trên dưới một lòng!
Đây là sức mạnh của Quân hồn, chỉ cần một mình Sở Phàm, đã quy tụ được ý chí chiến đấu từ vô số người!
Cả nước không một ai không chú ý đến tình hình ở Tây Dã, chờ mong lần này chiến thắng trở về!
Cùng lúc đó, ở phủ Vương gia Sở.
Vân Mộc Thanh nghe chất giọng đầy nhiệt huyết của người đọc tin tức trong phòng khách, đôi mắt đẹp của cô căng thẳng mà lo lắng nhìn xa xăm
"Sở Phàm, mọi người chờ anh trở về, em tin anh nhất định có thể bình an chiến thắng trở về!"
Sở Trí Hậu đang ngồi ở trên ghế sô pha đọc báo buổi sáng, ông ta bình tĩnh như không có việc gì, nói: "Yên tâm đi, thằng nhóc kia đã đánh nhiều trận rồi, chỉ là một Tây Hạ nhỏ nhoi, không có vấn đề gì đâu”.
"Đối với nó, đây chẳng qua chỉ là một bữa ăn sáng thôi”.
Vân Mộc Thanh gật đầu khẽ cười, trong lòng thả lỏng, bình tĩnh hơn rất nhiều.
Đan Đan chớp đôi mắt to tròn, tràn đầy vẻ hiếu kỳ: "Ông nội, ông không lo lắng cho bố sao?"
"Ông sẽ lo lắng cho nó sao?", Sở Trí Hậu cười khinh khỉnh nói, cố ý vẫy tờ báo trong tay, vẻ mặt rất bình tĩnh.
Dường như muốn nói: ‘Cháu thấy bây giờ ông đang nhàn nhã bình tĩnh cỡ nào rồi đấy’.
Đan Đan chớp mắt mấy cái, vẻ mắt ngốc nghếch đáng yêu: "Nhưng mà ông nội ơi, ông cầm tờ báo ngược rồi...”
Sở Trí Hậu: "...”
Vân Mộc Thanh hé miệng nở nụ cười, bầu không khí trong phòng khách hòa thuận ấm áp.
Ngay cả Ông Bảo đang đứng bên cạnh rót cà phê, cũng nở nụ cười tươi...
Ở vương phủ này, đã rất lâu không có cảm giác ấm áp và có tình người như thế rồi.
"Đại Thế tử, bây giờ chỉ còn thiếu một mình cậu thôi, mọi người đều chờ cậu chiến thắng trở về, gia đình đoàn tụ".
Ánh mắt Ông Bảo nhìn về phương xa, bùi ngùi xúc động ...
Tin tức Quân thần của Long Hồn nắm binh quyền Tây Dã xuất chinh, không chỉ khiến Yên Kinh bùng nổ mà ngay cả phía Tây Dã cũng phấn chấn không thôi, tiền tuyến Tây Dã bày ra quy cách cao cấp nhất để tiếp đãi nhân vật cấp bậc Quân thần này.
Lúc này, ở bầu trời bên trên sân bay Tây Dã.
Một chiếc máy bay tư nhân đang xoay quanh chuẩn bị hạ cánh, xung quanh có gần trăm chiếc máy bay chiến đấu hộ tống!
Trong sân bay đã được phong tỏa từ rất sớm, bố trí trọn vẹn sáu đường cảnh giới, tất cả đều là binh lính súng ống đầy đủ, đứng đông như kiến.
Tại lối ra của sân bay, hơn mười vị nhân vật cấp cao của Tây Dã đứng thẳng hàng, trong đó có không ít người trên vai đeo quân hàm tướng, thậm chí còn có những quan chức nhất phẩm, nhưng giờ phút này bọn họ đứng thành hai hàng, vô cùng cung kính chờ đợi.
Bởi vì người bọn họ sắp nghênh đón người có địa vị quá cao, sự tồn tại của người đó ở Tây Dã tựa như một vị thần!
Quân thần của Long Hồn, nhân tài kiệt xuất!
Nhân vật đã từng thống lĩnh Tây Dã một cách đúng nghĩa, cũng là Quân hồn trong lòng ba trăm ngàn binh lính Tây Dã!
Nhìn chiếc máy bay kia chậm rãi hạ xuống, trong mắt mỗi người đều toát ra vẻ kích động và cuồng nhiệt:
"Tới rồi, cuối cùng Long thủ cũng tới rồi!"
"Đúng vậy, từ biệt năm năm, cuối cùng Long thủ cũng trở về, cuối cùng cũng có thể đánh một trận cho đã rồi!"
"Chết tiệt, Tây Dã chúng ta từ khi nào phải chịu uất ức như vậy, tất cả là do đám nắm quyền khốn nạn kia, sau khi Long thủ từ chức, bọn họ chỉ lo tranh quyền đoạt lợi, khiến Tây Dã rối ren không yên, bây giờ Long thủ đã trở về, để tôi xem ai dám làm bậy nữa!"
Một đám tướng quân nhao nhao thở phào nhẹ nhõm, như tìm được người đáng tin cậy.
Nhưng so với các các quan chức bên kia ngược lại là khuôn mặt ủ rũ, đầy vẻ lo âu và căng thẳng...
Tây Dã ra nông nỗi này thì bọn họ là người phải gánh trách nhiệm rất lớn.
Nghe nói vị Quân thần của Long Hồn này, từ trước đến nay hành động như sấm chớp, quyết đoán tàn nhẫn, không biết có chém bọn họ trước để lập uy hay không...
Nhất là người đàn ông cầm đầu đã năm mươi, mang mắt kính gọng vàng, dáng người gầy gò, giữa hai hàng lông mày nhăn thành ba đường thẳng, đầy vẻ bất lực cùng phiền muộn.
Ông ta là chủ tịch tỉnh Tây Dã đương nhiệm, quan chức cấp bậc cao nhất, Quản Bá Anh.
Nhưng Tây Dã dưới sự quản lý của ông ta lại không được bình an, thậm chí còn xảy ra xung đột chiến tranh!
Vị trí đứng đầu của ông ta cũng lung lay sắp đổ, mỗi ngày đều nơm nớp lo sợ có khi nào bị người ta đá văng xuống hay không ...
Hôm nay, e rằng mơ sắp thành sự thật rồi.
Quân thần của Long Hồn nắm trong tay ba trăm nghìn quân Tây Dã, cầm trong tay lệnh bài Nhiếp Chính Vương, mặc soái phục Thương Long, là ‘khâm sai đại thần’ vừa nhậm chức, cái ghế đứng đầu của ông ta, chẳng phải sẽ trở thành đồ trang trí rồi sao?
Điều này khiến ông ta vô cùng phiền muộn, cũng rất đau đầu.
"Brừm...”
Đúng lúc này, cuối cùng máy bay cũng chậm rãi hạ cánh, tất cả mọi người đều bừng bừng phấn khởi!
"Hoan nghênh Long thủ trở về!"
Đám người có mặt ở đó cùng nhau hô to.
Trong mắt mỗi một vị sĩ quan, mỗi một binh lính đều toát ra vui sướng điên cuồng, đây là Quân hồn, là vị thần hộ mệnh của bọn họ.
Một đám quan chức và Quản Bá Anh vội vàng tiến lên, giả vờ bày ra vẻ nhiệt tình vinh hạnh chuẩn bị nghênh đón ...
"Xùy ..”.
Một giây sau, cabin máy bay mở toang, nhìn thấy người bên trong bước ra, mọi người đều ngẩn ngơ, trợn mắt há hốc mồm.
Ở đây đâu có bóng dáng của Long thủ?