“Sở Phàm, mày có biết nói chuyện không hả? Mày tỏ thái độ gì thế? Cậu Tiết là rể của nhà họ Diệp bọn tao, làm gì đến phiên mày nói xằng nói bậy?”
Tiết Lang còn chưa lên tiếng thì Hoàng Phương ở một bên đã không nhịn được, chống nạnh chỉ trích Sở Phàm.
“Đúng đấy, cũng không nhìn lại xem thân phận của mình là gì, mày có tư cách gì mà xen vào chuyện tình cảm của Mỹ Na?”, Diệp Kiến Lĩnh cũng khó chịu hừ một tiếng, sau đó ông ta đổi qua bộ mặt tươi cười lấy lòng Tiết Lang:
“Cậu Tiết, cậu đừng chấp nhặt với thằng đó, nó chỉ là một thằng lính quèn không hiểu phép tắc mà thôi, đừng so đo với nó.”
Người nhà họ Diệp ai ai cũng như sao vây lấy trăng nói những lời nịnh nọt, chỉ sợ đắc tội với chỗ dựa như nhà họ Tiết vì sự vô lễ của Sở Phàm.
La Cường đứng một bên cau mày, cảm thấy buồn nôn trước thái độ mềm nắn rắn buông của nhà họ Diệp.
“Hừ, đúng là có mắt như mù mà, “đứa con hoang của nhà họ Diệp” mà các người xem thường bây giờ đã lập chiến công hiển hách, là anh hùng cứu nước đầy vẻ vang”.
“Nhà họ Tiết? Chỗ dựa vững chắc mà nhà họ Diệp các người cố sức để bám víu vào còn không xứng để xách dép cho Long thủ”.
La Cường thầm cười nhạt, lạnh lùng nhìn đám người như đám hề này, nghĩ xem lát nữa làm thế nào để khiến bọn họ bẽ mặt.
“Sở Phàm, cái thằng bất hiếu này, mày còn ngây ra đó làm gì, không mau xin lỗi cậu Tiết đi”, Diệp Vinh Thiều tức giận đập mạnh cây gậy đầu rồng trong tay, cố hết sức để bày ra phong thái của một chủ nhà đức cao vọng trọng.
“Nhìn cái gì, đến cả lời của ông nội mà cũng không nghe à, cậu muốn tạo phản sao?”, Diệp Vinh Hữu cũng cáo mượn oai hùm, vênh váo đắc ý.
Sở Phàm lạnh lùng quét mắt nhìn hắn, lên tiếng: “Các người chưa từng coi tôi là người nhà họ Diệp, cớ gì tôi phải tôn trọng các người?”
“Hôm nay tôi đến đây chỉ là vì hôn lễ của chị Diệp Mỹ Na thôi, không liên quan đến những người khác.”
“Sở Phàm!”
Diệp Mỹ Na vô cùng cảm động ôm lấy Sở Phàm, nước mắt lăn dài trên má, cảm động đến xót xa trong lòng.
Hóa ra trên thế giới này vẫn còn có người quan tâm đến mình, quan tâm đến hạnh phúc của mình.
Dù cho ai ai cũng chỉ trích anh, không được nhà họ Diệp nhìn nhận, bị tất cả mọi người có mặt ở đây chế giễu xem thường.
Nhưng trong lòng cô ấy, Sở Phàm chính là người tốt nhất trên đời này.
“Cậu… Phản à, phản hết rồi à!”, Diệp Vinh Thiều tức giận, gương mặt già nua tái xanh, đập mạnh cậy gậy xuống đất.
Trước mặt nhiều khách quý như vậy mà Sở Phàm lại không giữ cho ông ta chút thể diện nào, thế này thì ông ta giấu mặt đi đâu bây giờ?
“Bỏ đi, ông Diệp, các vị gia trưởng, tôi có thể hiểu được tâm trạng của Sở Phàm, tôi sẽ không trách cậu ta”.
Ngược lại, thái độ của Tiết Lang rất khiêm tốn, rộng lượng mỉm cười với Sở Phàm.
Hắn ta kéo Diệp Mỹ Na vào lòng mình, ôm eo cô ấy, tỏ rõ chủ quyền làm chủ của mình rồi nói: “Cậu yên tâm, vợ tôi thì tôi sẽ đối xử tốt với cô ấy, gả cho tôi thì ít nhất cô ấy cũng là cô gái hạnh phúc hơn chín mươi phần trăm cô gái khác trên thế giới này”.
Sâu trong mắt Tiết Lang lóe lên một tia khinh thường, hắn ta còn tưởng Sở Phàm là ai, hóa ra chỉ là một đứa con hoang không được nhà họ Diệp chấp nhận.
Loại người này mà cũng có tư cách khua chân múa tay với mình sao? Đúng là nực cười mà.
“Cậu Tiết thật độ lượng,c cao thượng quá”, Hoàng Phương vội vã lấy lòng, người nhà họ Diệp cũng đạo đức giả hết lời khen ngợi, điều này khiến cho lòng hư vinh của Tiết Lang được thỏa mãn, lòng lại càng thêm phơi phới.
Sở Phàm gật đầu: “Hi vọng anh có thể nhớ những lời hôm nay mình nói, nếu anh dám bắt nạt chị ấy, tôi sẽ tìm cả nhà họ Tiết để tính sổ”.
Ờm…
Nụ cười trên môi của người nhà họ Diệp bỗng chốc cứng lại.
Khóe môi Tiết Lang giật giật, hơi tức giận.
Thằng nhóc này, có phải ngông cuồng quá rồi không?
Tìm cả nhà họ Tiết tính sổ, cậu là cái thá gì chứ?!
“Sở Phàm, cảm ơn em đã đến tham dự tiệc cưới của chị, mau vào chỗ đi, lễ cưới sắp bắt đầu rồi”, Diệp Mỹ Na thấy không khí quá căng thẳng nên vội vã bước lên giảng hòa.
Tiết Lang chỉ có thể nuốt cục tức này xuống, hung hăng trừng mắt nhìn Sở Phàm, hắn thề, sớm muộn gì cũng phải tính rõ món nợ này.
Cho dù sau này không gặp được Sở Phàm thì món nợ này cũng phải tính lên đầu Diệp Mỹ Na!
“Được, Mỹ Na, em từng nói sẽ tặng chị một niềm vui bất ngờ, đây là quà chuẩn bị cho chị”.
Sở Phàm cười nói, La Cường ở phía sau lập tức đưa một hộp quà được gói rất đẹp mắt tới.
Sau khi mở ra, một tia sáng rực rỡ chói mặt đột nhiên tỏa ra, làm cho tất cả những khách khứa có mặt đều há hốc kinh ngạc.
Đó là một sợi dây chuyền vô cùng tinh xảo và thanh nhã, sáng lấp lánh, kiểu dáng độc đáo, sang trọng mà xa hoa, không ít quý bà quý cô có mặt đều mang theo trang sức với giá trị hàng chục triệu, nhưng so với sợi dây chuyền này thì quả thực chẳng đáng là gì.
“Đây là sợi dây chuyển ‘Nụ Hôn Khuynh Thành’! Chắc chắn là nó, đây là một trong ba bảo vật của tập đoàn VL, nổi tiếng không thua gì Nữ Thần Ánh Trăng, trị giá hơn năm trăm triệu. Hơn nữa nếu không có thân phận hay địa vị nhất định thì hoàn toàn không có tư cách để sở hữu nó đâu”.
“Ôi trời, Nụ Hôn Khuynh Thành trị giá năm trăm triệu mà hôm qua đã được tung lên mạng đấy à? Nghe đồn là được một vị đại gia thần bí ở Đông Hoa mua rồi, không ngờ lại xuất hiện ở đây”.
“Hóa ra Diệp Mỹ Na chính là cô dâu may mắn kia, đúng là ghen tị quá đi mất”.
Ở tiệc cưới lập tức có người nhận ra được giá trị của món quà này, dấy lên một trận xôn xao.
“Đây, đây là quà cho chị sao?”, Diệp Mỹ Na hoàn toàn sửng sốt, có hơi nghẹn lời.
Tiết Lang cũng ngẩn ra, sắc mặt tái xanh, khó chịu như nuốt phải ruồi, hắn là chú rể mà kẻ khác lại cướp mất vầng sáng của hắn trong ngày hôm nay.
Người nhà họ Diệp lại càng sững sờ hơn, bọn họ hoàn toàn không dám tin, Sở Phàm lại có tiền để mua một sợi dây chuyền năm trăm triệu?
Anh lấy tiền ở đâu ra?
Lẽ nào anh là nhân vật gì đó rất có máu mặt?
Lẽ nào trước giờ bọn họ có mắt như mù, không nhìn thấy con rồng thật này hay sao?
Không, không thể!
Người nhà họ Diệp không thể nào chấp nhận được sự thật này, càng không thể chấp nhận bản thân bị bẽ mặt thế này.
“Cậu có tiền để mua dây chuyền trị giá năm trăm triệu sao?”, Diệp Vinh Hữu lạnh lùng cười, mỉa mai: “Tôi thấy cậu làm giả thì có, chuyện hôm qua một đại gia nào đó của Đông Hoa mua sợi dây chuyền này đã truyền đi khắp nơi rồi, bây giờ cậu làm một sợi dây chuyền giả cao cấp, muốn chơi trội để chúng tôi nhìn cậu bằng cặp mắt khác xưa à? Tôi nói cho cậu biết, đừng hòng, tôi đã biết tỏng chút tiểu xảo này của cậu tôi từ lâu rồi”.
“Đúng vậy, nhà họ Hoàng bọn tao kinh doanh trang sức bao đời rồi, tao vừa nhìn là đã nhìn ra, thứ này của mày là hàng giả, đúng là rác rưởi trong rác rưởi mà, lấy rác ra để chơi trội sao? Mày coi bọn tao là đồ ngốc à?”, Hoàng Phương đảo mắt, lập tức chỉ trỏ Sở Phàm.
Lúc này, người nhà họ Diệp chợt nhận ra.
“Hóa ra là như vậy, đúng là mưu mô nham hiểm, dùng cách này để được nhà họ Diệp chấp nhận, tởm thật”.
“Nhà họ Diệp bọn tao tuyệt đối sẽ không nhìn nhận loại người ghê tởm như mày”.
“Thứ rác rưởi này mà cũng dám lấy ra để đeo lên người Mỹ Na? Ngộ nhỡ là kim loại nặng nhiễm độc thì sao?”, Hoàng Phương kéo lấy sợi dây chuyền, không nói không rằng đã vứt thẳng vào thùng rác, còn phun một câu:
“Rác rưởi!”