Yên Kinh to lớn, ba mươi triệu người.
Báo danh ‘Lữ Bát gia hội Thiên Lang’, không nói đến việc trời rung đất chuyển nhưng chắc chắn sẽ khiến cho đại đa số người trong xã hội biến sắc, sợ hãi bất an.
Dù là những gia đình nhà giàu quyền cao chức trọng cũng phải kiêng dè ba phần.
Ông ta là cha đỡ đầu của của cả thế giới ngầm Yên Kinh!
Nhưng thanh niên trẻ tuổi trước mặt Lữ Vân vẫn chỉ làm những gì mình muốn, bình tĩnh nhổ cỏ, giống như thể lời nói của cô ta chỉ là không khí!
“Thằng này ngông cuồng gớm nhỉ, không ngờ lại chẳng xem Lữ Bát gia ra gì? Các người đang chơi đùa với lửa đấy”.
Lữ Vân kềm chế uất ức và nỗi căm hận trong lòng, cô ta cắn răng nghiến lợi, cầm điện thoại uy hiếp Sở Phàm: “Các người có biết nếu như Lữ Bát gia biết việc này thì kết cục của các người sẽ ra sao không?”
“Hội Thiên Lang có tám mươi nghìn học trò, mỗi người phun một bãi nước miếng thôi đã đủ để dìm chết anh rồi, thành phố Yên Kinh lớn đến mức này nhưng chắc chắn không có chỗ cho các người dừng chân, dù các người có gia thế ra sao, các người vẫn phải trả giá bằng mạng sống”.
Cô ta kiêu ngạo ưỡn ngực: “Làm màu cũng cần có tài năng mới được, dám to gan đắc tội với hội Thiên Lang, đắc tội nhà họ Lữ, anh phải nghĩ cho kỹ càng hậu quả đấy”.
Vẫn không có tác dụng gì cả.
Dương Tuấn Huy nhìn Lữ Vân với vẻ đùa bỡn, Sở Phàm không ra lệnh, ông ta vẫn giữ đám người Hồ Kha ở yên lại chỗ, nghiêm chỉnh chấp hành mệnh lệnh.
Sở Phàm không có tâm trạng quan tâm đến Lữ Vân đang nhảy nhót điên cuồng ấy, anh lau sạch sẽ chữ và hình trên tấm bia mộ, lại cẩn thận nhổ hết đám cỏ dại trước ngôi mộ, ung dung nhớ về mẹ mình.
“Mẹ, con về rồi, đứa bé trai nấp sau lưng mẹ vào mười bảy năm trước đã trưởng thành”.
“Con đã trở thành người đàn ông đầu đội trời, chân đạp đất như sự trông chờ và kỳ vọng của mẹ…”
“Phải rồi, con có mang đến mấy thứ cho mẹ coi này, mẹ ở trên Thiên đường nhớ nhìn cho kỹ, để xem con trai mẹ tài ba đến mức nào…”
Lữ Vân lập tức sầm mặt xuống, cô ta vô cùng lúng túng, sự phớt lờ của Sở Phàm khiến cho cô ta cảm thấy mình chỉ là một con khỉ trong rạp xiếc, nực cười quá đỗi.
“Tên khốn kiếp, tôi chịu đựng anh đủ lắm rồi đấy, anh là cái thá gì má dám bất kính với nhà họ Lữ?”
Lữ Văn quát, cô ta hùng hùng hổ hổ xông về phía anh.
Nhưng một giây sau…
“Đây, là trang phục tướng quân, kiếm Thanh Phong của con!”
Lữ Vân khựng lại ngay lập tức, cô ta nhìn mãng bào tướng quân, kiếm Thanh Phong ba tấc được Sở Phàm nâng lên với vẻ mặt kinh ngạc.
Không, không ngờ cái, cái tên này lại là tướng quân?!
Một vị tướng quân còn chưa đến ba mươi tuổi!
Vành mắt Lữ Vân lập tức giần giật, cô ta nuốt nước miếng ‘ừng ực’…
“Không, không có gì ghê gớm cả, chỉ là một tướng quân nhỏ nhoi mà thôi. Tướng quân ở bốn quân khu lớn đều là khách quý của nhà họ Lữ chúng ta, chút gia thế của anh ta không uy hiếp nổi mình đâu”.
Lữ Vân ngẩng cao đầu, cô ta lẩm bẩm tăng thêm lòng can đảm cho mình.
Sở Phàm không nhìn cô ta, anh chậm rãi đặt xuống: “Đây là con dấu Tổng đốc của quân đội, khắp cả nước cũng chỉ có ba cái mà thôi”.
Lữ Vân lập tức cảm thấy trái tim mình như bị sét đánh trúng, cô ta kinh ngạc đến nỗi há hốc miệng mồm, mồ hôi lạnh tuôn như mưa…
“Tổng đốc, con dấu của Tổng đốc? Chẳng phải chỉ có tướng quân bốn sao mới đủ tư cách để sở hữu nó hay sao, anh, anh ta là…”
Thứ cuối cùng mà Sở Phàm đặt xuống: “Đây là ‘Long giới hộ quốc’, chỉ có người từng lập chiến công hiển hách bảo vệ nước nhà mới đủ tư cách để đeo nó thôi”.
“Toàn quốc tổng cộng mười chiếc, con trai của mẹ độc chiếm bảy chiếc đấy!”
Câu nói này làm kinh động lòng người.
Ầm…
Trong chớp mắt, Lữ Vân lập tức cảm thấy tứ chi và trăm xương của mình như bị điện giật, cô ta sợ đến nỗi sởn gai ốc, hai chân mềm nhũn ngã phịch xuống đất.
Hồ Kha cùng với đám vệ sĩ đều đưa mắt nhìn nhau, bọn chúng có thể cảm nhận rõ ràng sự kinh ngạc và hoảng sợ trong mắt đối phương!
Tướng quân bốn sao, bảy chiếc Long giới hộ quốc!
Dùng đầu ngón chân để nghĩ cũng có thể biết được anh là người có địa vị ngút trời như thế nào!
Người đứng đầu quân đội, chiến thần tại thế, người này mà nổi giận thì còn có thể diệt cả một quốc gia…
Đừng nói chi đến một nhà họ Lữ, dù có là mười nhà tám nhà họ Lữ cũng không đủ cho anh đạp nữa là!
“Xin, xin lỗi, tại tôi hoảng sợ quá, tại tôi không biết sống chết, xin anh tha thứ cho tôi”.
Lữ Vân lập tức quỳ trên mặt đất, cô ta run rẩy cầu xin.
Khi nãy cô ta còn tỏ vẻ vênh vênh váo váo, kiêu ngạo ngông cuồng nhưng bây giờ lại cảm thấy mình nhỏ nhoi như một con kiến, chỉ cần Sở Phàm nhấc ngón tay thì có thể nghiền nát cô ta thành bột phấn dễ như trở bàn tay.
Hồ Kha sợ đến đờ người, gã ta hít sâu một hơi khí lạnh, sợ đến mức trái tim muốn bật ra ngoài…
“Khi, khi nãy, tôi dọa sẽ dời mộ mẹ của một vị chiến thần đương thời, ơ, ơ…”
Cảnh giác lạnh lẽo lan tràn ra tứ chi trăm xương và toàn cơ thể, gã ta có thể cảm thấy lưỡi liềm của tử thần đang gác trên cổ mình.
Ngọn gió lạnh thổi vi vút trên đỉnh núi, len lỏi qua từng nhành cây cọng cỏ.
Càng mang lại hơi thở lạnh rét như dao cứa…
Sau khi sửa sang tấm bia mộ của Diệp Khương Như xong, Sở Phàm mới quay lưng lại, lạnh lùng nhìn hai người Lữ Vân và Hồ Kha.
“Các người nói mình đã nhận lệnh của hội Thiên Lang, Lữ Bát gia gì đấy qua đây dời mộ của mẹ tôi, xây dựng mộ đẹp phong thủy cho ông ta à?”
Anh hờ hững mà nói: “Nhà họ Lữ của các người oai phong thật”.
Hồ Kha sợ đến nỗi mất hồn vía, gã ta gật đầu một cách máy móc: “Vâng, vâng…”
Sắc mặt Lữ Vân trắng bợt, thế nhưng cô ta vẫn còn giữ được một chút lý trí, cô ta vội vàng giải thích: “Thưa anh, đây chỉ là hiểu lầm thôi, tôi sẽ thông báo với Bát gia ngay, bảo ông ấy đích thân đến xin lỗi đền tội với anh, tôi đảm bảo không có ai dám đụng đến một cọng cỏ cái cây nào ở mộ của bác gái nữa đâu”.
Lữ Vân khúm núm, cô ta hiểu rõ, nếu như bây giờ không cho Sở Phàm một câu trả lời ưng ý thì không những khó mà tự bảo vệ mình, đến cả nhà họ Lữ cũng bị liên lụy.
“Không cần đâu, nếu như vị Bát gia ấy thích xây mộ như vậy thì tôi sẽ tặng một vùng đất có phong thủy tốt cho ông ta”.
Sở Phàm nhẹn nhàng giơ ngón tay chỉ về phương xa, nhưng lại toát ra sự ngang ngược: “Đại Vận Hà ở Kinh Đô dài ba ngàn km, đã đủ để an táng cả gia tộc nhà họ Lữ các người”.
Sở Phàm bóp chặt cằm của Lữ Vân, anh nhìn vẻ hoảng hốt sợ hãi hằn lên trên gương mặt xinh xắn ấy, chỉ nói hờ hững: “Nói cho Bát gia biết, ba ngày sau, Sở Phàm tôi sẽ đích thân đến tiêu diệt cả gia tộc của ông ta”.
Lữ Vân và Hồ Kha sợ đến nỗi mất hết hồn vía, bọn họ không ngừng dập đầu, luôn miệng xin tha.
Sở Phàm chỉ làm thinh, gương mặt anh hết sức lạnh lùng.
Từ trước đến nay anh không phải là người có tâm địa hẹp hòi, thế nhưng chắc chắn anh cũng không phải là thánh nhân, bất kỳ người nào dám khiêu khích giới hạn của anh, mạo phạm đến điểm mấu chốt của anh thì đều phải trả giá gấp trăm gấp ngàn lần.
Nhà họ Lữ hội Thiên Lang này đã chọc giận mình rồi.
Anh không hề quan tâm đến đám người Lữ Vân nữa, dẫn Vân Mộc Thanh sải bước rời khỏi nơi này, chỉ khoát tay với Dương Tuấn Huy: “Lôi chúng ra xa mộ chút rồi xử lý, đừng làm dơ mộ mẹ tôi, quấy rầy bà ấy nghỉ ngơi”.
“Vâng, thưa Long thủ”.
Dương Tuấn Huy hơi khom lưng, ông ta lạnh lùng khoát tay.
Mười mấy tay đàn em mặc áo đen sau lưng lập tức ghìm chặt đám người Hồ Kha và Lữ Vân, lôi chúng ra đằng xa giữa nhưng tiếng gào inh tai như sói tru quỷ khóc của bọn chúng, một loạt tiếng đạn vang lên.
Cơn gió lạnh lẽo thổi ngang qua, máu tươi lai láng trên mặt đất, hết sức đìu hiu…
Dương Tuấn Huy chỉ lạnh lùng liếc mắt nhìn qua rồi dặn dò cấp dưới đi xử lý hiện trường, vào lúc này, điện thoại của Hồ Kha đổ chuông.
“Alo, con trai, con xảy ra chuyện gì thế, có phải có ai bắt nạt con không? Má, bố sẽ gọi hai trăm anh em đến khử chúng nó ngay!”
Trước lúc chết, khát vọng sống của Hồ Kha bùng lên mãnh liệt, gã ta gọi điện thoại cầu cứu bố mình, nhưng tiếc rằng lần này, người bố vẫn luôn thần thông quảng đại kia lại chẳng cứu được gã ta.
“Con trai ông chết rồi, khu lăng mộ ngoại ô phía Tây, sang đây mà nhặt xác”.
Dương Tuấn Huy cầm điện thoại, lạnh lùng nói với ông ta một câu rồi cúp máy, ném thẳng xuống dưới núi.