Mục lục
Chiến Thần Trở Lại – Sở Phàm – Vân Mộc Thanh
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 343: Sở Trí Hậu đến

Nhìn Đường Miên Miên thở phì phò như phải chịu ấm ức cực lớn trước mặt, trong đầu Sở Phàm đột nhiên hiện lên câu chuyện ‘cầm thú không bằng cầm thú’ trên mạng.


Anh nhíu mày, nói: “Tối qua thấy cô bất tỉnh không tiện nhân cơ hội lợi dụng, hay là, bây giờ chúng ta bù lại?”


Sở Phàm vặn tay, cố ý bày ra bộ dạng không nhẫn nhịn nổi, muốn dọa Đường Miên Miên.


“Tới đi, ai sợ ai!”, Đường Miên Miên lại ưỡn bộ ngực đầy đặn lên, dáng vẻ đại chiến ba trăm hiệp với Sở Phàm, không chết không thôi.


“Trong vòng ba ngày mà anh có thể xuống giường được thì coi như bà đây thua”.


Sắc mặt Sở Phàm tối sầm lại, xoay người bỏ đi.


Không chọc nổi, không chọc nổi, người phụ nữ này bên ngoài lạnh lùng, bên trong vô cùng dũng mãnh!



Đường Miên Miên gọi liên tiếp hai ba tiếng, thở hồng hộc giậm chân, tức giận hờn dỗi một tiếng: “Đúng là một tên khốn”.


Cô đã nói đến mức đó rồi mà tên này vẫn còn ở đây giả ngu giả ngốc với cô.


Trước bàn ăn, Đường Miên Miên đã rửa mặt, cơn say tối qua cũng tỉnh hơn phân nửa.


Cô không khỏi nhớ lại chuyện say rượu dở chứng tối qua, ăn nói bậy bạ mất mặt trước mặt Sở Phàm, gương mặt thanh tú không kiềm được mà ửng đỏ lên, rồi ngượng ngùng liếc nhìn Sở Phàm.


Suy cho cùng cô vẫn là một cô gái.


Sở Phàm giả vờ như không có gì xảy ra, làm xong một bữa sáng phong phú, anh cười nói: “Thử xem tay nghề thế nào, đặc biệt làm cho cô đấy”.


“Không đói”, Đường Miên Miên bĩu môi kiêu ngạo, muốn dùng một bữa cơm để xua đuổi người đẹp họ Đường sao, cho dù cô đói chết, cho dù từ đây nhảy xuống, cũng sẽ không…


Sẽ không lãng phí đồ ăn!


Đường Miên Miên lập tức nổi lên cơn thèm ăn, ăn sạch sẽ, ngay cả bát canh trứng của Sở Phàm cũng húp hết.


“Mùi vị thế nào?”


“Tàm tạm, cũng chỉ bằng trình độ của căn tin đơn vị mà thôi”.


Đường Miên Miên vỗ cái bụng nhỏ của mình, nghĩ một đằng nói một nẻo.


Sở Phàm bất lực, sao những người phụ nữ này đầu óc đều lạ như nhau, không thể hiểu nổi.


Sau bữa trưa, Đường Miên Miên lại gọi cho bệnh viện, lòng đầy căm phẫn muốn tố cáo loại người cầm thú cặn bã làm chuyện ác như Hoàng Mạnh.


Nhưng điều ngạc nhiên là phía bệnh viện chủ động thành khẩn xin lỗi Đường Miên Miên, sau đó tỏ ý Hoàng Mạnh bị người ta tố cáo, quanh năm lợi dụng chức quyền, quấy rối đồng nghiệp nữ, liên quan đến tội giao dịch các loại sắc quyền, đã bị bắt đi điều tra, cách chức xử lý.


Đoán chừng ít nhất phải ở trong tù mười tám năm mới được tự do.


Sở Phàm mỉm cười, đoán đây chính là phong cách của Tưởng Thiên Sơn, ông ta đang lấy lòng mình sao?


“Đúng là hời cho tên khốn này rồi”, Đường Miên Miên hận đến ngứa răng, nói không hết giận: “Đợi sau này gặp lại hắn ta, tôi nhất định phải thiến hắn, để hắn biến thành thái giám”.


Cô dùng sức cắn một miếng lạp xưởng, phập một tiếng, cắn hết phân nửa.


Sở Phàm không khỏi cảm thấy nửa thân dưới hơi lạnh buốt.


“Cái tính cách này của cô cũng nên bớt lại đi, không biết sau này ai có gan lấy cô nữa”, Sở Phàm bật cười.


“Anh quản tôi sao?”, Đường Miên Miên trợn mắt liếc Sở Phàm, bĩu môi nói một cách sâu xa: “Dù sao anh cũng không lấy tôi”.


Sở Phàm lại giả ngốc, vờ như không nghe thấy, cứ ăn cơm như không có chuyện gì xảy ra.


Đường Miên Miên tức giận, cầm đũa ra sức cắm vào cái đùi gà trong bát, giống như đó chính là cái tên Sở Phàm không hiểu phong tình, phải xé anh ra thành tám khúc.


Sau bữa trưa, Sở Phàm cũng không nán lại nữa, không để ý đến ánh mắt vô cùng đáng thương như ‘nàng dâu khuê phòng’ oán giận của Đường Miên Miên, vội vàng bỏ chạy hoảng hốt.


Cho đến khi đi xa mới thở phào nhẹ nhõm.


Ổn định lại tâm trạng của mình, Sở Phàm trở về biệt thự Yên Kinh, bận liên tiếp hai ba ngày không ngừng nghỉ, anh cũng muốn tắm rửa nghỉ ngơi đàng hoàng một tí.


Lúc anh bước vào sân, đột nhiên bước chân khựng lại, ánh mắt ngưng tụ thành mũi kim:


“Có sát khí!”


Sở Phàm nhập ngũ khi còn trẻ, trải qua mười năm chém giết trên chiến trường, trải qua vô số các cuộc tranh đấu và ám sát lớn nhỏ không thể kể siết, kiểu hơi thở này, không thể nào quen thuộc hơn.


Vừa nghĩ đến Vân Mộc Thanh và Đan đan có thể gặp nguy hiểm, Sở Phàm lập tức thét lên: “Ai, mau cút ra đây cho tôi!”



Vèo…


Chưa dứt lời, một bóng đen tựa như xuất hiện vô hình, khí thế ác liệt, xông thẳng đến Sở Phàm.


Sở Phàm xê dịch bước chân theo bản năng, sau đó vung một quyền lên, hướng thẳng về phía bóng đen kia.


“Vù…”


Âm thanh kiếm rung vang lên, một thanh kiếm như nước chảy uyển chuyển lướt qua tay người áo đen tựa như sao rơi quét qua, sáng chói, rực rỡ, nổi bật.


Uy nghiêm của thanh kiếm này, ngay cả Sở Phàm cũng không khỏi ngứa ngáy da đầu, lùi về sau ba bước, cuối cùng cánh tay vẫn bị chém rách một đường, khuấy động lên, máu bắn tung tóe.


“Đại kiếm sư cửu phẩm!”


Sắc mặt Sở Phàm hơi nghiêm trọng, từ tốn nói.


Từ sau khi anh rời khỏi Tây Dã, đây là lần đầu tiên bị thương, sức mạnh của đối phương, đã đến cảnh giới võ đạo cửu phẩm, hơn nữa là kiếm khách có tính công kích sát thương mạnh nhất!


Cho dù là trong thời kỳ huy hoàng nhất của anh thì cũng phải thận trọng đối đãi, chưa kể đến việc bây giờ bản thân anh còn trúng độc Mạn Đà La.


“Xoạt xoạt xoạt…”


Trong nháy mắt, trường kiếm trong tay đối phương lướt qua, sau đó chém chín đường kiếm, đây là cảnh giới cao nhất của kiếm thuật, đối phương đã đạt đến bước người kiếm hợp nhất.


“Đến đi!”


Sự mạnh mẽ của đối phương, không những không khiến Sở Phàm sợ sệt, trái lại càng thêm kích thích lòng hiếu chiến của anh.


Từ sau khi rời khỏi Tây Dã, rời khỏi quân đội, rất rất lâu đã không gặp được đối thủ dũng mãnh như vậy.


Sở Phàm quát lên một tiếng chói tai rồi tung nắm đấm, nhìn thì bình thường không có gì lạ, nhưng lại giống như năng lượng cuốn theo trời đất, vô cùng đơn giản, uy lực của cú đấm này dường như có thể phá vỡ một ngọn núi.


Cuồng phong bốn phía nổi lên, đất đá mù trời, cây cối đã bị đè thấp cành.


Ầm!


Quyền kiếm giao nhau.


Rắc rắc…


Giây tiếp theo, trường kiếm trong tay người áo đen đứt từng khúc, sắc mặt người áo đen biến đổi, thế tấn công của Sở Phàm lại càng tăng thêm không giảm!


Lùi, lại lùi, tiếp tục lùi!


Cho đến khi không còn đường để lùi.


“Đủ rồi”.


Đúng lúc này, giọng người đàn ông uy nghiêm lại hùng hồn vang lên, theo sát phía sau, chỉ nhìn thấy một bóng áo tím bay vọt qua giữa hai người.


Người đàn ông lực lưỡng chỉ vung tay lên, đỡ lấy.


Ầm ầm ầm…


Một sức mạnh vô hình trỗi dậy, tựa như uy lực của nổ bom hạt nhân, cây cối, hoa cỏ trong vườn đồng loạt gãy ngang, trong chu vi trăm mét, đá phiến vỡ nát đồng loạt, vô số đá vụn văng khắp nơi, phá nát mấy chiếc xe sang trọng trong sân.







Cuộc tranh đấu dũng mãnh của Sở Phàm và người áo đen bị tản ra trong nháy mắt.


Cát bụi bay đầy trời, Sở Phàm nheo mắt, nhìn rõ cách ăn mặc của người đàn ông lực lưỡng, bỗng nhiên con ngươi co mạnh.


Áo mãng bào tím bầm, khoác rồng, hai bên tóc mai hoa tiêu, gương mặt cương nghị như tạc khắc bằng đao rìu, mang theo vẻ bá đạo không thể nhìn thẳng.


Sở Trí Hậu.


“Ông Bảo, chú thua rồi”, Sở Trí Hậu bình tĩnh nói.


Vị kiếm khách áo đen thần bí kia, đương nhiên là Ông Bảo, ông ta cười gượng, nói với vẻ đầy vui mừng yên tâm: “Cảm ơn Đại thế tử đã nương tay, lão già tôi nhận thua”.


“Ông Bảo, đã lâu không gặp”, Sở Phàm gật đầu hờ hững hỏi thăm, vừa nãy trong quá trình giao đấu anh đã có cảm giác kiếm pháp hơi quen, cũng đoán được là Ông Bảo, vì thế đến cuối cùng mới nương tay.


Anh cũng biết, Ông Bảo ra tay chắc chắn là ý của Sở Trí Hậu, do đó cũng không làm khó ông ta quá.


“Ông đến đây làm gì?”, Sở Phàm liếc nhìn Sở Trí Hậu, ánh mắt đăm chiêu, không chút khách sáo.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK