Cả nhà Chu Long vừa nghe đến đây lập tức điên tiết, làm vậy là có ý gì? Còn hách dịch hơn cả giao kèo với Bá Vương, thật là coi mạng người như cỏ rác!
Lý Chiến Hào ở bên cạnh, sớm đã ôm bụng cười lăn lộn, cười không khép được miệng.
Không còn nghi ngờ gì nữa, tất cả những điều này đều là tác phẩm đáng tự hào của hắn, hắn cho rằng với mạng lưới quan hệ rộng của mình cộng thêm tiền bạc đã đủ để xử đẹp tên nhãi ranh Sở Phàm không quyền không thế này.
“Ha ha, tên nhãi, đánh được không? Để xem lần này ông đây làm sao chơi chết mày!”
Lý Chiến Hào thầm cười lớn, trên gương mặt hiện vẻ giễu cợt: “Sở Phàm, còn đờ ra đấy làm gì, mau chóng ký tên đi, nếu không chân bị thương của chú Chu, sẽ gặp rắc rối đấy”.
“Ha ha ha”, bác sĩ và y tá cũng cười khẩy theo.
Ánh mắt của Sở Phàm quét qua vị bác sĩ họ Lưu kia, sau đó giật đơn phẫu thuật, xoẹt một tiếng, xé thành hai mảnh.
“Cuộc phẫu thuật lần này tôi không cần tới anh, tôi đã có người mổ chính”.
Anh vo tròn đơn phẫu thuật thành một nắm rồi vứt vào mặt tên bác sĩ họ Lưu kia.
Bác sĩ Lưu bị dọa giật mình, lùi về sau bảy tám bước suýt chút nữa ngã xuống, hắn thẹn quá hóa giận, cười khẩy nói: “Thật nực cười, đinh nẹp ở chân phải của bố anh đã bị dính vào dây thần kinh, phần lớn diện tích xương đã bị nứt gãy, cơ bắp cũng đã teo lại, bất cẩn một chút thì có thể tàn phế! Lần phẫu thuật này ngoài Trưởng khoa Triệu ra thì không ai nắm chắc được thành công 100%”.
Mấy người Lưu Minh Hà che miệng kinh ngạc kêu lên, bọn họ không ngờ rằng chân phải của Chu Long đã nghiêm trọng đến mức độ này, đồng thời càng thêm chắc chắn tên Lý Chiến Hào này bảo bác sĩ Lưu này qua đây là có ý đồ xấu với bọn họ.
Lý Chiến Hào ngậm điếu xì gà, dương dương tự đắc: “Nhóc con, quỳ xuống, cầu xin tao một tiếng, tao sẽ mở một đường sống, để Trưởng khoa Triệu tới đây làm phẫu thuật cho bố mày”.
Cô y tá mập cũng chống tay vào eo, cười chế giễu: “Không sai, ngoan ngoãn xin lỗi cầu xin Tổng giám đốc Lý mới là thức thời. Cả Giang Lăng này, ngoài Trưởng khoa Triệu của chúng tôi ra thì không ai có thể thực hiện được cuộc phẫu thuật này cả!”
“Tôi có thể!”
Đúng vào lúc này, đột nhiên một giọng nói vô cùng lãnh đạm vang lên.
Cô y tá mập bỗng cảm thấy bản thân bị bẽ mặt, sắc mặt cô ta trở nên u ám, tức giận quay đầu chửi bới: “Là tên khốn nào không có mắt, dám ăn nói hồ đồ, bà đây…”
Vừa dứt lời, cô ta lập tức trợn tròn mắt, giống như con mèo bị giẫm phải đuôi, nhảy dựng lên.
“Ông, ông Phó…”
“Phó viện trưởng Đường, mọi người, sao mọi người lại tới đây?”
Bác sĩ Lưu cũng lập tức hoảng loạn, trán của hai người họ đổ mồ hôi lạnh, không biết phải làm sao, chỉ biết nhìn hai ông cháu đang đi tới trước mặt.
Phó Thiên Ân là một trong mười bác sĩ giỏi nhất toàn quốc, được mệnh danh là thần y khoa ngoại “Phó Nhất Đao”, hội trưởng hội y học Giang Bắc. Là người đức cao vọng trọng, có sức ảnh hưởng vô cùng lớn trong giới y học, e rằng ngay cả viện trưởng của bọn họ cũng phải cung kính nghênh đón, tôn trọng gọi một tiếng “ông Phó”.
Đường Miên Miên là người kế thừa con đường của ông ngoại Phó Thiên Ân, tiến sĩ y học nước ngoài, tuổi còn trẻ đã ngồi lên vị trí Phó viện trưởng của bệnh viện Nhân dân số một, cũng là cấp trên của bọn họ.
Bọn họ đều không thể đụng đến ai trong số hai người này.
“Cậu bạn Sở, xin lỗi nhé, bệnh viện của chúng tôi quản lý không nghiêm mới có loại hành vi đê hèn như vậy, khiến cậu chê cười rồi”, Phó Thiên Ân không thèm liếc nhìn hai người kia mà sải bước đến trước mặt Sở Phàm, chân thành nói:
“Tôi sẽ là người mổ chính cho cuộc phẫu thuật của bố nuôi cậu, chuyện này tôi cũng sẽ cho cậu một lời giải thích thỏa đáng”.
Sở Phàm gật đầu: “Làm phiền ông Phó rồi”.
Rầm!
Trong nháy mắt, mọi chuyện tựa như sấm sét giữa trời quang.
Cả nhóm người Lý Chiến Hào đều ngơ ngác, bọn họ không thể ngờ rằng bác sĩ phẫu thuật chính mà Sở Phàm tìm tới lại là Phó Thiên Ân danh tiếng lẫy lừng, chuyện này…
Còn bác sĩ Lưu và cô y tá mập đều đổ mồ hôi lạnh, bị dọa sợ đến nỗi bắp chân bắt đầu bị chuột rút.
Bọn họ đã nhận của Lý Chiến Hào một triệu tệ, giúp hắn diễn trò để chà đạp sỉ nhục Sở Phàm. Nhưng ai ngờ được Sở Phàm này lại có hậu thuẫn lớn như vậy, có thể móc nối quan hệ được với Phó Thiên Ân và Đường Miên Miên, nhìn bộ dạng này là hai người Phó Thiên Ân muốn ra mặt cho Sở Phàm, nhưng điều này cũng đồng nghĩa với việc muốn lấy mạng của bọn họ.
“Ông Phó, sự việc không như ông nghĩ đâu, ông nghe tôi giải thích…”
Phó Thiên Ân nhíu mày: “Giải thích? Giải thích cái gì?”
“Giải thích các người lạm dụng quyền của mình to gan dám đuổi bệnh nhân ra khỏi phòng bệnh sao?”
“Giải thích các người không có giới hạn đạo đức, tuỳ tiện sắp xếp phẫu thuật, coi thường tính mạng của bệnh nhân?”
“Giải thích các người tham ô hối lộ, ngang ngược lộng hành, bôi nhọ cả giới y học của chúng tôi? Nào, các người giải thích cho tôi xem”.
Lúc này bác sĩ Lưu và cô y tá mập không biết nói gì, bị dọa tới nỗi sắc mặt tái nhợt, không biết phải làm sao: “Cái này, cái này…”
Phó Thiên Ân xua tay, lập tức tuyên bố kết cục của hai người đó:“Tôi dùng thân phận là hội trưởng hội y học Giang Bắc, tuyên bố khai trừ hai người, còn tư cách bác sĩ của Trưởng khoa Triệu kia cũng là loại cặn bã giống như các người, không xứng làm bác sĩ”.
Gương mặt xinh đẹp của Đường Miên Miên cũng lạnh tanh, lạnh lùng nói: “Tôi cũng lấy thân phận phó viện trưởng của bệnh viện, mời phía bệnh viện tham gia, tiến hành điều tra ba người, nếu phát hiện bất kỳ hành vi nhận hối lộ, phá vỡ kỉ cương thì sẽ xử lý theo pháp luật, tuyệt đối không nhân nhượng!”
Bác sĩ Lưu và cô y tá mập lập tức ngã phịch xuống đất, như thể mất đi ba hồn bảy vía, chỉ còn là một cái xác biết đi.
Huỷ tư cách bác sĩ, điều tra ra hết lịch sử tham ô, đây là muốn dồn họ vào con đường chết, kết cục tốt nhất cũng phải ngồi tù nửa quãng đời còn lại.
Tất cả mọi người xung quanh đều lần lượt vỗ tay khen ngợi, con sâu làm rầu nồi canh bị loại bỏ thực sự khiến ai nấy đều vui mừng.
Sở Phàm không để ý tới hai bác sĩ kia nữa mà giao phó Chu Long cho Phó Thiên Ân, đẩy vào trong phòng phẫu thuật tiến hành phẫu thuật.
Bỗng chốc, trong phòng bệnh chỉ còn lại lác đác vài người.
Lý Chiến Hào ý thức được chuyện không hay, lén nhón chân lên muốn bỏ chạy.
Đúng lúc này, đột nhiên vang lên tiếng “bốp”, một cánh tay của Sở Phàm đập vào trên khung cửa, giống như một thanh kiếm sáng choang treo trên đầu của Lý Chiến Hào, khiến sau đầu hắn không khỏi tê dại.
“Giở trò với cha nuôi tao, chơi bẩn với tao sao?”, Sở Phàm lạnh lùng nói: “Tao đã từng cảnh cáo mày đừng động đến người thân bên cạnh tao chưa hả? Nếu không cái giá mà mày phải trả mày không nhận nổi đâu”.
Lý Chiến Hào bị dọa kêu rên một tiếng, hắn nghiến răng nghiến lợi, vươn cổ lên và nói: “Sở Phàm, mày, mày muốn làm gì? Tao cảnh cáo mày đừng có làm loạn”.
“Tao, tao là người của hội thương mại Tứ Hải, mày, mày dám động đến tao thì phải suy nghĩ kỹ hậu quả, mày…”
Bốp!
Âm thanh giòn tan vang lên, Sở Phàm tung một cú đá làm tuyệt đường con cháu của hắn, đúng vào chính giữa đũng quần.
Lý Chiến Hào kêu rên thảm thiết như heo bị chọc tiết, người cong lại như con tôm, sau đó nói năng không mạch lạc, lăn lộn khắp hành lang, cả người bẩn thỉu, nhục nhã cực điểm.
Tên đàn em đi cùng hắn trừng mắt sững sờ nhìn tất cả mọi chuyện, bị dọa sợ chết khiếp, vội vàng đuổi theo hắn.
“Chó dù thế nào cũng không sửa được tật ăn shit, tạp chủng”, Sở Phàm nhíu mày, nói tục.
Sau đó anh quay người đi tới phòng phẫu thuật, bên Chu Long đã làm phẫu thuật xong, vẫn cần dùng kim bạc châm cứu chữa trị mới có thể hoàn toàn hồi phục.
Anh cũng lười để ý tới loại người hèn hạ như Lý Chiến Hào...