“Đây là đồ ngọt của anh”.
Cô phục vụ mỉm cười bưng khay đồ ăn đến.
Thẩm Vạn Tuyên khách sáo gật đầu: “Cảm ơn”.
“Bộp!”
Lúc cô phục vụ định đặt đồ ăn lên bàn, Sở Phàm bỗng giơ tay ra nắm lấy cổ tay trắng nõn của cô phục vụ.
“Người đẹp, da của cô đẹp quá, cô chăm sóc thế nào vậy?”, Sở Phàm cười nói.
Thẩm Vạn Tuyên hơi ngạc nhiên lắc đầu, dù sao cũng là thanh niên, khó tránh việc tinh lực dồi dào, nãy sinh ham muốn.
Thẩm Thu nghiến răng khinh thường: “Vô liêm sỉ, háo sắc”.
Cô phục vụ chỉ dịu dàng mỉm cười, không hề tức giận: “Cảm ơn anh đã khen”.
Sở Phàm vẫn cầm cổ tay cô ta, làm như không có chuyện gì nói: “Người đẹp như vậy không làm chuyện gì tốt, sao phải đi làm sát thủ chứ?”
Ngay sau đó, đám người Thẩm Vạn Tuyên biến sắc.
Thẩm Thu và vệ sĩ lập tức rút vũ khí ra nhìn sang.
Cô phục vụ hoảng hốt, cô ta vừa ngơ ngác vừa sợ hãi: “Anh nói gì tôi không hiểu lắm, còn nữa, anh có thể bảo họ bỏ vũ khí xuống không? Tôi sợ”.
Cô ta tỏ vẻ đáng thương, gương mặt vô tội nói.
Thẩm Thu và mấy vệ sĩ nhìn nhau, nhíu chặt mày: Lẽ nào họ bị Sở Phàm chơi xỏ?
Sở Phàm nhìn cô gái phục vụ nói thẳng: “Kỹ năng diễn xuất và hóa trang của cô rất tốt nhưng có một số chi tiết không đúng. Phục vụ và đầu bếp thật của nhà hàng đã bị các cô giết rồi!”
“Trên người cô có mùi máu rất nồng, sắp làm tôi sặc chết rồi”.
Ánh mắt Sở Phàm như xuyên thấu qua bọn chúng, mặc dù đã xử lý cực kỳ cẩn thận, mùi máu đã không còn bám trên người nhiều nữa nhưng một người chinh chiến trên chiến trường nhiều năm như Sở Phàm rất nhạy cảm với mùi máu tươi hơn những người bên cạnh. Chút biện pháp che mắt này sao có thể giấu được anh?
Xoẹt.
Quả nhiên, sắc mặt cô phục vụ lập tức thay đổi, ánh mắt cô ta lóe lên tia sáng lạnh lùng, cô ta nhấc chân lên đá vào xe đẩy thức ăn.
Thẩm Thu và mấy vệ sĩ hoảng hốt vội bảo vệ Thẩm Vạn Tuyên.
Bốn năm đầu bếp phía sau nhân lúc hỗn loạn rút mấy khẩu súng lục từ trong xe đẩy thức ăn.
“Tên này cũng có bản lĩnh đấy, không ngờ mười mấy năm chưa từng nếm trải mùi vị thất bại trong giang hồ như ‘Hoa Mai Đen’ tôi lại thất bại trong tay anh”, cô phục vụ cười khẩy ánh mắt lạnh tanh:
“Cảm ơn anh đã nhắc nhở, lần sau giết người xong, tôi sẽ xử lý cẩn thận hơn nhưng lần này anh và tên họ Thẩm kia cùng xuống địa ngục đi!”
Ánh mắt mấy tên đồng bọn phía sau cũng như điên cuồng, kích động đồng loạt chĩa súng vào!
Tiền thuê sát thủ cực cao, tận năm mươi triệu đủ để chúng có thể rửa tay trong chậu vàng, cả đời sau không lo đến vấn đề tiền bạc.
Mấy người Thẩm Vạn Tuyên, Thẩm Thu đều lộ vẻ tuyệt vọng. Bọn sát thủ có năm người, năm khẩu súng, dù họ giỏi võ đi chăng nữa cũng không thể đối đầu lại được!
Tiêu rồi!
Mọi người đều hoảng sợ, rất hối hận vì sự bất cẩn của mình.
“Người nên xuống địa ngục là các cô đấy”.
Trong lúc ngàn cân treo sợi tóc này, Sở Phàm lại bình tĩnh rót một ly rượu nói.
“Còn giả vờ giả vịt, giết anh ta!”
Hoa Mai Đen nghiêm giọng ra lệnh nổ súng, mấy đồng bọn của cô ta đều xuất thân từ lính đánh thuê ở nước ngoài, đều là những tay súng bắn trăm phát trăm trúng. Chính vì thế, trong mười năm làm nhiệm vụ, bọn chúng chưa từng thất bại.
Sắc mặt mấy tên đồng bọn cực kỳ hung hãn và điên cuồng, chúng lên nòng chuẩn bị bóp cò trông chờ cảnh tượng mấy người Sở Phàm bị bắn vỡ đầu, máu tươi chảy xuống như mưa.
Thế nhưng, ngay sau đó…
Cổ tay Sở Phàm dùng sức.
Rắc.
Ly rượu trong tay bị vỡ thành những mảnh thủy tinh sắc nhọn, anh khẽ vung tay.
Vút.
Mấy mảnh thủy tinh đâm thẳng vào giữa trán mấy tên sát thủ như tia chớp. Chúng trợn tròn mắt không thể tin được nhìn mọi thứ trước mặt rồi ngã xuống!
“Sao, sao có thể chứ?”
Hoa Mai Đen biến sắc như thể vừa gặp ma.
Đồng bọn của cô ta đều là những cao thủ bắn súng, thế mà còn chưa kịp nổ súng đã chết rồi ư?
Đám người Thẩm Thu cũng rất bàng hoàng, trợn tròn mắt.
Sở Phàm chỉ dùng mảnh vỡ của ly rượu đã có thể giết mấy tên sát thủ này một cách dễ dàng như vậy?
Trời ạ, đây, đây là cách giết người gì thế?
Không nhắc đến lấy mảnh vỡ thủy tinh giết người khó thế nào, chỉ đề cập đến độ khó của việc đâm vỡ đầu. Dù bệnh viện có phẫu thuật não đi chăng nữa thì cũng phải mất ít nhất mười mấy phút để dùng máy khoan điện xuyên vào.
Nhưng chỉ trong khoảnh khắc, Sở Phàm đã giết gọn năm người!
Người, người này là loại quái vật gì vậy?
Anh ta là Tông sư võ đạo, hoặc ít nhất cũng đạt tới cấp bậc Tông sư!
Mấy vệ sĩ đồng loạt hít một hơi khí lạnh, lúc này họ mới nhớ lại những gì Thẩm Vạn Tuyên vừa nói lúc nãy.
Dù họ cùng xông lên cũng không bằng một mình Sở Phàm, bây giờ xem ra quả thật không phải khen ngoài miệng!
Ánh mắt Hoa Mai Đen trở nên hoảng loạn, sợ hãi. Cô ta biết được Sở Phàm mạnh thế nào bèn mặc kệ thi thể của đồng bọn, xoay người muốn nhảy lên xe chạy trốn.
“Chạy à?”
Sở Phàm lại vung tay, hai con dao bay ra đâm trúng hai chân Hoa Mai Đen, cô ta khuỵu xuống đất.
Sở Phàm đi đến trước mặt cô ta đánh gãy tay chân cô ta, sau đó đấm vỡ cằm cô ta để ngăn chặn triệt để ý nghĩ muốn cắn thuốc độc hoặc cắn lưỡi tự tử.
Anh lạnh lùng nói: “Tôi biết nguyên tắc của sát thủ các cô, để bảo vệ thông tin khách hàng và để mình không bị tra tấn, khi nhiệm vụ thất bại sẽ tự vẫn”.
“Nhưng bây giờ cô đã là một người tàn phế, không làm gì được nữa đâu, cứ tận hưởng thoải mái đi”.
Ánh mắt Hoa Mai Đen lóe lên sự căm hận và phẫn nộ, gương mặt cô ta ngập tràn vẻ tuyệt vọng.
Sở Phàm làm rất dứt khoát, hiểm ác và tuyệt tình, cắt hết đường lui của cô ta.
“Ông Thẩm, tôi giao cô ta lại cho ông muốn xử lý thế nào thì tùy ông”, Sở Phàm cực kỳ bình tĩnh vỗ tay cứ như anh đã làm một chuyện nhỏ nhặt không đáng kể.
Thẩm Vạn Tuyên sửng sốt hai phút mới hoàn hồn lại, ông ấy nói: “Người anh em, rất cảm ơn cậu, cậu đã cứu tôi một mạng”.
“Thế này nhé, cậu để lại phương thức liên lạc cho tôi, đợi khi nào về Tây Dã, tôi nhất định sẽ báo đáp!”
Thẩm Thu cũng rất chờ mong, cô ta luôn ngưỡng mộ những người có sức mạnh dĩ nhiên nhìn thấy bản lĩnh vừa rồi của Sở Phàm, hình tượng của anh trong lòng cô ta đã trở nên tốt hơn nhiều.
Sở Phàm chỉ cười: “Không cần đâu, ông đến Tây Dã rồi tôi sẽ có cách liên lạc với ông”.
“Không chừng đến lúc đó còn có thể cho ông một bất ngờ”.
Anh cũng mong chờ phản ứng của Thẩm Thu vào lúc nhìn thấy Quân thần của Long Hồn là anh xuất hiện trước mặt cô ta.
“Ồ…”
Thẩm Vạn Tuyên cũng sửng sốt, sau đó bắt tay với Sở Phàm cười nói: “Được, đến lúc đó chúng ta sẽ cùng uống rượu với nhau, không say không về”.
“Được”.
Sở Phàm khẽ cười, chẳng mấy chốc xung đột ở nhà hàng kinh động đến cảnh sát trên tàu hỏa, nhưng Thẩm Vạn Tuyên có khả năng lạ thường, mọi thứ nhanh chóng trở thành chuyện vặt dưới sự khống chế của ông ấy.
Chẳng bao lâu sau, tàu đã đến trạm.
“Reng reng...”
Lúc này điện thoại anh vang lên, đầu bên kia là giọng nói lanh lợi, dễ nghe của Diệp Mỹ Na: “Là em họ Sở Phàm phải không? Chị là Mỹ Na, em đang ở đâu vậy, bọn chị đến đón em”.