Trong phòng làm việc của quản lý đội bảo vệ.
Mặc dù treo bảng phòng làm việc, nhưng cả căn phòng mịt mù khói, chai bia tàn thuốc đầy rẫy trên mặt đất, ‘nhân viên văn phòng’ ở bên trong đều xăm rồng vẽ phượng, mặt mày nanh ác, vừa nhìn đã biết không phải là người lương thiện.
Sau khi nhìn thấy Hạ Hà xông vào trong phòng làm việc, bọn họ đều nhìn anh ta, Hạ Hà hoảng sợ, cảm thấy giống như mình đã bị bầy sói nhắm trúng vậy.
Cho dù Hạ Hà đã gặp bọn họ không ít lần, nhưng lần nào anh ta đến đây đều cảm thấy mình đã lọt vào hang sói, khiến cho hai chân anh ta mềm nhũn, răng va vào nhau lập cập.
“Hạ Hà, mày ngon thật, dám đá cửa phòng của Trương Hoằng tao à?”
Trên ghế sô pha, giọng nói biếng nhác của một gã đàn ông vạm vỡ vang lên, gã để trần nửa người trên, sợi dây chuyền vàng trên cổ gã to như dây xích chó, ngoại trừ hình xăm hổ oai phong lẫm liệt thì sau lưng còn có mười mấy vết dao chém chằng chịt, trông có vẻ đáng sợ vô cùng.
Gã trái ôm phải ấp, hai cô gái có thân hình nóng bỏng tựa vào lòng gã, để cho tay trái của gã thỏa sức chơi đùa nơi mềm mại căng đầy trên cơ thể mình, tiếng cười khúc khích vang lên mãi không ngừng.
“Anh, anh Hoằng, xin lỗi anh, em sai rồi”.
Hạ Hà lập tức sợ đến nỗi mồ hôi lạnh túa ra ròng ròng, đầu lưỡi líu lại, lắp ba lắp lắp: “Hôm nay em uống không ít rượu, hơi váng đầu, xin anh tha thứ…”
Ỷ vào men rượu và sự căm phẫn với Sở Phàm nên ban nãy anh ta mới to gan đá cửa phòng, bây giờ bị đám người Trương Hoằng dọa sợ, chút hơi men trong người đã tan biến, để lộ ra bản chất nhát gan của mình.
“Đồ chết nhát, mày cũng qua lại với tao không ít lần rồi, sao chẳng tiến bộ một chút nào hết vậy?”, Trương Hoằng sờ quả đầu hói của mình, gương mặt gã toát ra vẻ khinh bỉ.
“Vâng, vâng, anh Hoằng nói chí phải, hạng tôm tép như em tất nhiên không thể bằng anh được”.
Hạ Hà gật đầu khom lưng, nịnh nọt lấy lòng gã.
Trương Hoằng là người đứng đầu trong giới giang hồ Giang Lăng, có mấy chục tên đàn em, dám đánh dám liều, mười mấy quán trên phố bar đều được gã bảo kê.
Cái gọi là ‘phòng bảo vệ’ thật chất chỉ là những tay đánh đấm cho ông chủ, bình thường trông coi quán xá, lấy hoa hồng từ quán bar, đương nhiên bọn họ cũng làm một vài chuyện đen tối trong giới giang hồ, chỉ cần có tiền là được.
Trước kia Hạ Hà hay qua lại với gã không ít lần, anh ta hay mướn Trương Hoằng đi đối phó với vài đối thủ cạnh tranh, nhẹ thì bắt cóc tống tiền, nặng thì đánh gãy tay gãy chân, mấy năm nay, chuyện xấu xa gì cũng đã làm đủ.
Bởi thế, lúc nhìn thấy cái tên Sở Phàm lại dám đụng đến cô gái mà mình thích, anh ta nén giận, muốn đi tìm Trương Hoằng để nhờ gã dạy cho Sở Phàm một bài học, hòng trút mối hận này ra.
“Nhóc con, mày nói chuyện dễ nghe đấy, nói đi, hôm nay đến tìm anh Hoằng làm gì, lại muốn nhờ tao giúp mày xử thằng nào à?”
Chiêu nịnh nọt của Trương Hoằng rất có ích, gã phá ra cười ha hả, vỗ mông hai cô gái bên cạnh ra hiệu cho bọn họ rời khỏi đây.
Thấy Trương Hoằng lấy điếu thuốc ra, Hạ Hà lập tức thức thời châm thuốc cho gã, anh ta cười ha ha: “Là một thằng nghèo túng mắt mù, ở trong phòng bao trên tầng ba, không quyền không thế nhưng lại cướp đi nữ thần mà em ngày ngóng đêm trông trong nhiều năm ròng, anh bảo em có thể nuốt trôi cơn giận này hay sao? Anh Hoằng, anh phải giúp em trút giận mới được”.
Trương Hoằng rít một hơi, gã gật đầu: “Mày muốn chơi thế nào?”
“Phế đi một chân của nó, cùng với cái thứ nằm giữa đũng quần của nó nữa”, gương mặt Hạ Hà toát lên vẻ cay độc, anh ta nghiến răng: “Em muốn cả đời này nó cũng không thể trở thành một người đàn ông, để cho nó thành thái giám sống, nhìn em chơi con ả Vân Mộc Văn đê tiện trước mặt nó”.
Trương Hoằng híp mắt lại, gã quan sát Hạ Hà: “Nhóc con, mày cũng ác gớm phết, chẳng phải là người ta cướp gái của mày thôi, thế mà muốn phế người ta luôn à? Ai không biết lại còn nghĩ người ta chơi mẹ mày đấy”.
Đám đàn em xung quanh phá ra cười lớn, bọn chúng vô cùng xem thường hạng người vô dụng như Hạ Hà, đến theo đuổi đàn bà cũng phải nhờ cậy người khác, đúng là đồ vô tích sự.
Hạ Hà lúng túng, nhưng anh ta chỉ dám kiềm nén cơn giận trong lòng chứ không dám tỏ ra ngoài mặt, đám người này đều là dân giang hồ liều mạng, ai nấy cũng từng giết người rồi, anh ta không đụng đến nổi.
Anh ta run rẩy nhét tấm thẻ ngân hàng vào tay Trương Hoằng, đanh giọng mà nói: “Anh Hoằng, đây là ba trăm nghìn, anh cầm trước đi”.
Trương Hoằng lặng lẽ nhân lấy, gã chìa tay ra: “Thêm hai trăm nữa”.
“Cái gì, anh Hoằng, chẳng phải trước kia luôn là cái giá này hay sao?”, Hạ Hà bối rối.
Mặc dù anh ta luôn khoác lác với người ngoài rằng một năm kiếm được chục triệu, nhưng đó là thu nhập của công ty, sau khi chia cho đám cổ đông và những người cùng hợp tác, số tiền thật sự đến tay anh ta cũng chỉ có hai triệu mà thôi, Trương Hoằng vừa mở miệng ra đã đòi năm trăm nghìn, khiến cho anh ta xót vô cùng.
“Con mẹ mày, mày không biết xem xem đây là đâu à”, Trương Hoằng tát lên đầu anh ta, gã gắt gỏng: “Đây là quán bar đấy, là tài sản của cậu Đường, tao giúp mày đánh nhau kiếm chuyện trong quán bar của cậu Đường, lỡ bị cậu Đường phát hiện thì tao còn mạng mà sống à?”
“Chuyện tao làm giúp mày, đó là ăn cây táo rào cây sung, theo quy tắc của giang hồ thì phải chuộc tội rất nặng, đòi mạng đấy, biết không hả?!”
“Biết, biết, em biết rồi ạ, anh Hoằng, em sẽ chuyển thêm hai trăm nghìn nữa cho anh ngay”.
Hạ Hà sợ đến nỗi muốn són cả ra quần, anh ta vội vàng gật đầu đồng ý.
Cậu Đường là cậu chủ trong nhà họ Đường giàu có nhất ở Giang Lăng, anh ta không dám đắc tội với cậu chủ ở đẳng cấp đó đâu.
Đến bây giờ Trương Hoằng mới bực bội ném anh ta ra ngoài: “Cút đi, để lại hình và tên của cái thằng xui xẻo kia lại, tao sẽ giải quyết chuyện này cho mày”.
“Cảm ơn anh Hoằng, thằng đó tên là Sở Phàm, làm phiền anh quá”, Hạ Hà đưa tấm hình chụp lén trong điện thoại của mình cho gã, anh ta chuồn ra khỏi phòng làm việc, khiến cho đám đàn em ở xung quanh cười rộ lên.
“Đúng là đồ vô dụng”, Trương Hoằng cũng cười lạnh đầy vẻ khinh bỉ, gã duỗi eo, cầm điện thoại liếc nhìn tấm hình của Sở Phàm rồi nói:
“Các anh em, hoạt đồng gân cốt, làm việc lấy tiền thôi”.
Đám đàn em cũng uể oải ném đầu thuốc đi, bọn họ tỏ ra thản nhiên, trong mắt bọn chúng, loại người vô dụng như Hạ Hà thì làm sao có thể gặp được đối xử khó xơi? Tùy tiện phế đi một tên xúi quẩy là có ngay mấy trăm nghìn tệ vào túi, đúng là nhặt được tiền một cách dễ dàng, sao không vui cho được.
Trương Hoằng vừa mới rời khỏi phòng làm việc chưa đầy mười phút, một chiếc Lamborghini rất ngầu và bắt mắt đậu ở vị trí chuyên dụng trong quán bar, rồi sau đó, nhóm quản lý cao cấp trong quán bar vội vàng chạy xuống lầu, đích thân ra đón tiếp.
“Cậu Đường, hôm nay sao cậu lại có thời gian rảnh đích thân đến kiểm tra vậy, cũng không báo trước cho chúng tôi biết, để cho chúng tôi chuẩn bị”, quản lý của quán bar lau mồ hôi, ra vẻ lấy lòng.
Một thanh niên ăn mặc thời thượng, nhưng tay trái lại đeo thạch cao trông đến là buồn cười, cậu ta chính là cậu chủ của nhà họ Đường, là ông chủ của quán bar này, Đường Kha.
“Không cần đâu, tôi bị cụ nhà nhốt cả nửa tháng trời, mấy ngày nay nhạt nhẽo muốn chết nên mới ra ngoài hít thở không khí, chơi một chút”, Đường Kha bực bội xua tay, cậu ta thở dốc.
Trong lòng cậu ta cũng cảm thấy rất buồn bực, ai mà biết cái tên Sở Phàm đó lại là người có ân cứu mạng cụ nhà, nếu biết sớm thì dù có đánh chết cậu ta, cậu ta cũng không dám xung đột với Sở Phàm.
Bây giờ thì hay rồi, không những bị cụ nhà cấm túc nửa tháng mà còn bị phế đi một cánh tay, cậu ta hối hận muốn chết, giờ mà nghe thấy hai chữ ‘Sở Phàm’, cả người cậu ta đều run lẩy bẩy.
Đường Kha vừa phiền muộn, vừa tùy tiện hỏi một câu: “Gần đây quán bar làm ăn sao rồi, không xảy ra chuyện gì chứ”.
Tổng giám đốc trầm ngâm trong giây lát rồi nói khẽ: “Cậu Đường, gần đây đám người Trương Hoằng rất quá quắt, thường xuyên nhận tiền hối lộ của người khác, đánh khách trong quán bar của chúng ta, nhẹ thì toác đầu chảy máu, nặng thì gãy tay gãy chân, đã có khá nhiều người tố cáo gã rồi”.