Sở Phàm gật đầu, chỉ lạnh nhạt nói: “Hiếm khi ông còn nhớ”.
Anh yên lặng uống trà, giống như đang suy tư vấn đề gì đó, không khí trở nên ngột ngạt.
Dương Tuấn Huy chỉ cảm thấy đứng ngồi không yên, sự trầm mặc của Sở Phàm khiến cho ông ta không có cách nào dò xét được thật ra anh đang nghĩ gì, nội tâm ông ta trở nên hoảng loạn.
“Long thủ, tên Chu Dân nhà họ Chu kia cũng chỉ là do trong một buổi tiệc rượu tôi uống nhiều quá, nhất thời hồ đồ mới nhận hắn làm con nuôi”.
Dương Tuấn Huy hít sâu một hơi, thẳng thắn nói: “Vì giữ thể diện nên tôi mới luôn bật đèn xanh cho hắn, giúp đỡ một chút cho nhà họ Chu, chuyện này là lỗi của tôi”.
“Tôi sẽ lập tức tuyên bố đoạn tuyệt quan hệ với Chu Dân, sau này tôi tuyệt đối sẽ không can dự vào việc của nhà họ Chu, anh thấy sao ạ?”
Sở Phàm rõ ràng không hài lòng về nhà họ Chu, để tránh rước họa vào thân, Dương Tuấn Huy cảm thấy nên tự lo cho thân mình trước, thử thăm dò ý kiến của Sở Phàm.
Sở Phàm chỉ quét mắt nhìn ông ta một cái, nói: “Đấy là việc riêng của ông, không liên quan gì đến tôi”.
“Vâng, thuộc hạ đã hiểu”.
Trong lòng Dương Tuấn Huy khẽ động, khóe miệng cũng co giật theo.
Ông ta ngồi được ở vị trí này, khả năng quan sát, đọc được tâm tư người khác đương nhiên không phải dạng vừa.
Nếu như Sở Phàm thật sự buông bỏ thành kiến thì chắc chắn sẽ rộng lượng cho nhà họ Chu một con đường sống, nhưng lúc này anh lại bảo bản thân ông ta tự xem mà làm, đây quả là hàm ý sâu xa.
“Ngày mai tôi sẽ tuyên bố đoạn tuyệt quan hệ với nhà họ Chu, hơn nữa còn thông báo tới toàn Yên Kinh nên cẩn trọng khi hợp tác với nhà họ Chu”.
Dương Tuấn Huy trầm giọng nói, trong lòng thầm nhủ trải qua nhiều cú đả kích như vậy, nhà họ Chu có thể trụ qua nổi năm nay không cũng là vấn đề, đừng nói đến việc khôi phục lại huy hoàng năm xưa.
Thật đáng tiếc, một đám đê hèn nhà họ Chu có mắt như mù, thả mất con rồng đáng kính kia, còn tự mang đến tai họa cho mình, đúng là tự làm tự chịu.
Sở Phàm chỉ xua tay.
“Vây thuộc hạ xin phép cáo lui”.
Dương Tuấn Huy hơi khom mình, chuẩn bị rời đi.
Lúc này, Sở Phàm lại chậm rãi mở miệng: “Ngày kia đi đến một nơi cùng tôi, nghĩa trang ở ngoại ô phía Tây”.
Dương Tuấn Huy hơi ngây người, mặc dù không biết Sở Phàm đi đến nghĩa trang để làm gì, nhưng điều này chứng minh bản thân bước đầu đã có được thiện cảm của Sở Phàm, chứng minh nước cờ này ông ta đi đúng rồi.
“Vâng!”
Dương Tuấn Huy lên tiếng trả lời, tràn đầy tự tin rồi rời đi.
Sở Phàm không rảnh để quan tâm đến tâm tư của Dương Tuấn Huy, anh nhìn quyển lịch trên bàn và ngẩn người.
Hai hôm nữa là ngày 21, đại hàn.
Anh dùng bút đỏ khoanh ngày đó lại…
Đó chính là ngày giỗ của mẹ anh.
Trong vô thức, Sở Phàm đứng dậy đi lên sân thượng, hướng mắt nhìn về phía trung tâm thành phố Yên Kinh, tòa “Vương Phủ nhà họ Sở” vĩ đại mà hào hùng kia.
Dù màn đêm đã dần buông xuống, tòa Vương phủ đó vẫn đèn đuốc sáng trưng, khí thế uy nghiêm như cũ, giống như một vương triều đang ở thời kỳ hưng thịnh, mãi không lụi tàn.
“Không biết lúc này Vương gia Sở cao ngạo xa cách như ông đang làm gì nhỉ?”
Sở Phàm nhìn ra xa, chế giễu: “Bây giờ, e rằng ông đã sớm quên mất hai mẹ con ‘hèn mọn’ chúng tôi rồi phải không…”
Cũng đúng lúc này, tại Vương Phủ nhà họ Sở ở Yên Kinh.
Trang hoàng lộng lẫy, xa hoa tựa như nơi phủ đệ vĩ đại của hoàng cung, mỗi một viên gạch, mỗi một tán cây nhánh cỏ đều lộ ra vẻ tôn quý không tầm thường.
Có một tiểu viện hoang vắng và cổ xưa, chỉ có vài ngôi nhà mái ngói, một cái giếng cổ, từ trong ra ngoài đều toát ra hơi thở khác xa so với nơi Vương Phủ kia.
Ở vị trí trung tâm sân vườn có một cây đào, cành cây cứng cáp, thoạt nhìn là biết đã được trồng từ rất lâu, mặc dù vẫn là mùa đông lạnh giá nhưng các biện pháp bảo hộ lại đâu ra đấy, rõ ràng chính là thành quả bao năm chăm sóc tỉ mẩn.
Một người đàn ông cao lớn, trên người mặc một chiếc long bào màu tím vàng đang cẩn thận tưới nước, làm cỏ, xới đất, động tác thành thạo.
Nhìn cả Đông Hoa, cũng chỉ có hai người có tư cách mặc ‘long bào’.
Tiên Hoàng cuối cùng của Đế Đô – Thái tử Hoa.
Tịnh Kiên Vương ở Yên Kinh - Sở Trí Hậu!
Người đàn ông tầm năm mươi, hai bên tóc mai đã ngả bạc nhưng vẫn không có chút khí chất già yếu nào, ngược lại càng làm tăng thêm khí thế quý tộc của kẻ danh môn vọng tộc, nhất cử nhất động đều khiến cho người khác phải khiếp sợ.
Gương mặt cương nghị đã trải qua bao thăng trầm cuộc đời, không nổi giận mà vẫn uy nghiêm. Đôi lông mày lưỡi mác, đôi mắt tinh nhạy và vết sẹo trên mặt cùng cả mái đầu bạc đều toát lên khí thế oai hùng.
Vai của ông ta rất rộng, cho người ta cảm giác an toàn chống đỡ được cả bầu trời, giống như dù trời sập xuống thì ông ta cũng có thể dùng thân mình gánh vác!
“Kèn kẹt…”
Lúc này, một ông già mặc đồ xám, khí chất nho nhã bước vào trong vườn, ông ta ôm một chồng dày cộp năm sáu mươi văn kiện cần xử lý.
Lúc này, ông ta chỉ yên lặng đứng trong vườn, kiên nhẫn đợi người đàn ông trước mặt, trong lòng vô cùng phức tạp.
Mỗi ngày cứ vào lúc này, người đàn ông đó đều sẽ tới vườn tưới nước, xới đất cho cây đào đó.
Thời gian nửa tiếng đồng hồ này, không có bất cứ việc lớn nào có thể làm phiền ông ta.
Đương nhiên suốt mười bảy năm qua, cũng chỉ có khoảng thời gian nửa tiếng mỗi ngày này là thật sự thuộc về bản thân ông ta.
“Vương gia!”
Thấy thời gian cũng gần hết, ông già mặc đồ xám bước lên trước, đưa khăn mặt và trà nóng.
Người đàn ông nhận lấy khăn mặt lau mồ hôi trên trán, ông ta vỗ cây đào trước mắt: “Chú Ông, cây đào này đã cao bằng cả căn nhà rồi, đã bao nhiêu năm rồi nhỉ?”
Ánh mắt của ông già mặc đồ xám phức tạp: “Vương gia, đã mười bảy năm rồi”.
“Mười bảy năm…”
Người đàn ông chắp hai tay sau lưng, ngẩng đầu lên nhìn bầu trời đầy sao: “Bà ấy đã đi rồi, mười bảy năm rồi”.
“Trong sân có cây sơn trà do vợ tôi tự tay trồng năm bà ấy mất, bây giờ nó cũng cao to lắm rồi”.
Hồi tưởng lại, hình ảnh người phụ nữ mặc đồ trắng cười tươi như hoa giữa vườn đào năm đó như đang hiện lên trước mắt, ký ức vẫn cứ vẹn nguyên như thuở nào…
“Hồi Khương Như còn sống, bà ấy thích nhất là hoa đào”.
“Tôi đã từng đồng ý với bà ấy, đánh xong trận cuối cùng đó, báo đáp hết ân tình của Hoàng huynh sẽ dẫn bà ấy rời đi, tìm một nơi bình yên, sống vui vẻ tới cuối đời”.
Người đàn ông suy tư vài giây, bình tĩnh nói: “Nhưng cuối cùng tôi vẫn phụ lòng bà ấy mất rồi”.
“Một đời của Sở Trí Hậu tôi, không phụ cả thiên hạ, duy chỉ có lỗi với Diệp Khương Như…”
“Còn cả thằng nhóc thối tha trời sinh oan gia, lúc nào cũng tỏ ra kiêu ngạo và đối đầu với tôi kia, miễn cưỡng coi như một nửa đi..”
“Vương gia, mười bảy năm rồi, ông cũng nên học cách buông bỏ”.
Ông Bảo nhìn thấy vậy thì rất đau lòng, lắc đầu cảm khái, nói: “Chuyện năm đó ông cũng không còn lựa chọn nào khác, nếu như không cưới nhị phu nhân, kết thông gia với nhà họ Phương thì quân bổng cho tám trăm nghìn đại quân từ đâu mà có? Hàng trăm triệu con dân Đông Hoa biết đi về đâu? Có lẽ đã chết đói trên núi Đại Tuyết từ lâu, hài cốt cũng không còn…”
“Chưa nói đến thần thoại chinh phục được cả mười sáu nước chỉ trong một đêm, đại thắng trở về”.
“Việc nước quan trọng, cô Diệp nơi chín suối có biết được thì cũng sẽ hiểu và tha thứ cho ông thôi”.
Sở Trí Hậu ngước nhìn cây đào, bình tĩnh nói: “Chính bởi vì sự tha thứ của bà ấy mới càng khiến cho tôi thấy hổ thẹn và áy náy”.
Ông Bảo nhất thời trầm mặc, không biết nên nói gì.
“Ngày kia là ngày giỗ của Khương Như, chú sắp xếp lịch trình, tôi muốn qua thăm bà ấy”, Sở Trí Hậu lau tay xong thì bình tĩnh nói.
“Rõ”, Ông Bảo khom lưng nói.
“Được, chuyển tất cả tấu chương và văn kiện vào đi”, Sở Trí Hậu xoa đôi mắt mệt mỏi đầy tơ máu, ngay sau đấy, ông ta lại trở về với dáng vẻ oai nghiêm, khí thế hùng hồn.
Chuyện mà ông ta cần làm vẫn còn rất nhiều.
Những thứ cần ông ta chống đỡ vẫn còn rất nhiều.
Ông ta không thể ngã xuống, càng không thể nghỉ ngơi.
Vành mắt Ông Bảo đỏ au, nhìn theo dáng người thẳng tắp cao lớn kia, phức tạp thở dài một tiếng:
“Vương Phủ này, người ngoài nhìn vào chỉ thấy là thiên đường nguy nga lộng lẫy, khí thế hào hùng, thật ra, nó lại không khác với chốn ngục tù là bao…”
“Khóa chặt trái tim của một con người trong Vương Phủ này và trên cả mảnh đất Đông Hoa này nữa”.
“Vương gia, nỗi khổ tâm của ông, trên đời này có mấy người hiểu được…”