Mục lục
Chiến Thần Trở Lại – Sở Phàm – Vân Mộc Thanh
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 384: Bầu trời sắp phải thay đổi rồi

"Soạt soạt!"


Hai tay Ông Bảo vung lên, một bộ soái phục Thương Long rất sống động hiện ra ở trước mặt mọi người ...


Năm móng vuốt rồng ôm quanh thân áo tượng trưng cho thân phận tối cao, như rồng bay phượng múa, Vương gia tới nhà.


Trên hai vai, là quân hàm sáu sao tượng trưng cho thống lĩnh chỉ huy tối cao của quân đội, chiếu rọi sông núi ngày đêm, mênh mông bát ngát ...


Đây đã từng là trang phục mà Vương gia Sở đã mặc trước lúc nhận nhiệm vụ nguy hiểm hai mươi năm trước, ngay cả thời điểm chiến đấu với mười bảy nước cũng mang theo!


Trong suy nghĩ của người dân Đông Hoa, tầm quan trọng cùng địa vị của bộ trang phục này, không khác gì thần linh.


Mà bây giờ, Vương gia Sở lại đưa tướng phục này cho cho Sở Phàm ...



Bỗng chốc, tất cả mọi người có mặt ở đó hoàn toàn tĩnh lặng, vô cùng hoảng sợ.


Ánh vàng kim che mờ.


Đám người Hiệp hội võ thuật run lẩy bẩy.


Ánh mắt mấy người Lý Hải Đăng cuồng nhiệt, lộ ra vẻ mặt kích động.


Ngụy Kỳ Luân cắn chặt môi, sau lưng ướt đẫm mồ hôi, sợ hãi đến mức tim đập thình thịch sắp nhảy luôn ra ngoài ...


Hắn không ngờ được rằng, Sở Phàm lại là vị Quân thần của Long Hồn ở Tây Dã trong lời đồn!


Càng không ngờ, vậy mà hôm nay anh lại phục chức, tiếp quản binh quyền Tây Dã!


Đồng thời, còn được Vương gia Sở trao tặng ‘lệnh bài Nhiếp Chính vương’ ‘soái phục Thương Long’ ...


Nhân vật quyền thế lớn đứng trên mười nghìn người!


Đầu Ngụy Kỳ Luân đổ đầy mồ hôi lạnh, trong đầu bỗng nhiên xuất hiện một từ.


Bùm...


Một giây sau, hắn không hề do dự, quỳ thẳng xuống trước mặt Sở Phàm, hết sức lo sợ...


Ngay cả Cửu Thiên Tế cũng không dám chọc vào vị đại thần tôn quý này, huống hồ là hắn!


Đôi mắt Sở Phàm liếc xéo Ngụy Kỳ Luân đang quỳ rạp dưới đất, lạnh nhạt nói: "Tao nói rồi, bộ trang phục này của mày không thích hợp lắm, làm chậm trễ việc mày quỳ xuống rồi”.


"Là tôi đáng chết, là tôi có mắt không tròng, cầu xin anh tha thứ ..."


Ngụy Kỳ Luân run lẩy bẩy, đâu còn chút dáng vẻ uy nghiêm của 'cậu chủ Kỳ Luân', giờ hắn tựa như chó nhà có tang, chật vật không thôi.


Sở Phàm bỗng cảm thấy hơi buồn chán, anh khẽ ngoắc ngón tay: "Bò qua đây”.


Ngụy Kỳ Luân không chút do dự, tay chân chạm đất cứ như một con chó, vội vàng bò đến trước mặt Sở Phàm, miễn cưỡng nặn ra một nụ cười.


Điều này khiến ánh mắt đám người Ông Bảo lộ ra vẻ khinh thường: Cuối cùng con trai mà thái giám nuôi lớn vẫn là loại hèn nhát mềm nắn rắn buông, tính cách hèn hạ nô bộc bên trong vĩnh viễn không thay đổi được.


"Mày nói, đêm nay sẽ lấy đi toàn bộ tài sản của tao, muốn tao táng gia bại sản, còn muốn lấy mạng của tao đúng không?", đôi mắt Sở Phàm liếc xéo qua.


Ngụy Kỳ Luân run bần bật, không dám lên tiếng ...


"Bốp!"


Sở Phàm tát thẳng vào mặt Ngụy Kỳ Luân, trong nháy mắt gương mặt hắn sưng tấy, khóe miệng cũng chảy máu.


Hắn lại lập tức quỳ về chỗ cũ, nơm nớp lo sợ.


"Làm hại bạn bè của tao, uy hiếp tao?"


Bốp!


"Còn muốn người phụ nữ của tao lên giường với mày?"


Bốp! Bốp! Bốp!


Bốn năm cái tát liên tiếp giáng vào mặt khiến khuôn mặt anh tuấn của Ngụy Kỳ Luân lập tức sưng tấy biến dạng, ngã quỵ dưới đất trước mặt mọi người, run lẩy bẩy, không dám lên tiếng.


Trong lòng mấy người Lý Hải Đăng rất thỏa mãn, chỉ cảm thấy bản thân đã trút được cơn giận!



"Nhắc đến Ngụy Trung Hồ để hù dọa tao? Mày có tin rằng, dù lúc này tao chặt mày ra thành tám khúc đưa qua cho ông ta thì lão già thái giám kia cũng không dám nói gì không?", Sở Phàm xách cổ áo Ngụy Kỳ Luân, ánh mắt như nhìn một người chết.


"Tha mạng, xin anh tha mạng, tôi biết sai rồi".


Ngụy Kỳ Luân dập đầu như giã tỏi, liên tục cầu xin tha thứ.


Hắn đâu dám lấy cái mạng nhỏ của mình ra khiêu chiến ý định giết người của vị đại thần này.


"Mấy bạt tai vừa nãy xem như đã giải quyết xong thù riêng của chúng ta. Nhưng mày đánh bị thương bạn bè của tao, chuyện này tính thế nào đây?", Sở Phàm chỉ vào vết thương chằng chịt của mấy người Lý Hải Đăng rồi nói.


Anh muốn đứng ra giúp mấy người Lý Hải Đăng lấy lại danh dự, muốn người khác thấy rõ ràng, cấp dưới của Sở Phàm không phải ai cũng có thể ức hiếp.


Ngụy Kỳ Luân vội vàng nói: "Tôi sẽ đền bù, đền bù vô điều kiện..."


"Mười tỷ", Sở Phàm duỗi ngón tay ra, khóe miệng Ngụy Kỳ Luân khẽ co giật, đầy đau đớn, nhưng vẫn phải gật đầu.


Sở Phàm lại bổ sung một câu: "Vậy cứ như thế đi, một người mười tỷ, tổng cộng là ba mươi tỷ, trước khi trời sáng tao muốn nhìn thấy tiền".


Ngụy Kỳ Luân trợn mắt há mồm, sắp nôn ra máu.


"Một người, mười tỷ?"


Ba mươi tỷ là cái giá trên trời đấy!


Dù Hiệp hội võ thuật rất giàu sang phú quý nhưng cũng không thể bỏ ra được số tiền lớn như thế.


Bỏ ra ba mươi tỷ này không khác gì lột của Ngụy Kỳ Luân một lớp da, cũng tương đương với nửa cái mạng của hắn.


"Không muốn bỏ ra cũng được vậy thì đổi mạng", Sở Phàm tiện tay vung lên, một con dao găm kêu keng một tiếng rồi cắm ngay dưới chân Ngụy Kỳ Luân.


Hắn lập tức cảm thấy ớn lạnh, gật đầu lia lịa: "Tôi, tôi đồng ý, đồng ý".


"Trở về nói với Ngụy Trung Hồ, tao sẽ nhớ rõ chuyện này, chờ tao xử lý xong đám khỉ Tây Hạ sẽ đến tìm ông ta tính sổ", Sở Phàm quay người rời đi, chỉ để lại cho Ngụy Kỳ Luân một bóng lưng rộng lớn:


"Chờ tao trở về, sẽ lật đổ toàn bộ Hiệp hội võ thuật của bọn mày".


Mãi đến khi mấy người Sở Phàm đã đi xa, Ngụy Kỳ Luân mới đờ đẫn ngã xuống đất, thở dài thườn thượt.


Cứ như thể vừa nhặt về một cái mạng!


Nhớ lại sự uy hiếp ngang ngược vừa nãy của Sở Phàm, khiến hắn không khỏi lo sợ hoảng hốt, dường như xuất hiện ảo giác.


"Bầu trời của Hiệp hội võ thuật sắp biến đổi rồi!"


Mãi mười phút sau, Kim Hân mới đứng dậy nơm nớp lo sợ, nói: "Thiên Tế, Sở Phàm, hắn, hắn lại là Quân thần của Long Hồn, chuyện này, chuyện này quá đáng sợ, chúng ta, chúng ta tranh thủ thời gian nghĩ cách, ra nước ngoài tránh nạn đi được không ..."


"Được, anh dìu tôi đứng dậy trước đã", ánh mắt Ngụy Kỳ Luân lóe sáng, Kim Hân gật đầu, trong nháy mắt vừa đứng dậy, đột nhiên nhào một tiếng, một thanh đao cứng đâm thẳng vào sau lưng hắn.


Kim Hân không thể tin nhìn cảnh tượng trước mắt, hơi thở dần dần biến mất: "Cậu... "


"Kim Hân, đừng trách tôi, mặc dù anh trung thành tuyệt đối với tôi, nhưng chuyến đi Yên Kinh lần này, chịu thiệt thòi lớn như thế, bố nuôi sẽ không dễ dàng tha cho tôi, tôi cần một người làm bia đỡ đạn”.


Ánh mắt Ngụy Kỳ Luân toát ra vẻ lạnh lùng độc ác, nhìn Kim Hân và nói: "Vì chủ nhân tôi đây, nên chỉ đành hy sinh anh, kiếp sau nhớ đầu thai vào nhà tốt".


Hắn bỗng rút đao ra, thi thể Kim Hân trong nháy mắt ngã xuống đất, chết không nhắm mắt.







Một luồng máu ấm văng tung tóe trên mặt hắn, cả người Ngụy Kỳ Luân cực kỳ dữ tợn và đáng sợ, khiến những tử sĩ đã qua huấn luyện đặc biệt của Hiệp hội võ thuật cũng sững sờ...


"Các người nghe đây, là Kim Hân không biết sống chết, trêu chọc Quân thần của Long Hồn khiến chuyến đi Yên Kinh lần này của chúng ta tổn thất nặng nề, đã rõ chưa?"


"Rõ!", đám tử sĩ đồng thanh đáp lời.


Ngụy Kỳ Luân thằng thừng đổ hết mọi tội lỗi cho Kim Hân, người đàn ông tận tâm tận lực như một con chó phục vụ cho hắn, đến khi chết vẫn gánh tội lỗi thay hắn.


Ngụy Kỳ Luân nhìn bóng dáng Sở Phàm rời đi, đôi mắt lóe ra vẻ điên cuồng ác độc: "Muốn lật đổ Hiệp hội võ thuật của bọn tao ư? Hừ, mày thực sự cho rằng bọn tao dễ bị ức hiếp vậy sao".


"Mày đã vô tình thì đừng trách tao vô nghĩa, vậy cứ để mày chết ở chiến trận Tây Dã đi!"


"Ngày mày xuất chinh ở Tây Dã cũng chính là lúc Quân thần của Long Hồn mất mạng!"


Gió đêm lạnh lẽo thê lương, từng trận gió lạnh thổi qua, khiến người ta run sợ, tê cả da đầu ...


Bầu trời này đúng là sắp phải thay đổi rồi!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK