Tiểu Tửu vuốt ve miệng tách trà trên tay: “Chúng ta làm sao biết được vương phi không phải là đang cố ý đặt một cái thòng lọng, nhìn có vẻ như đang chiêu nạp, nhưng thực ra là để thắt cổ chứ?”
Triệu Khương Lan nâng cằm: “Quả thực nếu như là bất cứ người nào khác gặp phải tình huống này sợ rằng hận không thể giết chết các ngươi mới đúng. Nhưng ta cứ không giống người thường đấy, trên đời này làm gì có nhiều người phân định trắng đen rõ ràng như vậy. Hai ngày nay ta chung sống với các ngươi không tệ, nên muốn kết giao bằng hữu mà thôi.”
Nàng rút ra một tờ giấy: “Hay là…ta nói kế hoạch tương lai với các ngươi một chút.”
Kế hoạch này cũng không phải là ý nghĩ nhất thời bộc phát, mà là do nàng kết hợp với kinh nghiệm của kiếp trước, tỉ mỉ nghiền ngẫm mà ra.
Thịnh Khang và Vinh Dương không hề giống nhau.
Trước khi Vinh Dương được thống nhất, chư hầu phân tranh, cả đất nước giống như một đống cát chia cắt lẻ tẻ. Khắp nơi đều có thể lực cắt cử, hoàng thất lại trở nên suy thoái. Từ khi Triệu Khương Lan bắt đầu có ký ức thì đã thường xuyên nghe được tin tức từ chiến trận.
Cũng đúng vào lúc đó, thái tử còn trẻ tuổi muốn thành lập một đội thủ đế quân hùng mạnh.
Nhưng khi đó quốc khổ lại trống rỗng, thành lập quân đội không thể thiếu tiền bạc. Triệu Khương Lan đi theo bên cạnh người đó, ngày nào cũng nghĩ cách kiếm tiền.
Rương vàng đầu tiên dùng để xây dựng quân đội chính là kiếm được từ trên tay nữ nhân của kinh đô Thượng Dương thành.
Bọn họ đang ở trong hoàng cung, đương nhiên sẽ ăn ngon mặc đẹp.
Nhưng những nữ nhân bên ngoài cửa cung, tuy rằng đang trong lúc loạn thế, nhưng cũng không quên chăm chút cho bản thân mình.
Nữ nhân của hào môn thế gia đều yêu thích trang sức châu báu, nữ nhân gia cảnh bần hàn thì lại yêu thích phần son bọt nước.
Có lẽ đó chính là sự lạc quan trong tính cách của mỗi con người, triều cục thiên hạ chưa định, ai nấy đều sẽ lo âu.
Nhưng cuộc sống không thể không tiếp tục.
Trong lòng hào môn thế gia hiểu rõ, nếu như đất trời đổi chủ, bọn họ ngay lập tức sẽ bị tịch thu nhà cửa.
So với việc sinh sống trong túng thiếu, không bằng hưởng thụ nhân sinh, vui vẻ thêm ngày nào thì hay ngày đó.
Bách tính bình thường ngược lại phải tính toán tỉ mỉ, không nỡ mua thứ gì quá đắt, nữ quyền trong nhà thường xuyên mua những thứ phấn son bọt nước lặt vặt.
Triệu Khương Lan nhìn trúng điểm này, liền lén tạo ra một thương hiệu tên “Chiêu Hoa” ở Thượng Dương thành. Lúc ban đầu cũng không được người ta đặt vào mắt.
Nhưng khi nàng đưa từng rương bạc đến trước mặt thái tử, thì người nọ hoàn toàn há mồm trợn mắt.
Đợi đến khi hắn bình định thiên hạ thì cửa tiệm Chiêu Hoa của nàng đã trải rộng khắp lãnh thổ Vinh Dương, nhà nhà đều biết.
Nhưng không có mấy ai biết rằng, ông chủ đứng đẳng sau vậy mà lại là hoàng thất của Vinh Dương.
Nhớ lại kiếp trước, trong lòng Triệu Khương Lan không nhịn được mà gợn sóng.
Nhưng nàng rất nhanh đã bình tĩnh lại, nói với bọn người Tiểu Tửu: “Niệm Di phường chỉ là một cửa tiệm, không có thương hiệu của riêng mình, điều này có nghĩa rằng nếu như có cửa tiệm cùng loại như vậy xuất hiện, nó sẽ mất đi toàn bộ ưu thế. “Việc chúng ta cần làm chính là biến Niệm Di phường trở thành một khái niệm, khiến nữ nhân trong kinh thành cảm thấy sử dụng sản phẩm ở đó là một vinh hạnh. Trước hết, chúng ta phải xác định một cái tên cho thương hiệu này, cũng phải thiết kế cho nó một hoa văn. Sau này một thương phẩm được xuất ra đều sẽ in hoa văn này lên.”
Đợi đến khi nàng nói xong kế hoạch đại khái, những người đó vốn đang khí thế bừng bừng đã mở to hai mắt, hận không thể xắn tay áo lên làm một trận lớn.
Nhưng Tiểu Bàn có chút lúng túng: “Sơn trại có hơn một trăm huynh đệ, nếu như chúng ta đi theo cô rồi, vậy bọn họ phải làm sao?”
Triệu Khương Lan cười: “Dễ thôi. Hỏi xem trong đám người bọn họ có đồng ý theo chúng ta làm việc hay không. Nếu có thì ở lại, những người khác thì thu xếp cho một khoản chi phí, đuổi bọn họ đi đầu quân cho sơn trại khác.”
Sơn ca xoa nhẹ lòng bàn tay: “Vương phi dự định bao giờ thì bắt đầu?”