“Phụ hoàng không nên tức giận, Liên Tư Thành có động tác này cũng là bởi vì hết sức kiêng dè đối với quân doanh. Nhưng chỉ cần hắn còn kiêng dè, điều đó cũng cho thấy Sở quân doanh đối với quyền lực của quân đội chủ soái hình thành xung kích. Như biện pháp ngăn cản này đối với nhà họ Liên mà nói tất nhiên là có ích.”
“Coi như hẳn khiến tất cả các tướng sĩ đều ký tên thì làm sao?
Chuyện này trẫm đã quyết sẽ không thể nào đổi ý. Bây giờ Thái tử và Trữ quốc công đều ở trong kinh thành, từ lâu trắm đã sai người bí mật theo dõi mọi hành động của Trữ quốc công, không cho ông ta có cơ hội rời khỏi kinh thành. Thái tử thân là Thái tử, thật vất vả mới có thể ngồi lên vị trí này, cho nên càng không thể làm bừa. Coi như Liên Tư Thành ở cách xa Giang Nam, chẳng lẽ hẳn còn dám làm ra việc bất trung bất hiếu.”
“Phụ hoàng dự định sẽ giao cho ai đến xử lý Sở quân doanh?”
Lúc này Chiêu Vũ đế mới liếc mắt nhìn hắn.
“Thần Vương, với sự thông minh của con, chắc hẳn con đã biết được. Sở dĩ khoảng thời gian này trãm để Lập Vương đi theo con học tập xử lý sự vụ của Kinh Triệu Phủ chính là hy vọng sau này con sẽ dần dần buông tay, đem chuyện này cho lão Lục xử lý”
“Lẽ nào muốn để nhỉ thần đi quản lý Sở quân doanh?”
“Không sai, kể từ sau sự việc lần trước trẫm đã suy nghĩ qua, quyền lực của quân đội nhất định phải tập trung trong tay của hoàng thất bằng không rất dễ xảy ra sai sót. Nếu như để những người ngoài dòng họ Mộ Dung quản lý khó tránh khỏi sẽ xuất hiện sự cấu kết của những kẻ nịnh thần gây ra nhiều hành động làm nhiễu loạn triều cương. Trâm lo trái nghĩ phải vẫn cảm thấy để con đến phụ trách là thích hợp nhất. Vốn dĩ là đợi Tam ca của con hoàn toàn bình phục, dù sao cũng là một lựa chọn tốt. Nhưng hiện tại hắn đi lại không thuận tiện, trãm cũng không yên tâm.”
Trong lòng Mộ Dung Bắc Uyên hơi lay động, hắn do dự một lúc mở miệng nói: “Cũng tốt, nếu như trước mắt phụ hoàng cảm thấy nhi thần là người thích hợp nhất thì nhi thần đồng ý quản lý Sở quân doanh.”
“Tuy rằng là như vậy nhưng những quyết định quan trọng đều phải thông qua trãm đồng ý. Những cái khác do con tự ý làm chủ, con hãy nhớ kỹ”
“Nhi thần nhớ rõ.”
Sau khi trở lại Thần Vương phủ, Mộ Dung Bắc Uyên đem tất cả mọi chuyện ngày hôm nay nói lại với Triệu Khương Lan.
Triệu Khương Lan có chút kỳ quái nhìn hẳn: “Trước kia không phải chàng nói muốn quản tốt những việc rườm rà trong Kinh Thành, xử lý thỏa đáng những chuyện ở Kinh Triệu Phủ, không muốn dính dáng đến quân vụ, tại sao hiện tại lại thay đổi chủ ý rồi?
Mộ Dung Bắc Uyên khoát tay dùng nội lực đóng tất cả cửa trong tẩm điện lại.
Triệu Khương Lan nhìn thấy động tác của hắn thì biết hẳn có lời gì đó muốn nói, nàng không khỏi có chút rùng mình, bỗng nhiên nghĩ tới điều gì đó, hơi ngạc nhiên.
*Chàng không phải là muốn mượn cơ hội này nằm giữ bộ phận binh quyền chứ, thừa cơ dùng nó làm tấm bài để thương lượng với phụ hoàng chứ?”
“Không sai, ta đúng là có ý này” Tuy rằng trước đây ta không có hứng thú gì đối với quyền lợi nhưng lại liên quan đến chuyện của nàng, ta đã nhiều lần thiếu quyền chủ động rồi. Nếu như hiện tại phụ hoàng không tìm được người nào thích hợp hơn ta để quản lý Sở quân doanh, vậy thì vị trí này ta ngồi. Như vậy nếu như sau này người lại tiếp tục đối xử với nàng như vậy, không để ý tới nguyện vọng của ta, cố tình muốn chia rế chúng ta thì ta cũng sẽ không ngồi chờ chết.”
Nghe hắn nói như vậy, Triệu Khương Lan vội vã che miệng của hắn.
“Chàng điên rồi sao? Nếu như để cho phụ hoàng biết tâm tư của chàng, người chắc chắn sẽ đánh chàng một trận, thậm chí là đề phòng chàng!”
“Ta cũng đã nghĩ như vậy, còn không phải là do người ép buộc ta.
Nếu như sau này người không hề làm gì, đơn giản mà tác thành cho ta và nàng thì ta sẽ thay người quản lý tốt quân vụ, ngăn chặn được nhà họ Liên, bảo đảm giang sơn vững chắc.”
“Nếu như người đổi ý, ta cũng không ngại làm chút chuyện quá đáng”
Triệu Khương Lan mở ta hai mắt, nàng không nghĩ tới Mộ Dung Bắc Uyên sẽ vì nàng mà làm đến mức này. Hẳn luôn là một người hiếu thuận, giữ vững nguyên tắc, coi như là có tình cảm sâu đậm với nàng, nhưng chẳng qua nàng chỉ là một người. Lẽ này trong lòng Mộ Dung Bắc Uyên, trọng lượng của một mình nàng còn hơn cả giang sơn.
Triệu Khương Lan không khỏi cười khổ: “Nhìn dáng vẻ này của chàng thật sự không thích hợp làm hoàng đế. Bằng không sẽ là một hôn quân, bị sắc đẹp làm lu mờ ý chí, muốn người đẹp không muốn giang sơn.”