Triệu An Hinh lau nước mắt, đau buồn mà nói: “Ngoại tố mẫu, chỉ là con và tỷ tỷ thấy những người khác đều đã bó tay, lại nghĩ đến y thuật của đại tỷ từ trước đến nay vốn rất cao siêu, có lẽ ả sẽ có cách. Hơn nữa trước đây, bệnh tình của mâu thân vẫn có những chuyển biến tốt đẹp, nhưng giờ không biết đã xảy ra chuyện gì mà đột nhiên lại trở nên như vậy!”
“Chắc chăn là ả ta, chắc chẳn là Triệu Khương Lan. Từ nhỏ ả ta đã căm hận mẫu thân con, bây giờ không dễ dàng gì mới có được cơ hội, nhân lúc mẫu thân con suy yếu mà đến đây, trực tiếp hạ độc hại chết nó! Ả ta chính là hung thủ giết người, các ngươi còn đứng ngây ra đó làm gì hả? Mau đi báo cho Ninh Thân Vương, để ông ta đến bắt người, mưu hại quận chúa là loại tội ác tày trời, dù cho ả ta có là vương phi thì cũng đừng mong thoát tội! Con gái của ta không thể chết thảm như vậy được, ta muốn Triệu Khương Lan ả ta cũng phải bị chôn theo!”
Triệu Khương Lan thờ ơ xem hết toàn bộ.
Nàng cười giêu nói: “Trước kia ta đã nói rồi, ta không muốn chữa bệnh cho bà ta, vì ta đã biết bản tính của các người từ lâu, sau này một khi có vấn đề gì thì chắc chắn sẽ vu oan cho ta. Nhưng Triệu An Linh hết lần này tới lần khác cứ ở lại trong Vương phủ của ta không chịu đi, cầu xin ta giúp đỡ, giờ thì hay rồi, ta giúp thì cũng đã giúp rồi, nhưng lại đổ hết cái nợ máu này lên người ta, đây là đạo lý gì vậy!”
“Ngươi còn dám nói, Vi Hàn Tán này không phải là do ngươi mang đến hay sao? Độc dược này là ngươi đưa đến, ngươi không là hung thủ thì ai mới là hung thủ!”
“Ta nói rồi, đây không phải là thứ ban đầu ta đưa đến, hình dạng rất giống, nhưng quả thực đã bị người ta đổi đi rồi”
Triệu An Linh ngẩng đầu lên nhìn nàng: “Ngươi nói đi, ngươi mua những dược liệu này ở đâu? Chúng ta tìm đến nơi bán đối chất một phenl”
Triệu Khương Lan hơi sửng sốt, thuốc này là do nàng đã dùng linh lực của mình luyện nên, làm gì có nơi nào bán.
“Đây là thuốc ở Quý phủ của ta, không phải mua ở đâu hết”
Công chúa Văn Hi quát lên: “Thuốc của ta? Rõ ràng tìm khắp cái kinh thành này cũng không mua được, thế nào lại cứ khăng khăng là chỗ của ngươi có, theo ta thấy, đây rõ ràng là ngươi đã tàng trữ độc dược!”
“Công chúa, người nói chuyện có đạo lý một chút, không thể vì người ghét ta mà như vậy được, đây chính là vu oan cho người khác mà không phân biệt trắng đen gì cả”
“Ta đã vu oan cho ngươi chưa? Nha hoàn đều nói hết rồi, trước kia chính ngươi đã đưa độc dược này cho quận chúa, nó mới xảy ra chuyện, người ngoài làm sao có thể không đặt câu hỏi? Không phải ngươi thì là ai! Ngươi đừng hòng ngụy biện trước mặt bổn cung, chuyện này, ngươi tuyệt đối không thoát khỏi có liên quan đâu”
Triệu Đường ở bên cạnh nghe không vô, ông ta lên tiếng cắt ngang họ: “Được rồi, trong chuyện này chắc chẳn có hiểu lầm, nhưng bây giờ thi thể của quận chúa lạnh lẽo, chẳng lẽ không nên giải quyết hậu sự cho nàng trước hay sao?”
Nghe được hai chữ “Hậu sự” này, công chúa Văn Hi càng không thể tiếp nhận được.
“Hậu sự? Tại sao con gái của ta lại chết chứ! Rõ ràng nó đã có thể không phải chết, chỉ cần chờ bình yên hồi phục nữa là được. Nhưng tất cả đều do Triệu Khương Lan, đều là do ả ta. Ta nói cho các ngươi biết, nữ nhân này đã hại chết con gái của ta, bổn cung sẽ truy cứu đến cùng! Đừng ai nghĩ đến việc bào chữa cho ả ta!”
Triệu Khương Lan cầm lấy một bên khăn lau khô đi vết máu ở trên mặt.
Triệu Đường sai người lập tức đi đặt mua quan tài để chôn cất cho quận chúa.
Triệu An Linh đứng bên cạnh hồn bay phách lạc, nàng ấy nhìn đám hạ nhân làm việc, cảm thấy như đây chỉ là một giấc mộng.
Thế nhưng đợi đến khi quận chúa được người ta đặt vào trong quan tài, lúc nhìn thấy nắp quan tài được đóng lại.
Triệu An Linh lại một lần nữa đau thương: “Mẫu thân, đừng, đừng bỏ con lại mài”
Tiểu nhi tử Triệu An của quận chúa Di Thanh cũng quỳ gối bên cạnh quan tài, thương tâm khóc như sắp chết.
Toàn bộ nhà họ Triệu được bao phủ bởi một bầu không khí đầy u ám.
Mặc dù Triệu Đường có nhiều chỗ bất mãn với quận chúa, nhưng dù sao cũng là một kiếp phu thê, bà ta chết một cách không rõ ràng như vậy, trong lòng Triệu Đường cũng rất khó chịu.